Gần năm mới siêu thị đầy ắp người, trong dòng người
nhộn nhịp, một cậu bé bất chấp mẹ đang gọi, cứ luồn lách khắp nơi. Cậu bé chỉ
khoảng bốn năm tuổi, mắt to mày rậm rất đẹp, nhanh nhẹn chen chúc vào đám
người, chạy đến khu thức ăn vặt, sau đó kiễng chân lên lấy mấy hộp khoai tây
chiên xuống, ôm vào lòng rồi chạy về cạnh người phụ nữ ấy, lại nhón gót bỏ vào
xe đẩy hàng, tấn công mẹ mình: “Mẹ, mẹ ơi, con lấy giúp mẹ này.”
Người phụ nữ hừ một tiếng, nói gọn: “Chỉ cho lấy một,
còn lại phải trả về chỗ cũ.”
Cậu bé cười hê hê, ôm chân mẹ nũng nịu: “Còn của bác
nữa, một hộp không đủ.”
Người phụ nữ bị con trai quấn chặt, đành bất lực gật
đầu: “Ừ, có thể mua, nhưng không được chạy lung tung nữa, phải đi với mẹ.”
Cậu bé vội vàng gật đầu ngoan ngoãn, cực kỳ hiền lành
nắm lấy vạt áo mẹ đi theo sát bên, gương mặt người phụ nữ lộ ra nụ cười hài
lòng, vừa định đưa tay lấy hàng thì bất ngờ nghe thấy con trai mình hét lên với
giọng cực kỳ hưng phấn: “Gái! Gái nhỏ!”
Mọi người đều nhất loạt nhìn về tiếng nói non nớt ngây
thơ ấy, kinh ngạc nhìn mẹ con họ.
Người phụ nữ sa sầm mặt, túm ngay lấy cậu con đang định
bỏ chạy, cũng bất chấp xe hàng của mình, xách cổ áo cậu bé rời khỏi hiện trường
vụ án, vòng qua mấy quầy hàng hóa rồi mới dừng lại, quỳ xuống chỉ vào mũi cậu
bé, mắng: “Đó là em gái! Không phải gái!”
Cậu bé vẻ mặt oan ức: “Nhưng chú Trương Hằng nói, đó
gọi là gái, lớn hơn con gọi là gái già, nhỏ hơn con gọi là gái nhỏ!”
Người phụ nữ tức điên lên, nghiến răng nghiến lợi,
không phí lời với con trai nữa, chỉ hậm hực làu bàu: “Trương Hằng chết tiệt,
lần sau gặp tôi nhất định sẽ lột da anh ra!”
Hai mẹ con xách một túi đồ to tướng ra ngoài, đã thấy
xe đứng đợi ở đằng xa, một người đàn ông gương mặt tuấn tú lạnh lùng đang dựa
vào xe đợi. Cậu bé nhìn thấy liền sung sướng chạy đến, dang tay nhào vào lòng
bố, ôm lấy cổ anh hét lên: “Bố, bố, mẹ nói sẽ lột da chú Trương Hằng.”
“Ồ?” Người đàn ông khẽ ồ lên một tiếng, bể bổng cậu
nhóc lên rồi đưa tay đón đồ đạc và ném vào trong xe, sau đó hỏi con trai: “Tại
sao?”
“Vì anh ta dạy con trai anh giở
trò lưu manh!” Người phụ nữ tức tối.
Người đàn ông cau mày: “Ồ, vậy
thì đáng lột.”
Cậu nhóc cũng cau mày theo, cực
giống bố nó, nói với vẻ nghi ngờ: “Nhưng chú Trương Hằng bảo, đàn ông không thể
bị lột da, đàn ông chỉ nên bị phụ nữ lột quần áo, không được lột da.”
“Bộ Hoài Vũ!” Người phụ nữ tức
giận, “Anh xem bạn anh đấy! Anh ta mới gặp con trai anh có một lần mà đã dạy
nhiều thế rồi! Con anh mới bé tí đã đuổi theo con gái nhà người ta gọi gái nhỏ,
lớn lên còn thành ra thể thống gì?”
Người đàn ông lại cười to, xoa
đầu vợ mình vẻ yêu chiều: “Đừng giận, đợi tên ấy về nước lần nữa, anh sẽ giải
giận cho em!”
Cậu bé thấy vẻ tức giận trên mặt
mẹ mình quả nhiên đã giảm xuống, lại lén lút kề sát tai bố, thì thào: “Bố, bố
đang lừa mẹ, đúng không?”
Người đàn ông nhướn mày, cũng thì
thào hỏi con trai: “Sao con biết?”
Cậu bé đắc ý nhìn mẹ một cái, kề
sát miệng vào tai bố: “Chú Trương Hằng nói, đến vợ mình mà cũng không lừa được
thì có còn là đàn ông không?”
Người đàn ông cũng cười, véo nhẹ
mũi cậu con một cái rồi hạ giọng nói: “Để mẹ nghe được thì con sẽ bị đòn đấy.”
Người phụ nữ đã vào trong xe,
thấy hai cha con vẫn đứng ngoài xì xầm to nhỏ thì không nén được nghi ngờ:
“Này, hai người sao vẫn chưa vào, xì xầm gì thế?”
Hai cha con nhìn người phụ nữ đó
một cái, rồi rất ăn ý đưa mắt nhìn nhau, sau đó cười ha ha rất khoái chí. Người
phụ nữ ban đầu ngờ vực, về sau cũng bị tiếng cười của họ lây nhiễm, khóe môi
cũng bất giác nhướn lên, dịu dàng nhìn hai cha con. Sau lưng họ, tịch dương
đang trôi xuống thành một đường thẳng, ráng chiều đang chiếu đỏ rực như lửa,
khiến nửa bầu trời phía tây nhuộm thành một màu đỏ son.