Tây Môn Trúc Âm biết Lục Bất Phá vẫn còn không vui vì chuyện của Nhược Lan. Nên vào ngày thứ ba kể từ phiên xét xử Nhược Lan, anh tạm thời giao lại việc của tập đoàn cho cha, kéo Lục Bất Phá lên máy bay riêng của mình.
“Tây Môn, cậu định dẫn tôi đi đâu thế?” mãi cho đến khi máy bay đã cất cánh, Lục Bất Phá vẫn còn chưa viết mình sắp bị “bán” tới chỗ nào.
Tây Môn Trúc Âm hôn nhẹ lên môi hắn, bình tĩnh nói: “Thiên đường”.
Lục Bất Phá nháy mắt mấy cái, nở nụ cười: “Được, tôi và cậu cùng tới thiên đường”.
Khóe miệng nam nhân cong lên: “Đó là thiên đường của hai chúng ta”. Một tay che lại đôi mắt của Lục Bất Phá, anh ngả ghế xuống: “Ngủ đi, tỉnh lại chúng ta sẽ có mặt ở đó”.
“Không được lén lút bế tôi vào nữa đấy, nhất định phải đánh thức tôi dậy đó” nằm ở bên cạnh Tây Môn Trúc Âm, Lục Bất Phá kéo tay anh xuống rồi nắm chặt lại.
“Được, nhất định sẽ đánh thức cậu dậy”.
Máy bay lượn vòng trên những đám mây không ngừng ầm ầm gầm rú, trong sự vỗ về của nam nhân người vì chuyện của Nhược Lan nên tâm tình có chút áp lực dần thiếp đi. Tây Môn Trúc Âm dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve lông mi của thiếu niên, đôi mắt đang khép lại, cái mũi, miệng, không có một điểm nào giống “Hoa”. Anh thực biết ơn dì Lục, nếu không nhờ có bà thì cái thân thể sớm đã bị tuyên án tử này đã bị đốt thanh tro, Hoa của anh có lẽ cũng không có cơ hội sống lại. Nhớ lại khoảng thời gian không có Hoa sống vật vờ như cái xác không hồn, anh không thể hiểu nổi làm cách nào mà bản thân có thể sống qua được giai đoạn ấy.
Trước mắt hiện ra khuôn mặt luôn tươi cười rạng rỡ, khuôn mặt ấy dần dần hòa vào khuôn mặt của người đang ngủ say trong vòng tay anh. Cầm tay trái của Lục Bất Phá, sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út kia, Tây Môn Trúc Âm hôn xuống người vẫn im lặng nằm cạnh : Hoa, ở thiên đường của chúng ta, kết hôn đi.
.
.
.
Máy bay hạ cánh, Tây Môn Trúc Âm đánh thức Lục Bất Phá dậy, song khiến cho Lục Bất Phá lấy làm kỳ đó là ánh mắt của hắn cư nhiên bị bịt kín.
“Tây Môn”.
Bàn tay đang sờ lên miếng bịt mắt bị kéo xuống, hắn nghe đối phương nói: “Đợi đến khi đã hoàn toàn đặt chân lên thiên đường của chúng ta, cậu hẵng tháo xuống”.
Lục Bất Phá cười cười, rất phối hợp: “Được”.
Dưới sự giúp đỡ của nam nhân, Lục Bất Phá chậm rãi xuống máy bay. Nam nhân không có dấu hiệu dừng lại vẫn tiếp tục đi, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà đi theo. Khi động cơ máy bay tắt hẳn, hắn nghe được tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu vang xung quanh, loáng thoáng đâu đó còn là tiếng sóng vỗ. Đang ở trên đảo? Hắn dò dẫm tìm bàn tay của nam nhân sau đó nắm chặt lấy.
Đi được khoảng mười phút, nam nhân dừng lại. Đi tới phía sau Lục Bất Phá, một tay ôm lấy eo hắn, một tay đặt lên miếng bịt mắt.
“Nhắm mắt lại”.
Thần bí quá ta? Lục Bất Phá ngoan ngoãn nhắm mắt lại: “Được, tôi nhắm mắt”. Tây Môn Trúc Âm tháo miếng bịt mắt xuống, khí ấm phun ở bên tai hắn: “Mở ra đi”.
Mí mắt giật giật, Lục Bất Phá chậm rãi mở to mắt. Mất một lúc để thích ứng với ánh sáng xung quanh, hắn dần dần nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mặt. Hắn ngây ngẩn đứng ở nơi đó, không thể tin được vào những gì bản thân đang thấy.
“Woa! Tây Môn!” Lục Bất Phá tiến lên phía trước hai bước, ngạc nhiên đến mức không nói được lời nào. Nơi này là trái đất sao? đây rõ ràng là thiên đường, là vườn địa đàng của Adam và Eva.
Cổ thụ rợp trời, trên bầu trời chim chóc bay lượn, sương mù như một tấm màn nhạt bao phủ phía trên rừng cây. Dòng suối trong vắt uốn lượn trước mắt hắn, một vài con cò trắng đang chơi đùa ở hồ nước. Hai bên con đường gỗ chạy thẳng vào rừng hoa cỏ đua nhau khoe sắc, trên một cây rất lớn bị dương xỉ bao quanh là căn nhà gỗ màu đỏ. Trong chòi nghỉ giữa rừng hoa rực rỡ có treo mấy chiếc võng, bên cạnh chính là hồ nước nóng với lớp khói mờ ảo phủ trên mặt nước. Ngay trước mặt hắn là căn biệt thự được xây theo phong cách cổ điển, một phần biệt thự thấp thoáng sau những rặng cây. Mặt biển hiện ra ở phía đằng xa. Đây là một hòn đảo lớn, là một hòn đảo thiên đường.
“Đây là thiên đường tôi tặng cho cậu, Hoa, thích không?”.
“Thích, rất thích”.
Lục Bất Phá xoay người, kích động ôm lấy Tây Môn Trúc Âm: “Cực kỳ thích. Tây Môn, cảm ơn cậu”.
“Không được nói cảm ơn” Tây Môn ôm chặt hắn, “Cậu nói… muốn một thiên đường dành riêng cho chúng ta. Hoa, cậu còn nhớ hòn đảo mà tôi đã tặng cậu khi đó chứ?”.
Lục Bất Phá gật gật đầu: “Chẳng lẽ chính là nơi này”.
“Đúng, chính là nơi chúng ta đang đứng đây. Đây là thiên đường dành riêng cho chúng ta”.
“Hoa, hôm nay chúng ta kết hôn ở trên đảo này được không? thượng đế sẽ chúc phúc cho chúng ta” anh đã dùng thời gian ba năm để tô điểm thêm cho vẻ đẹp của hòn đảo, nơi này chính là thiên đường anh muốn tặng cho Hoa.
“Được được, chúng ta kết hôn, mặc kệ là Đoạn Hoa kiếp trước hay Lục Bất Phá kiếp này, người mà tôi muốn kết hôn cùng chỉ có Tây Môn Trúc Âm” hắn muốn cảm ơn tất cả những người mà hắn cần cảm ơn vì đã cho hắn được quay lại bên nam nhân này, hắn yêu Tây Môn, rất yêu Tây Môn.
.
.
.
Nơi cử hành hôn lễ được dựng tạm ngay trên bãi cát trắng bên biển xanh hiền hòa. Nơi này không có bạn bè đến tham dự, không có người nhà tới chúc phúc, chỉ có “cô dâu, chú rể” hai người. Bọn họ mặc bộ vest màu trắng, mười ngón tay giao hòa đứng trên chiệc bục được phủ kín bởi những bông hoa bách hợp.
Trước mặt là đại dương mênh mông vô bờ bến, nam nhân có chiều cao nhỉnh hơn một chút mở miệng đầu tiên: “Hôm nay là ngày tôi và Hoa kết hôn. Đời đời kiếp kiếp, tôi với cậu ấy sẽ không chia lìa, sẽ không giấu giếm cậu ấy, sẽ không làm cậu ấy thương tâm, sẽ chia xẻ mọi hỉ nộ ái ố với cậu ấy, sẽ dành cho cậu ấy hết thảy mọi hạnh phúc mà tôi có khả năng mang đến. Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý đem sinh mệnh này của mình giao cho cậu ấy. Chúng tôi sẽ chết cùng nhau để đến kiếp sau sẽ lại gặp lại và lại tiếp tục tình yêu này”.
Tên còn lại nói: “Hôm nay là ngày tôi và Tây Môn kết hôn. Đời đời kiếp kiếp, tôi và cậu ấy sẽ không tách ra. Tôi sẽ học cách bình tĩnh, sẽ học cách dùng lý trí để giải quyết vấn đề. Không giấu diếm, không tùy hứng, sẽ chia xẻ mọi hỉ nộ ái ố với cậu ấy, sẽ dành cho cậu ấy hết thảy mọi hạnh phúc mà tôi có khả năng mang đến. Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý đem sinh mệnh này của mình giao cho cậu ấy. Chúng tôi sẽ chết cùng nhau để đến kiếp sau sẽ lại gặp lại, sẽ lại tiếp tục tình yêu này và sẽ lại kết hôn tại thiên đường này của chúng tôi ”.
Hai người lấy một hộp nhung màu đỏ từ trong túi quần của mình ra, mở hộp, là những chiếc nhẫn vẫn nằm trên ngón áp út của họ. Tây Môn Trúc Âm trịnh trọng đeo nhẫn cho Lục Bất Phá, tiếp đó, Lục Bất Phá đeo nhẫn cho Tây Môn Trúc Âm, cuối cùng hai người trao cho nhau nụ hôn.
Bọn họ. Kết hôn. Không cần sự thừa nhận của pháp luật, bọn họ đã chính thức kết hôn.
Ở trong căn phòng mới, Lục Bất Phá nằm trên chiếc giường được rải đầy cánh hoa hồng ôm hôn say đắm người yêu của mình. Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, bọn họ không thể lãng phí.
.
.
.
Đại sảnh khách sạn cực kỳ náo nhiệt, Lục Bất Phá nới lỏng cà vạt của mình ra một chút. Một kẻ rất ít khi mặc vest như hắn hiện đang khoác trên người bộ cánh Armani màu bạc, dáng người cao gầy giúp hắn thoạt nhìn càng thêm anh tuấn. Có vài quý bà đã dẫn con gái đến làm quen với hắn. Ứng phó không được Lục Bất Phá liền đơn giản trốn vào một góc của phòng tiệc. Lão mẹ cùng lão ba đi xã giao, mẹ nuôi cùng cha nuôi cũng đi xã giao, chỉ còn lại mình hắn lẻ loi nơi này.
“Bất Phá! Sao mày còn trốn ở chỗ này, nhanh lên, nghi thức sắp bắt đầu rồi” Cũng khoác một bộ vest trên người, Trần Quân Thụy xuất hiện ở đằng sau Lục Bất Phá, lôi hắn đi.
Lục Bất Phá bị lôi đi sềnh sệch, miệng vẫn lẩm nhẩm: “Không lo lắng, không lo lắng”. Hu hu, hắn có thể không tham gia được không ~~~.
Tiếng nhạc vang lên, mọi người đang nói chuyện lập tức im lặng. Lúc này, một đôi kim đồng ngọc nữ chậm rãi rừ trên lầu đi xuống. Chàng trai anh tuấn, cô gái xinh đẹp. Người chồng tương lai của mỹ nữ vừa mới ký hợp đồng với một đội bóng chơi trong giải nhà nghề Mĩ, ngay sau khi về nước, anh lại được một tờ báo nổi tiếng Hồng Kông đặc biệt phỏng vấn, có thể nói là tài tử giai nhân ông trời tác hợp cho một đôi, hơn thế cô dâu cũng đã mang bầu bốn tháng. Phù dâu, phù rể đi sau cô dâu chú rể cũng toàn là những người xinh đẹp anh tuấn, tuy nhiên khiến người ta hết sức tò mò là phù dâu thứ nhất phía sau cô dâu cư nhiên là một thiếu niên rất đẹp trai, có người cười nhẹ ra tiếng, đứa nhỏ này rất là thú vị.
MC của buổi tiệc đợi lúc cô dâu chú rể, phù dâu phù rể đã bước lên sân khấu liền nói: “Hoan nghênh mọi người hôm nay đã đến tham gia hôn lễ của chú rể Thương Triệt và cô dâu Hác Giai”.
Bộp bộp, vỗ tay. Thiếu niên nào đó hiện đang phải làm phù dâu cho ai đó cúi thấp đầu, hận không thể đào được cái lỗ để mình chui xuống. Chẳng lẽ vì hắn là thụ nên hắn chỉ có thể làm phù dâu sao? Quá phận! Quá phận! Lão mẹ và Hác Giai thiệt là quá phận!.
May mắn là cô dâu không làm khó dễ hắn lâu, đến phần tiếp theo của hôn lễ, cô liền đá thẳng phù dâu của mình ra chỗ khác. Đạt được tự do, Lục Bất Phá chạy như bay ra ban công để trốn. Lúc này, có một nam nhân bế theo một đứa nhỏ vội vàng đi vào phòng tiệc, nam nhân này nhìn quanh căn phòng một lượt, không phát hiện ra người anh muốn tìm. Anh liền lập tức đi ra ban công, quả nhiên ở nơi nào đó tìm được người cần tìm.
“Cha Bất Phá” đứa nhỏ trong lòng nam nhân nhìn thấy hắn lập tức vươn tay. Thiếu niên đang ai oán tránh ở nơi này lập tức đem đồ uống đưa cho nam nhân rồi ôm lấy đứa nhỏ.
“Chuyến bay bị trễ” Tây Môn Trúc Âm vừa uống ly nước trái cây mà Lục Bất Phá đã uống hết một nửa vừa giải thích.
Lục Bất Phá nắm lấy tay anh: “Cậu và Dật Hoa bình an tới được đây là tốt rồi. May mà vừa rồi cậu không ở. Lão mẹ với Hác Giai còn thù ngày đó chúng ta kết hôn không nói cho hai người, cư nhiên ép tôi làm phù dâu, mất mặt chết”.
Nam nhân nhìn trái nhìn phải, che mắt đứa con, hôn Lục Bất Phá một cái để an ủi. Lục Bất Phá mặt đỏ hồng, nở nụ cười, ôm chặt Dật Hoa: “Đói bụng rồi đúng không? Tiểu Hoa, cha Bất Phá mang gì đó cho con ăn nhá”.
“Khát” Tây Môn Dật Hoa ôm chặt lấy cha Bất Phá rồi nói. Thiếu niên lập tức dẫn đứa nhỏ đi lấy nước uống, trước khi đi tiện tay kéo nam nhân một cái ý bảo anh cũng đi cùng.
Tiếp tục cùng chồng đi xã giao, Lục Đường Phương Phương chợt thấy con trai cùng “con dâu”, bà túm túm ông chồng: “Anh à, anh nói xem có phải là tại em suốt ngày bảo Bất Phá là nhược thụ nên cuối cùng nó đi làm thụ luôn không?”.
“Em không thích?”.
Lục Đường Phương Phương nở nụ cười: “Quả nhiên ám thị tâm lý có thể dùng được”.
Lục Duy Thành sửng sốt: “Ha ha, ha ha a”.
Được cha Bất Phá xúc cơm cho ăn, Tây Môn Dật Hoa ngáp một cái, vì vừa phải trải qua một chuyến bay dài nên thằng bé mệt chết được.
“Tiểu Hoa, cha mang con về nhà ngủ được chứ?” Lục Bất Phá hỏi.
Tây Môn Dật Hoa gật gật đầu: “Cha Bất Phá với ba ba phải ngủ cùng con”.
“Được” đã sớm có ý định chuồn khỏi đây, Lục Bất Phá lập tức giữ chặt tay nam nhân, nam nhân vô nghĩa gật đầu.
Bên kia, các chiến hữu trong đội bóng lại bắt đầu chuốc rượu chú rể, Lục Bất Phá phất phất tay với Hác Giai, nói cho cô hắn phải về trước. Hác Giai tức giận hai tay chống nạnh, tiếp theo lại thổi phù một cái rồi nở nụ cười.
Lúc ở New York, Tây Môn Trúc Âm đã cử người hạ dược Hác Giai và Thương triệt khiến hai người xảy ra quan hệ, cũng chỉ từ một lần ấy mà Hác Giai ngoài ý muốn mang thai. Ngay vào lúc Lục Bất Phá phiền não nghĩ cách tìm Thương Triệt nói chuyện thì Thương Triệt lại từ Hồng Kông gọi điện báo cho hắn rằng anh cùng Hác Giai sẽ kết hôn, điều này khiến Lục Bất Phá cực kỳ kinh ngạc.
Thì ra Thương Triệt không phải là không muốn chịu trách nhiệm, vì muốn cho Hác Giai có cuộc sống giàu có, anh đã tìm tới chỗ vị quản lí trong NBA đã để ý lúc trước, đồng ý trở thành cầu thủ trong đội bóng của họ. Từ nay về sau, Thương Triệt lại giống Tây Môn Trúc Âm, chạy qua chạy lại giữa Hồng Kông và Mĩ. Hác Giai vừa nghe được Thương Triệt vì mình mà đưa ra quyết định đó thì làm gì còn tức giận nổi nữa, ngay lập tức cô quyết định kết hôn với Thương Triệt. Ban đầu hai người định đính hôn trước, thật không ngờ Hác Giai lại mang thai vì thế hai người chỉ đợi Thương Triệt làm xong mấy thủ tục bên Mĩ là liền kết hôn luôn. Sau khi kết hôn, Thương Triệt sẽ dừng việc học ở Hồng Kông để đi Mĩ, Hác Giai tính sinh đứa nhỏ xong cô cũng sẽ sang Mĩ cùng Thương Triệt, ở bên đó cô sẽ xin học tiếp đại học luôn cho cả hai người. Cô vẫn hy vọng Thương Triệt có thể hoàn thành sự nghiệp học hành.
.
.
.
Lục Bất Phá và Tây Môn Trúc Âm bắt taxi trở lại biệt thự nhà họ Lục cũng là căn nhà tại Hồng Kông củn hai người. Nguyên nhân chính khiến hai người không chuyển ra ngoài ở là vì tay nghề của Lục Đường Phương Phương quả thật quá tốt, hơn nữa, Tây Môn Dật Hoa còn nhỏ, đang trong giai đoạn cần đầy đủ chất dinh dưỡng.
Đã bốn tháng trôi qua kể từ tháng 6 sang New York ấy, Lục Bất Phá vì khai giảng nên phải quay về Hồng Kông. Hôm nay là ngày Hác Giai cùng Thương Triệt kết hôn, sau hơn một tháng bận rộn ở New York, Tây Môn Trúc Âm liền bế con về Hồng Kông tìm nơi nương tựa. Lục Đường Phương Phương liền tìm đến một bảo mẫu thật giỏi để cùng mình chăm sóc Dật Hoa, tuyên ngôn bất hủ của bà là: Tiểu thụ phải được bồi dưỡng từ bé.
Sau khi cho Dật Hoa uống sữa và tắm rửa sạch sẽ xong, Lục Bất Phá dỗ thằng bé đi ngủ. Khi đang vỗ về Dật Hoa, một người từ đằng sau tiến lại gần, ôm lấy hắn, hôn lên cổ hắn, phát ra tín hiệu “muốn làm việc”.
“Đến phòng của tôi đi” đồng dạng khát vọng Tây Môn Trúc Âm, Lục Bất Phá kéo nam nhân đi nhanh về phòng hắn, khóa trái cửa lại. Lục Bất Phá nhiệt tình khiêu khích Tây Môn Trúc Âm, làm cho anh mất đi lý trí không ngừng muốn cơ thể hắn.
Hắn muốn những cái đụng chạm của Tây Môn, hắn rất nhớ Tây Môn.
Xúc cảm mãnh liệt qua đi, Tây Môn Trúc Âm ôm lấy Lục Bất Phá hôn nhẹ, đây là một điều không thể thiếu sau khi hai người đã làm tình. Dần hồi phục lại sau những cái hôn của Tây Môn, Lục Bất Phá hoàn toàn không nghĩ tới việc động đậy.
“Bất Phá”.
“Sao?”.
“Thương Triệt tham gia NBA, còn cậu thì sao? tôi biết có ba đội bóng rất muốn có cậu”.
“Lão mẹ bảo cơ thể của tôi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không thể nóng vội. Tuổi đời của nghề vận động viên rất ngắn, bà không muốn tôi vì mấy năm huy hoàng mà khiến cho sau này cả đời không được khỏe mạnh. Tôi mới năm nhất, nếu qua hai năm nữa sức khỏe không thành vấn đề thì tôi sẽ xem xét đến việc tham gia NBA, hiện tại chưa nghĩ tới làm gì cho vội”.
“Hệ thống máy tính ở “Thế Hoa” cũng cần cậu”.
“Cái đó chỉ là chuyện nhỏ, lại nói cậu a, sao vẫn ngu máy tính như vậy hả?”.
“Tôi đã quen có cậu”.
Tây Môn Trúc Âm vuốt ve khuôn mặt của Lục Bất Phá, ánh mắt màu lam thâm trầm: “Bất Phá. Tôi hi vọng kiếp này cậu có thể làm được những điều mà cậu muốn. Đừng vì tôi mà buông tha sở thích của mình”.
Lục Bất Phá cười nhẹ, nhéo lỗ tai nam nhân: “Yên tâm đi, tôi thực sự là vì nguyên nhân sức khỏe nên mới không tham gia NBA. Hơn nữa, dù cho tôi không phải là siêu sao bóng rổ thì cũng là siêu sao hacker a. Tôi có rất nhiều chuyện để làm”.
Nam nhân hôn hắn thật sâu, một lúc sau mới buông ra. “Bất Phá, tôi vẫn còn muốn”.
“Được, tôi cũng thế”.
Màn nóng bỏng lại tiếp tục.
Hắn và nam nhân thiếu chút nữa là âm dương cách biệt, hiện giờ mỗi phút mỗi giây được ở bên nam nhân hắn đều rất quý trọng. Đoạn Hoa có sự nghiệp riêng, Lục Bất Phá cũng có sự nghiệp riêng nhưng điều kiện tiên quyết là hắn cùng nam nhân sẽ không bị tách ra. Không có cái gì gọi là hy sinh, hắn chỉ đang lựa chọn cuộc sống mà hắn thích, giống như Quân Thụy, người được NBA nhìn trúng nhưng vẫn lựa chọn ở lại Hồng Kông. Xem đội trường hô phong hoán vũ qua ti vi không phải cũng rất tốt sao?
.
.
.
“Chúc phúc bạn, cả đời bạn, vĩnh viễn…”.
Trên TV đang phát bài ca chúc phúc đầu năm, biệt thự nhà họ Lục cực kỳ náo nhiệt.
“Lão mẹ, mẹ có mua xôi ngọt thập cẩm cho con không?”.
“Ở trong nồi hấp ấy”.
“Mẹ nuôi, quần áo mới của Dật Hoa đâu?”.
“Ở trong tủ quần áo của mẹ với ba ba ngươi ấy”.
“OK. Tây Môn, cậu đi lấy quần áo mới cho Dật Hoa đi”.
“Được”.
“Cha Bất Phá, con muốn ăn kẹo”.
“Chỉ một cái thôi đấy”.
“Hai cơ”.
“Không được, chỉ được ăn một cái thôi, hôm nay con đã ăn mấy cái rồi hở? răng bị sâu mất. Tây Môn tiện đi lấy rượu ở tủ rượu của ba ba đi”.
“Được”.
Hôm nay là lễ mừng năm mới đầu tiên kể từ khi Tây Môn Trúc Âm kết hôn với Lục Bất Phá. Hai người lựa chọn ở Hồng Kông đón năm mới, tết của người Trung Quốc thì vẫn nên ở Trung Quốc đón là tốt nhất. Mười ngày trước, Tây Môn Mộc Nhất cùng Vương Linh Linh đã bay tới Hồng Kông. Sau hôn lễ của Hác Giai và Thương Triệt, Tây Môn Dật Hoa liền ở lại Hồng Kông, thằng bé dính chặt lấy cha Bất Phá của mình, bởi vì cha Bất Phá hay dẫn thằng bé đi chơi và cũng hay chơi đùa cùng, nên so với ba ba thì cha Bất Phá vui hơn nhiều. Sau khi đón năm mới xong, Đoạn Hoa sẽ cùng ông bà nội quay lại New York, Tây Môn Trúc Âm tiếp tục ở lại Hồng Kông, nếu ở New York có việc quan trọng thì anh mới quay về.
Bữa cơm tất niên sẽ do Lục Đường Phương Phương và Vương Linh Linh thể hiện, mức độ phong phú của đồ ăn thì khỏi cần nói cũng biết. Đến ngay cả Dật Hoa cũng phải chạy vào bếp vài lần để ăn vụng [rõ ràng bị ai đó dạy hư].
7 rưỡi tối, cơm tất niên đã được dọn ra, mọi người quây quần lại một chỗ. Lục Duy Thành cùng Tây Môn Mộc Nhất, hai người đứng đầu gia đình nâng chén trước, những người còn lại cũng lần lượt nâng chén, ngay cả Dật Hoa cũng giơ cốc nước hoa quả của mình lên.
Là người lớn tuổi nhất nhà, Tây Môn Mộc Nhất mở miệng đầu tiên: “Đây là một năm cực kỳ khác thường đối với hai gia đình chúng ta, đối với tất cả mọi người. Tâm tình của tôi thực kích động, cũng thực cảm động. Cảm ơn Phương Phương và Duy Thành, cảm ơn Tiểu Phá. Hy vọng năm sau chúng ta vẫn tiếp tục vui vẻ như năm nay, khoái khoái lạc lạc, hạnh hạnh phúc phúc. Không còn phải rơi nước mắt, không còn phải thương tâm khổ sở”.
Tiếp đó là Lục Duy Thành. Ông cười “ha ha” vài tiếng sau đó mới nói: “Bất Phá và Trúc Âm lại có thể ở bên nhau, tôi và Phương Phương rất mừng, hai đứa các ngươi phải sống đến bạch đầu giai lão. Chúc anh Mộc Nhất và chị Linh Linh thân thể khỏe mạnh, chúc Dật Hoa ăn ngoan chóng lớn. Chúc Phương Phương càng ngày càng xinh đẹp, trở thành tác gia nổi danh thế giới”.
Lục Đường Phương Phương khoác tay chồng, cười ngọt đến chết người.
“lão ba, lão mẹ, cha nuôi, mẹ nuôi, mong năm sau đồ ăn của các mẹ làm càng ngày càng ngon! Cụng ly!” người nào đã phát biểu ra câu này thì khỏi cần đoán nhỉ *Cười*.
“Ba, mẹ, cảm ơn ba mẹ” người này cũng khỏi cần đoán.
“Ông bà, cụng ly” đây lại càng không phải đoán.
Tất cả mọi người nâng chén, cụng ly.
“Bang”.
Một ánh sáng đột nhiên lóe lên, tiếng nổ truyền đến từ sân sau. Tây Môn Dật Hoa lúc này bị dọa khóc, Lục Bất Phá lập tức ôm lấy thằng bé.
“Con đi xem” Tây Môn Trúc Âm ý bảo mọi người ở lại trong phòng chờ, anh đi vào bếp cầm con dao.
“Chúng ta cùng đi. Hôm nay vệ sĩ và người giúp việc đều nghỉ, con đi một mình như thế rất nguy hiểm” Lục Duy Thành cũng vọt vào bếp cầm lấy mấy con dao, phân cho Tây Môn Mộc Nhất cùng hai bà vợ. Buổi tối đêm 30 lại xuất hiện hiện tượng lạ kỳ thế này đúng là dấu hiệu xấu.
Tây Môn Trúc Âm đi tuốt đàng trước, Tây Môn Mộc Nhất cùng Lục Duy Thành đi sau anh, Lục Đường Phương Phương, Vương Linh Linh cùng Lục Bất Phá đang ôm Dật Hoa đi ở cuối cùng. Cửa sau vừa mở ra, tất cả mọi người kinh ngạc đứng ở nơi đó.
Dật Hoa dừng khóc, chỉ thứ đang bị vây quanh bởi màn khói mờ ảo ở trong sân, hỏi: “Cha Bất Phá, kia là cái gì?”.
Lục Bất Phá khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, da đầu run rẩy: “Không… không biết”.
Chỉ thấy một quả trứng khổng lồ làm bằng kim loại sáng bóng rộng khoảng ba mét, cao khoảng năm mét nằm ở trong sân, quả trứng kia đã phá hủy toàn bộ hoa cỏ ở sân sau hơn nữa còn làm thành một hố thật sâu trên mặt đất.
Tây Môn Trúc Âm một tay nắm dao một tay ngăn những người phía sau lại: “Bất Phá, bế Dật Hoa vào nhà báo cảnh sát đi”.
“Được”.
Đột nhiên, quả trứng khổng lồ kia phát ra thanh âm, nó mở ra! Ánh sáng theo khe hở thoát ra, càng ngày ánh sáng càng mạnh khiến bọn họ không thể mở mắt ra được.
Khi ánh sáng đột nhiên tăng mạnh, bọn họ nhìn thấy có người đi ra từ quả trứng đó. Tiếp theo ánh sáng dịu dần, bọn họ nhìn thấy rõ người đi ra. Đi ở đằng trước là một người cao khoảng 1m7 có mái tóc rất dài, khuôn mặt khá trẻ con nhưng nhận không ra giới tính. Người kia sau khi đi ra ngừng một chút rồi đột nhiên cậu ta hô lớn.
“Lão ba lão mẹ! con đã về rồi đây!”.
Cậu mở rộng hai tay, đôi mắt rưng rưng, xông thẳng đến chỗ Lục Duy Thành cùng Lục Đường Phương Phương, hai người đang kinh ngốc chôn chân tại chỗ. Cậu ta lao vội tới mức thiếu chút nữa bổ nhào vào con dao trên tay Lục Duy Thành.
“Lão mẹ!” người nọ ôm lấy Lục Đường Phương Phương rồi đột nhiên khóc lớn, “Lão mẹ! con tìm mẹ với lão ba vất vả quá à! Lão mẹ! Đều tại mẹ đấy! Ai bảo ngày nào mẹ cũng niệm bên tai con cái gì mà “xuyên qua” với chẳng “xuyên qua” nhưng mà công lực của mẹ còn chưa đủ thâm hậu, mẹ không niệm cho con tới cổ đại, niệm ra nước ngoài mà lại đem con niệm thẳng ra ngoài vũ trụ! Lão mẹ! Mau làm tiệc lớn để xin lỗi con đi!”.
“Keng!”.
Con dao trên tay Lục Đường Phương Phương rớt xuống.
“Thằng… thằng nhóc tiểu Phá của ta”.
Hai tay run rẩy.
“Keng! Keng!”.
Dao trên tay mọi người đều rớt xuống, ngoại trừ nam nhân cao hơn hai mét bất cẩu ngôn tiếu, di chuyển không phát ra tiếng động cùng đi ra từ trong quả trứng khổng lồ kia thì tất cả mọi người đều mờ mịt..