Ai Là Của Ai

Chương 13: Ba mươi sáu kế: Thừa thắng xông lên



Không thể không nói, nhiều người tán dương Chu Vệ như vậy không phải là không có lý do. Nhìn nét bút mạnh mẽ trong tay, bảng kế hoạch ôn tập chi tiết đầy đủ. Triêu Huy âm thầm hạ quyết tâm, có lẽ mình vẫn nên làm một cây cỏ vô danh thì tốt hơn, thế giới của đại thần cách cô quá xa, cô trèo không nổi a ~~ anh thiết kế cho cô một lịch trình ôn tập đâu ra đấy, chia năm phần rõ ràng: từ vựng, ngữ pháp, nghe nói, đọc, viết, mỗi phần lại có phương pháp ôn tập trọng tâm, dựa vào trình độ của cô mà tổng hợp lại, lên kế hoạch luyện tập tốt nhất cho cô… Suy nghĩ tỉ mỉ khiến cho người ta phải phẫn nộ, thử nghĩ, nếu phần tâm tư này dùng ở phương diện không tốt thì sẽ sao đây…

Mà hai cuốn tài liệu anh đưa… Cũng tốt đến mức không thể soi mói… Lúc trước cô hao tốn không biết bao công sức tìm trên mạng tài liệu luyện nói cho tốt nhưng không thể tìm được cái nào phù hợp với mình…

Cho nên, thời điểm Chu Vệ thật sự gọi điện giám sát, Triêu Huy đang ngủ mơ mơ màng màng cũng không lấy gì làm kinh ngạc.

“Em đang ngủ à?” Giọng nói của cô nghe có vẻ mơ hồ.

“Vâng… Em thề mỗi ngày đều nghiêm túc tuân thủ kế hoạch, tuyệt đối không có nhàn hạ.”

“Em thề thì anh phải tin sao? Nhanh thức dậy rồi đến quán cà phê đối diện nhà hàng chúng ta ăn cơm lần trước, nhớ mang theo sách, đến nơi thì gọi điện thoại cho anh nhé.”

Thuận miệng đáp lời, Triêu Huy buông điện thoại tiếp tục ngủ. Ngủ ngủ, đột nhiên cô bừng tỉnh, chẳng lẽ vừa rồi cô đã đáp ứng chuyện khủng bố gì sao?

Tay chân luống cuống lấy điện thoại ra xem lại nhật kí cuộc gọi, hóa ra là không phải nằm mơ… Không xong rồi! Cô vội vàng rửa mặt chải đầu, chuẩn bị đầy đủ rồi đi ra cửa, điện thoại lại reo lên.

“Cậu làm cái gì vậy? Vội vã đi đầu thai sao?” Đông Yến đứng trước cửa lẩm bẩm nói.

“Em vừa dậy à? Ừm, không vội, anh chờ em.” Cúp điện thoại, Chu Vệ cầm điếu thuốc trong tay nhấn xuống mặt bàn, nói với người bên cạnh, “Dập đi.”

“Hút mấy miếng đã, người không phải còn chưa tới sao?” Lão Trương oán giận, ánh mắt Chu Vệ liếc ngang qua, lão Trương lập tức ngoan ngoãn, “Cậu sợ người khác nhìn thấy cậu hút thuốc sẽ phá hủy hình tượng của cậu sao?”

Chu Vệ cho anh một cái ánh mắt khinh bỉ: “Anh không có quyền bắt người khác phải ngửi khói thuốc của anh.”

Chậc, lão Trương bĩu môi, cậu cứ làm ra vẻ, trước kia chưa từng thấy cậu có mặt chăm sóc phụ nữ như vậy.

Không bao lâu sau, Triêu Huy liền xuất hiện trước cửa, Chu Vệ vẫy vẫy tay gọi cô đến.

“Vị này là đồng sự của anh, lão Trương.” Chờ cô ngồi xuống, Chu Vệ đem menu đưa cho cô, “Anh và anh ấy thảo luận một số việc, em chờ một chút nhé.”

“Chào anh!” Triêu Huy hướng về phía lão Trương chào hỏi, rồi gọi một ly trà sữa. Lão Trương mới ba mươi tuổi, cách chữ lão còn rất xa.

Chu Vệ cũng không có ý giới thiệu Triêu Huy, tiếp tục cùng lão Trương thảo luận, Triêu Huy cũng không quan tâm bản thân mình bị bỏ rơi, cứ ngồi nhấm nháp ly trà sữa.

Vất vả mới đuổi được lão Trương, Chu Vệ nhìn về phía Triêu Huy, hỏi: “Sách đâu?”

Triêu Huy ngoan ngoãn dâng lên thành quả nhiều ngày qua của mình, ngồi im chờ nhận xét. Đã bao lâu rồi… Đại khái là năm thứ ba tiểu học, cô ngồi ở trước mặt thầy giáo dạy ngữ văn, chờ ông kiểm tra bài tập, phán những câu thấm thía. Không nghĩ tới mười năm sau lại may mắn được ôn lại cảm xúc cũ.

Nghiêm túc xem qua những đề bài cô đã làm, Chu Vệ cân nhắc rồi nói: “Em… Còn rất nhiều chỗ cần phải cố gắng.”

Vâng, cô biết, tiếng Anh của cô quả thật rất tệ, Triêu Huy cũng cảm kích anh không nói thẳng ra.

“Sách này anh cầm đi, đêm nay xem lại rồi sẽ nói cho em biết ý kiến.” Chu Vệ chậm rãi nhấp trà, tiếp tục nói, “Bây giờ chúng ta tán gẫu một chút, dùng tiếng Anh.”

Thân thể mềm mại của Triêu Huy chấn động, suýt nữa làm rớt ly trà sữa trong tay, “Khụ khụ, cái gì ạ?”

“So, talk about something.” Chu Vệ mở miệng là dùng tiếng Anh của người Mỹ, làm cho Triêu Huy hoảng hốt vô cùng, cô, hoàn toàn không rành khoản này mà…

“What should I say?” (“Nói cái gì?”) Cô miễn cưỡng mở miệng, đương nhiên là chỉ biết dùng tiếng Anh.

“Anything’s fine! Tell me about your hobby.” (“Cái gì cũng được, nói về sở thích của em đi.”) Chu Vệ cổ vũ nói, nhưng cũng không biểu hiện cảm xúc.

“Oh…. Hobby? I don’t have any hobby.” (A… Sở thích? Em không có sở thích gì cả…”) Triêu Huy bắt đầu lắp bắp vốn tiếng Anh nghèo nàn của mình. Cô vốn là người không thích nói chuyện, huống chi còn là nói tiếng Anh? Mỗi một câu đều phải vắt hết óc, vắt óc suy nghĩ gần nửa ngày cũng không thể nói được một câu lưu loát, cảnh này khiến cô rất lo lắng, càng lo lắng lại càng nói không tốt, một giờ trôi qua nhưng cô cảm giác như mình đã qua cả một kiếp.

May là Chu Vệ có tính nhẫn nại, không thúc giục, thậm chí khi cô không nói được cũng chỉ cau mày một chút mà thôi. Mặc dù anh “bao dung” như thế, nhưng Triêu Huy cũng không muốn có lần sau. Có một số việc, một lần là kinh nghiệm, hai lần chính là ác mộng.

“Thật ra em nói cũng không đến nỗi tệ, chỉ là thiếu dũng khí mở miệng mà thôi. Hôm nay là một khởi đầu tốt, về sau sẽ bớt căng thẳng hơn.” Chu Vệ thấy vẻ mặt cô uể oải liền an ủi.

“Lại an ủi em rồi.” Triêu Huy vô lực nâng ly trà sữa lên.

“Thật ra anh cũng không cần lo lắng như vậy đâu, mục tiêu của em cũng không cao lắm.” Chỉ cần thoát khỏi ngưỡng điểm thấp như bây giờ là tốt rồi.

“Vậy em không cần thi nữa, dù sao vẫn là qua, được bao nhiêu điểm căn bản cũng chẳng có ý nghĩa.” Chu Vệ đối với suy nghĩ này của cô không thể chấp nhận. “Em không tin vào bản thân mình, hay là không tin anh?”

Cô nào dám không tin anh? Nhìn anh hôm nay tỉ mỉ cẩn thận cũng biết anh là người có nguyên tắc, anh là người không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng.

“Phát âm tiếng Anh của em bị lẫn tiếng Mỹ, không chuẩn xác cho lắm, về sau chú ý một chút.” Anh nói xong, viết vài câu trong sổ ghi chép của mình.

“Anh… Chuyện này cũng phải ghi lại ư?” Triêu Huy trừng lớn hai mắt.

“Không được sao?” Chu Vệ hỏi lại.

… …

“… Vất vả cho anh.” Triêu Huy đem khuôn mặt ai oán của mình tựa vào tay, nhìn thái độ của anh, cô không hi vọng có thể lừa gạt để dễ dàng qua cửa, tại sao cô lại bất hạnh tự mình đi rước một quản gia như vậy cơ chứ? “Cho em hỏi anh phát âm giọng Anh nhiều hơn hay giọng Mỹ nhiều hơn?” Cái nào nhiều thì cô học theo cái đó.

” Anh phát âm là giọng Mỹ.” Chu Vệ nói như thế.

Triêu Huy tự nhiên hiểu được, không nói thêm gì nữa.

Hai người còn nói thêm một lát.

Triêu Huy cả tinh thần lẫn thể xác đều bị đả kích uể oải trở về phòng liền nhìn thấy Tiểu Khê, cũng biết chắc chắn có chuyện, tốt nhất là chuẩn bị tinh thần trước.

“Tớ đã về rồi.” Thân thể Triêu Huy cứng ngắc, lấy quần áo đi vào phòng tắm, để lại ba người có chút đăm chiêu.

“Các cậu nói xem, đại thần là người tốt bụng nhiệt tình như vậy sao?” Tiểu Khê khó hiểu.

Tĩnh Tĩnh không nói chuyện, chỉ hừ mũi một cái.

“Nhiệt tình cái gì, nói trắng ra là chính là gà mẹ.” Đông Yến nói trúng chỗ quan trọng, “Không giống với tác phong của Chu Vệ.”

“Cho nên?” Tiểu Khê khiêm tốn thỉnh giáo.

Lạy trời … Chẳng lẽ Chu Vệ muốn nhân cơ hội trả thù Tiểu Huy? Hẳn là không phải, Chu Vệ đại nhân là người khoan dung độ lượng. Hay là… Chẳng lẽ anh cũng phát hiện Tiểu Huy có chỗ hơn người?



Chu Vệ kiểm tra rất nhanh rồi trả lại sách, Triêu Huy nhìn hai trang giấy tràn ngập chữ viết của anh, Chu Vệ này, thật sự là đem bản thân mình thành thầy phụ đạo tiếng Anh cho cô sao.

Một nửa tâm trạng ai oán một nửa lại phải nghiêm túc làm bài, lại đem đến cho Chu Vệ kiểm tra, lại đem về sửa lỗi cho cô. Triêu Huy đã tạo thành thói quen khi nhận được điện thoại của chàng trai họ Chu, rót vào trong tai giọng phát âm trầm ổn kiểu Mỹ, cô cũng không quá xấu hổ khi nói chuyện bằng vốn tiếng Anh gà mờ.

Nhưng cô vẫn chưa thể thích nghi với một Chu Vệ thi thoảng lại tâm huyết dâng trào.

Ví dụ như hôm nay, cô vừa tan học liền nhận được điện thoại của anh, hỏi cô buổi chiều thứ bảy có kế hoạch gì hay không.

“Vâng… Tạm thời không có, sao vậy ạ?” Không phải là lại đàm thoại bằng tiếng Anh chứ? Mấy ngày hôm trước anh còn đưa cô đến trước mặt mấy người bạn nước ngoài của anh, kêu cô tự sinh tự diệt, không biết hôm ấy cô đã tiêu hao bao nhiêu tế bào não nữa.

“Anh có vài vé xem phim, muốn em cùng đi để biết như thế nào là phát âm kiểu Mỹ, phát âm kiểu Anh.”

Triêu Huy không có cớ cự tuyệt nên đành phải đồng ý.

Chiều thứ bảy, đúng giờ cô tới trước cửa rạp chiếu phim, Chu Vệ đã tới trước đợi cô.

“Thật sự là vé miễn phí?” Triêu Huy cảm thấy có điểm bất bình thường.

Chu Vệ lấy vé ra, đưa đến trước mặt cô để chứng minh.

“Xem cái gì bây giờ ạ?” Triêu Huy hỏi, cô không thường xem phim nên hiểu biết về điện ảnh cũng rất ít.

Chu Vệ nhìn cô một cái, thấy cô không phải là khách khí, mà là thật sự không biết chọn phim nào, liền tới xem mấy tấm poster nghiên cứu, chọn ra hai bộ. Bộ thứ nhất là phim kinh dị của Mỹ, bộ thứ hai là phim tình cảm của Anh.

Triêu Huy không có ý kiến gì, Chu Vệ đi mua bỏng ngô và Coca.

Bọn họ xem phim Mỹ trước. Chu Vệ buồn bực, bộ phim này nội dung thật sự là nhàm chán, ít nhất mấy đoạn kinh dị còn tạm được. Triêu Huy xem đến một nửa liền cảm thấy chán đến buồn ngủ, cuối cùng nhắm mắt lại, chỉ nghe âm thanh… Anh muốn nhân cơ hội này có thêm chút tiến triển… Mà bộ phim tiếp theo, khiến anh không biết phải nói như thế nào, đến thời điểm nữ nhân vật chính nói lời chia tay lần thứ ba với nam nhân vật chính, Triêu Huy đã thật sự tựa vào vai anh mà ngủ. Anh yên lặng trong lòng nhẩm tính lại cách thức theo đuổi con gái, người không có kinh nghiệm nên mới như thế này, không khác gì mò đá ở dưới sông .

Khi kết thúc cả hai bộ phim, Triêu Huy xấu hổ không thôi, muốn mời Chu Vệ ăn cơm để tạ lỗi.

“Em không thích sao?” Chu Vệ nhịn không được bèn hỏi cô.

Suy nghĩ một chút, Triêu Huy mới trả lời: “Em không biết, kịch bản tốt, kĩ xảo tốt, em đều thích.” Đây được xem là phim kinh điển, dĩ nhiên là cô thích. Đầu tháng ba vào một hôm giữa trưa cô một mình xem《Cuốn theo chiều gió》hơn ba giờ đồng hồ, nước mắt rơi không ngừng, doạ Lý Vân Úy đến cứng đờ, mà bộ dáng buồn cười của anh cũng nhanh chóng khiến cô cười mãi không thôi, phiền não từ bộ phim cũng bay đi mất.

Hóa ra là cô không thích phim nhựa , Chu Vệ thầm ghi nhớ trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.