(*) Đánh rắn đánh dập
đầu, theo đuổi con gái phải nhằm đúng điểm yếu.
Chu Vệ khoác thêm cho
Triêu Huy chiếc áo, nhanh chóng chở cô tới một tiểu khu cách trường không xa.
Lên lầu, lấy ra chìa khóa
mở cửa, Chu Vệ đợi một chút: “Anh mới chuyển đến đây, mọi thứ vẫn còn bề bộn
lắm.”
Chu Vệ nói với Triêu Huy,
bây giờ mỗi ngày anh đều đi sớm về trễ, ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của
bạn cùng phòng, chuyển tới chỗ này có vẻ tiện hơn. Đây là phòng ở của một người
bạn anh khi ra nước ngoài đã để lại cho anh mượn.
Phòng không tính là lớn,
có hai phòng ngủ một phòng làm việc, đồ đạc không nhiều lắm, nhưng ngăn nắp
sạch sẽ, có thể nhìn thấy chủ nhân không có ý định ở đây lâu dài. Nếu trang
hoàng lại một chút, có thể giống như một ngôi nhà nhỏ, Triêu Huy nhắm mắt lại
cũng có thể tưởng tượng hình ảnh ấm áp kia.
Chu Vệ loay hoay cả buổi
rốt cục cũng tìm được chiếc khăn mặt mới, đưa cho Triêu Huy, có điểm thẹn thùng
nói: “Phòng tắm ở trong phòng ngủ, em pha nước ấm, làm ấm người đi, phòng tắm
vừa mới được đánh rửa… Còn chưa dùng qua…”
Ánh mắt anh làm cho khuôn
mặt Triêu Huy ửng đỏ, cô nói tiếng cảm ơn rồi chạy vào phòng tắm.
Chu Vệ vừa chuyển đến, cô
cũng biết anh là người kĩ tính, nhưng phòng tắm thật sự là sạch sẽ quá mức,
ngay cả một vết bẩn cũng không có.
Triêu Huy mặt ửng hồng
chậm rãi tẩy trang (chuyện là bất đắc dĩ, mọi người ai cũng phải trang
điểm a ~~~)….
Tắm xong đi ra, Chu Vệ
cũng vừa từ bên ngoài trở về, mang theo hai hộp cơm. Nhìn thấy Triêu Huy, anh
gọi cô đến phòng khách: “Anh mua đồ ăn về rồi, em cũng ăn một chút đi.”
Triêu Huy nhìn đồng hồ
trên tivi, lại nhìn hai hộp cơm vẫn còn nóng, trong lòng cảm thấy tò mò: bây
giờ đã 11 giờ rưỡi, làm sao vẫn có nơi còn bán cơm vậy? Một lúc lâu sau, cô mới
đi qua, ngồi xuống nói: “Bình thường qua 9 giờ tối em sẽ không ăn nữa.” Đây là
cách dưỡng sinh thứ nhất của ông ngoại, thứ hai là cô cũng không có thói quen
ăn vặt… Đêm nay, cô vì hóa trang mà một giọt nước cũng chưa uống, còn mặc quần
áo mỏng như cánh ve múa giữa mùa đông rét mướt khiến cô thật sự mất rất nhiều
sức lực, mà đồ ăn trước mắt thật sự là quá ngon…
Chu Vệ nhìn bộ dáng đấu
tranh của cô, cười: “Bình thường anh cũng vậy, nhưng có khi dịp đặc biệt, ví dụ
như bạn học mời sinh nhật, chẳng lẽ em cũng không ăn sao?”
Ừm… Có đạo lý, tại sao
trước kia cô không nghĩ tới nhỉ? Cô ngây ngốc nghĩ, tự nhiên cầm lấy đùi gà đưa
lên miệng, ăn được vài miếng mới giật mình, bản thân đói quá thành ra ăn bốc…
Đưa một chiếc đũa vào tay
Triêu Huy, Chu Vệ sắc mặt vẫn như cũ, không chút nào kinh hãi về chuyện vừa xảy
ra —— Chu Vệ cao cao tại thượng nhìn thấy cảnh tượng này, không thấy kinh hãi
sao ?
“Em từng quen biết Lan
Linh?” Anh chậm rãi ăn, hỏi nhưng không nhìn về phía cô, anh thừa biết cô bây
giờ vừa thẹn lại vừa ảo não. Trí nhớ của anh cũng không tệ lắm, từng cùng Lan
Linh hợp tác vài lần, có chút ấn tượng, cảm giác suy nghĩ của cô ta rất trẻ
con, anh cũng không mong Triêu Huy gây hấn với người này.
Lan Linh? Triêu Huy nghĩ
nghĩ, nói: “Không phải em.” Đem sự tình từ đầu chí cuối nói với anh, cô nhìn
thấy ánh mắt Chu Vệ càng nghe càng lạnh.
“Thua không dậy nổi.” Chu
Vệ nghe xong nói ba chữ này .
Triêu Huy buồn bực, Lan
Linh sư tỷ cũng không hẳn là thua, tiết mục của chị ấy cũng nhận được sự ủng hộ
nhiệt tình mà, chị ấy ở phía sau khán đài cũng được người ta khen ngợi nha, cô
đâu biết rằng mấy chữ này của Chu Vệ là nhằm vào mấy câu đánh giá chanh chua
kia của Lan Linh đối với cô.
Ăn khuya xong, đang dọn
dẹp thì Chu Vệ nói: “Đây là chìa khóa phòng, em cầm lấy đi.”
Triêu Huy thiếu chút nữa
bị sặc nước miếng của mình.
Không nhìn thấy cô bối
rối, Chu Vệ còn nói: “Anh gần đây bận rộn nhiều việc, buổi trưa không thể trở
về, làm phiền em.”
Phiền cô? Làm phiền cô
cái gì? Triêu Huy nghi hoặc nhìn Chu Vệ mang một thứ tròn tròn xinh xinh ra
trước mắt cô.
Đó là… Chó?!
Uỳnh uỳnh uỳnh, Triêu Huy
lấy tốc độ kinh người chạy đến bên cửa, chỉ cần Chu Vệ đến gần thêm cô sẽ đạp
cửa xông ra.
“Em…” Chu Vệ nhìn bộ dạng
như rơi vào tay kẻ địch chuẩn bị chiến đấu của cô có chút buồn cười, cũng có
chút dở khóc dở cười, chú chó trong tay anh chẳng qua cũng chỉ mới được ba
tháng, cô còn sợ cái gì?!
Biết không thể bức bách,
Chu Vệ cũng không miễn cưỡng cô, ngồi xuống sô pha, nhẹ nhàng vuốt ve thân mình
chú chó nhỏ, để nó ngủ yên trong tay mình
“Chú chó này là hôm qua
anh phát hiện trong công viên, mới sinh ra không bao lâu đã bị vứt bỏ, ông trời
lúc đó lại đổ mưa, vừa đói vừa lạnh, thật sự rất đáng thương. Anh tuy rằng chưa
từng nuôi chó, nhưng cũng có thể học nên nhặt nó về. Vậy mà chú chó nhỏ đáng
thương, mày vẫn không thoát khỏi số mệnh chết đói.”
Chu Vệ nói những lời này
như là nói cho một mình, nhưng Triêu Huy nghe cũng biết là anh đang nói
với cô. Cô đặt tay lên ngực, đè nén sợ hãi trong lòng, bước đi rụt rè tới gần
anh, khiếp sợ nhìn con vật nhỏ.
“Em không phải sợ, nó
đang ngủ.” Chu Vệ đè thấp cổ họng, sợ đánh thức con chó nhỏ.
Triêu Huy lại đến gần một
chút: “Nó, nó, nó thật sự đang ngủ?”
Chu Vệ khóe miệng nhếch
lên, ý cười thoáng chốc lộ ra, xán lạn khiến cho Triêu Huy hoa mắt, chờ cô đến
khi cô mở to mắt, tay đã bị Chu Vệ nắm lấy, kéo tới.
Thịch thịch thịch! Triêu
Huy phát hiện bản thân không thể rút tay lại. Thịch thịch thịch! Tim đập
thật nhanh! Taycô càng lúc càng gần cún con… Không, hẳn là cún con càng ngày
càng gần tay cô… Cô bắt đầu rối loạn, không biết là khẩn trương, sợ hãi hay là
ngại ngùng…
Bỗng nhiên! Đụng phải
rồi! Tay Triêu Huy rốt cuộc cũng chạm vào chú chó, truyền đến cảm giác chưa
từng có làm cô thoải mái không ít, theo sự dẫn dụ của bàn tay anh, bàn tay nhỏ
bé của cô vuốt ve con chó nhỏ mềm mại… Ưmh, thực tâm mà nói, loại cảm giác này
quả thật… Cũng không đáng sợ lắm
Phản ứng của Triêu Huy làm
Chu Vệ không nhịn được cười khanh khách, cô ngượng ngùng giải thích: “Hóa ra
lông của chó con là như vậy, sờ thật mịn màng.” Cho nên cô mới vô thức lại sờ
soạng thêm vài cái.
Chu Vệ nhíu mày, ngăn bàn
tay cô lại, không có ý tốt nói : “Người cũng có da thịt mịn màng, em muốn sờ
hay không?” (Sa: Anh trêu chị nà, chắc tại ghen với cún con đây =)))
Muốn sờ hay không…
Triêu Huy lập tức bỏ tay
anh ra, đứng lên, mặt lập tức ửng hồng: “Anh, anh, anh… Nói bậy bạ gì đó!”
Chu Vệ còn chưa kịp nói,
cún con trong tay đã bị tiếng kêu hờn giận của cô làm cho tỉnh lại, mở to mắt,
gâu một tiếng.
Chu Vệ vội vàng trấn an
cún con, nhanh chóng làm cho nó ngủ tiếp.
“Nhìn em có vẻ ngạc
nhiên.” Anh trách cứ liếc mắt một cái, làm cho con chó nhỏ tỉnh lại không sao
cả nhưng không phải là cô tự tìm phiền toái sao?
Cô ngạc nhiên? Triêu Huy
nhất thời á khẩu không trả lời được. Ai bảo anh nói ái muội như vậy, khiến cho
cô phải ngạc nhiên!
“Giữa trưa em tới đây, cho
nó uống chút sữa, nó chưa ăn được đồ ăn bình thường đâu.” Chu Vệ nói, làm như
chưa từng nói cái gì.
Quả thật là da mặt dày,
Triêu Huy chỉ có thể nhẫn nhịn, cô nói: “Mỗi ngày sao? Cho ăn nhiều hay ít?”
“Em có thể cách ngày mà
không ăn cơm?” Chu Vệ hỏi lại, còn nói, “Sữa bột để trong tủ bát, anh để tờ
giấy chỉ dẫn bên cạnh, em cứ làm theo.”
Triêu Huy nhìn lại chú
cún, không muốn nó bị bỏ đói nên gật đầu đồng ý.
“Em nói xem, nên đặt cho
nó cái tên gì?” Chu Vệ đột nhiên nhớ tới chuyện đại sự này, không thể cứ kêu nó
là chú chó nhỏ, chắc chắn cô nương trước mắt này sẽ không thích nghe.
“Tiểu bạch thỏ.” Triêu
Huy bất giác liền nghĩ đến cái tên này.
Chu Vệ trầm mặc.
“… Nó có màu vàng.” Cô
nương này, người ta là chó mà kêu là thỏ, có phải quá kì quái hay không?
“… Vậy kêu tiểu kim thỏ.”
Chu Vệ thở dài: “Không
phải vấn đề về màu sắc. Nó là chó, không phải thỏ, quan trọng hơn là, kêu
nó tiểu gì gì đó đương nhiên là có thể, nhưng em đừng quên là nó sẽ lớn rất
nhanh.”
Triêu Huy trầm mặc nửa
ngày, ấp úng một câu: “… hay là kêu thú thú đi?” Đã đủ tên giống như vật chưa.
“Sống lâu tức thọ?” hàm
răng trắng của Chu Vệ chợt nhếch lên, cười rất cố ý , “Tên rất hay, Thọ Thọ,
Thọ Thọ ngoan, Chu Thọ Thọ.”
Triêu Huy trầm mặc… Người
này khẳng định là cố tình.
[Thú Thú và Thọ Thọ đều
phát âm là: shòu. Thú trong thú vật, còn Thọ trong sống thọ, anh Chu Vệ cố tình
bẻ cong ý của chị Triêu Huy, gian xảo]
“Thọ Thọ, con ngoan, ba
ba ôm cái nào.” Chu Vệ tiếp tục mỉm cười
Triêu Huy hoàn toàn hóa
đá, con? Ba ba? Này, này… Thật sự là rất tương xứng, một đứa con cầm thú, một
ông bố chẳng khác gì cầm thú…
Vất vả xử lí xong chuyện
cún con, Chu Vệ nhìn đồng hồ,nhìn về phía Triêu Huy nói: “Đêm nay em ở lại đây
đi, bây giờ quá muộn rồi.”
Sau đó cũng không cho
Triêu Huy có thể kháng nghị, liền đưa cô vào phòng ngủ, tự tuyên bố án tử hình
cho cô.
Ít nhất cũng nên cho cô
nói vài câu đã… Triêu Huy không nói gì nhìn cửa phòng.
Cửa đột nhiên mở, Chu Vệ
đi đến, nói: “Bàn chải đánh răng để lại ở dưới mặt ngăn tủ… Em có cần anh lấy
cho không?”
Chu Vệ nhìn trong chốc
lát, chậm rãi đóng cửa rời đi, hình như vừa rồi anh quên gõ cửa…
Triêu Huy tìm bàn chải,
ôm đầy một bụng tâm sự đi đánh răng. Nói cái gì không cần khách khí, như thế
nào mà không khách khí cơ chứ? Cho dù là Chu Vệ, cũng là nam tử xa lạ… Kêu
cô ngủ trong phòng một chàng trai xa lạ, cô làm thế nào ngủ được đây?
Đang nghĩ thì di động
vang lên, cô cầm lên, là một tin nhắn.
“Nhớ khóa trái cửa, ngủ
ngon!”
Tin nhắn của ChuVệ…
Tay run run, nhắn
lại cho anh một tin: “Anh cũng ngủ ngon!”
Người này, chắc chắn là
biết cô đang bất an… Cô càng khó mà đi vào giấc ngủ.
Đèn phòng ngủ đã tắt,
người ở bên trong hẳn là đã ngủ rồi, Chu Vệ cười thầm. Ngày mai làm gì có vụ án
nào? Chẳng qua chỉ là lấy cớ giữ cô lại. Nếu cô là tòa thành chắc chắn, vậy anh
chính là cơn gió lẻn vào trong đêm, là mưa phùn lặng lẽ không tiếng động, xem
cô ngăn cản như thế nào… Đánh rắn đánh giập đầu, truy nữ đối yếu hại, anh không
tin chiêu này vô dụng… Aizzz, nhưng mà mấy thứ đó để sau hẵng nói đi, khó khăn
bây giờ của anh chính là làm sao ngủ được khi ở cùng một nhà với cô, đành uống
cà phê từ từ trải qua đêm dài này vậy.