Triêu Huy trắng đêm không
về, ba người trong phòng kí túc tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lần này được
quang minh chính đại nghiêm hình tra khảo cô, nội bộ đang tính toán trăm ngàn
phương án kế hoạch bức cung như thế nào thì lại nhìn thấy cái người ở phía sau
Triêu Huy, nhất thời trở nên chán nản —— trước mặt Chu đại luật sư thi hành án
phạt riêng, ai dám chứ, muốn uy hiếp cũng phải đợi về đến kí túc rồi hẵng ra
tay.
Ban đầu chỉ gặp gỡ trên
đường tới căn tin, không ngờ bây giờ lại thành bạn trai cùng bạn học ăn sáng
với nhau.
Nếu là bình thường, mọi
người đã sớm náo loạn hết cả lên, nhưng trước mắt lại là đại thần không thể đắc
tội….
Tiểu Khê kích động nhiều
hơn là kính sợ: không nghĩ tới mình sẽ có cơ hội ăn bữa sáng cùng Chu Vệ, hơn
nữa là tiếp xúc gần gũi như thế, không được, không được, mình phải bình tĩnh
mình phải bình tĩnh, không được thể hiện là mình háo sắc.
Đông Yến tò mò nhiều hơn
là kính sợ: không nghĩ tới mình sẽ có cơ hội ăn bữa sáng cùng Chu Vệ, thật muốn
đánh giá kĩ một phen, xem thử nhân vật này lợi hại ở chỗ nào, đừng xúc động đừng
xúc động, đừng làm cho anh hiểu lầm rằng mình là háo sắc
Tĩnh Tĩnh bất mãn nhiều
hơn là kính sợ: không nghĩ tới mình sẽ có cơ hội ăn bữa sáng với Chu Vệ, sớm
biết thế này mình đã trang điểm kĩ càng hơn, nhìn anh ta kiêu ngạo kìa, vững
vàng vững vàng, mình đường đường cũng là mỹ nữ, không phải háo sắc.
Triêu Huy trong lòng buồn
bực nhưng vẫn còn cảm thấy may mắn: không nghĩ tới mọi người có cơ hội cùng
nhau ăn bữa sáng, tuy rằng không ai nói chuyện khiến không khí thật cổ quái
nặng nề, nhưng cũng chứng mình trước mặt Chu Vệ không chỉ có mình cô là bị anh
ép cho cứng đờ…
Chu Vệ sắc mặt ung dung
thản nhiên nhìn bốn nữ sinh có tâm sự khác nhau, cầm lấy giấy ăn lau miệng,
nói: “Tối hôm qua tiết mục của các em rất xuất sắc.”
Tiểu Khê rất ngạc nhiên
nhìn sang: “Thật vậy sao? Sư huynh anh cũng xem à?”
Chu Vệ gật đầu, trong
lòng Tiểu Khê cảm thấy ngọt ngào, khó trách cảm xúc hôm qua của cô tốt như vậy,
hóa ra là người cô vẫn sùng bái ngồi dưới khán đài…
Tĩnh Tĩnh khinh bỉ nhìn
thoáng qua Tiểu Khê cảm xúc đang lâng lâng, kiêu ngạo nói: “Đó là đương nhiên,
tốt xấu cũng là do một tay tớ vạch kế hoạch ra. Tiểu Huy, tiết mục của chúng
mình nhận được phản ứng vô cùng tốt, vài người phụ trách học viện còn muốn
chúng mình tới phụ giúp nữa đó.”
Triêu Huy ngây người, không
phải chứ, cô biểu diễn vụng về như vậy mà cũng có người xem trọng?
“Thế nào? Muốn đi không?”
Tĩnh Tĩnh vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Triêu Huy, hừ, cô muốn biểu diễn lưu
động trên tất cả các trường đại học, xem Lan Linh kia còn kiêu ngạo cái quỷ gì
nữa?!
Triêu Huy do dự một chút,
vừa định gật đầu, Chu Vệ lại giành trước trả lời thay cô: “Đương nhiên không
đi.”
Triêu Huy cũng nhìn anh,
đúng vậy, vì sao cô không đi?
Chu Vệ đưa cho Triêu Huy
một chén trà đầy, nói: “Ân oán của người khác, em phải nhúng tay vào làm
gì?”
Triêu Huy không hiểu lời
của anh, nhưng sắc mặt của Tĩnh Tĩnh lại thoáng thay đổi.
Chu Vệ tiếp tục nói: “Thà
rằng đắc tội tiểu nhân, cũng không nên đắc tội với con gái, lại càng không nên
đắc tội với người con gái không có ý đồ tốt. Anh không phải sợ phải chống lại
người kia nhưng là anh thấy rất phiền toái, em hiểu chưa?”
Triêu Huy đương nhiên
không hiểu, dù sao có người hiểu đã là tốt rồi, Chu Vệ nhìn đồng hồ, nói: “Anh
phải đi trước, các em cứ từ từ ăn.”
Anh vừa nói lời này,
Triêu Huy tự giác giật lấy tờ hóa đơn ôm vào lòng, Chu Vệ cũng sớm quen hành
động của cô, tự nhiên đưa tay ra trước mặt cô, nói: “Đưa cho anh.”
Triêu Huy lắc đầu, lần
này nhất định cô phải giữ lấy hóa đơn, đánh chết cũng không đưa cho anh.
Chu Vệ không đổi sắc
mặt, chỉ thản nhiên nói: “Hôm nay anh bề bộn nhiều việc, nếu không kịp đi
làm không biết đêm nay khi nào mới tan ca, chó yêu trong nhà nên làm thế nào
cho tốt đây?” [Sa: vỏ quýt dày có móng tay nhọn]
Triêu Huy nhanh chóng đưa
tờ giấy đặt vào tay anh, thúc giục nói: “Anh đi nhanh đi.” Cô không muốn buổi
tối cũng phải đi làm bảo mẫu cho cún đâu.
Chu Vệ lúc này mới hài
lòng đi tính tiền: “Giữa trưa đừng quên tới nhé.”
Ba người bên cạnh ngẩn
ngơ nhìn Triêu Huy.
“Tiểu Huy Huy,” Tiểu Khê
hâm mộ lại khó có thể tin nói, “Cậu và đại thần ở chung ?”
Phốc! Triêu Huy phun ra
một ngụm trà…
Vất vả lắm mới làm cho
mọi người tin sự trong sạch của cô so với Bạch Tuyết còn trắng hơn, Triêu Huy
mệt chết khiếp, kết quả là tới giờ lên lớp, cô liền nhanh chân chạy đến phòng
học, trong lòng âm thầm lo lắng không biết mình giải thích như vậy liệu mọi
người có tin không.
“Làm sao bây giờ?” Đông
Yến nhìn Tĩnh Tĩnh, hỏi.
Tĩnh Tĩnh thở dài: “Gia
trưởng đã lên tiếng , tớ còn có thể làm sao được?” Chu Vệ nói không sai, đây là
chuyện của cô và Lan Linh, không có liên quan chút gì với Tiểu Huy, không nên
cuốn Tiểu Huy vào. Nhưng cô khó chịu là Tiểu Huy Huy rõ ràng là người của cô,
Chu Vệ kia lấy quyền gì mà dùng khẩu khí người của mình mà lên tiếng! Tức chết
đi được!
Thời gian nhanh chóng
trôi qua, cuối cùng cũng đến buổi trưa.
Triêu Huy đứng ở ngoài
cửa, cầm cái chìa khóa chần chừ mất 10 phút, rốt cục cũng mở cửa. Cô thò cái
đầu vào trước, nhìn nhìn, không phát hiện vật gì có tính uy hiếp. OK, có lẽ là ở
trong bếp, cô thật cẩn thận đóng cửa lại, đổi dép đi trong nhà, nhẹ nhàng đặt
balo xuống sôfa
Cô bình ổn lại bản thân,
chậm rãi tiến vào bếp, tiện tay túm lấy gạt tàn trên bàn, cẩn thận trước thôi,
vạn nhất, vạn nhất cún con kia đột nhiên phát cuồng, ít nhất cô cũng không đến
nỗi tay không tấc sắt.
Đứng ở cạnh cửa bếp, cô
nghiêng ngó nhìn khắp nơi, thấy rồi! Cún con đang cuộn mình nằm trên chiếc
“giường” làm bằng miếng vải bông, mắt nhắm nghiền, cái đuôi không hề phe phẩy,
rất là an nhàn.
Hình như cảm nhận được
ánh nhìn chăm chú của cô, cún con giật mình, chậm rãi mở to mắt, nhoài người
đứng lên, nhìn cô chằm chằm.
“Thế này, Thọ Thọ, ta,
chúng ta làm một cái giao dịch đi, ta đến cho chú mày ăn chú mày đừng kêu, cũng
đừng nhìn ta, càng không được lại đây, được không?”
“Gâu!”
“Chú mày đồng ý hả? Này…
Ta đi qua nha, chú mày không được lại đây, trăm ngàn lần không được lại đây,
trong tay ta có vũ khí đó…”
“Gâu!”
Tốt lắm, xem ra thỏa
thuận đã xong. Triêu Huy lá gan cũng to ra, cố gắng đi vào bếp, mở tủ bát, sau
đó đứng ngây ngốc.
Không hề có bóng dáng của
sữa bột, chỉ có một tờ giấy viết: tối qua anh quên mất, Thọ Thọ đã cai sữa, cần
đồ ăn bình thường. Kế tiếp là cái gọi là danh sách “đồ ăn bình thường”… Thịt
bao nhiêu gam, protein thì thế nào, vitamin thì ra sao…
Hóa ra, cô không chỉ là
bảo mẫu cho cún, mà còn là đầu bếp cho nó!!!
Cam chịu số phận Triêu Huy
chỉ có thể ngoan ngoãn xuống bếp, nấu đồ ăn cho Thọ Thọ.
Lấy một miếng thịt từ
trong tủ lạnh ra, Triêu Huy chậm rãi lấy dao thái, đang suy nghĩ nên ngũ mã
phanh thây xắt như thế nào, đột nhiên lông tơ cô lại dựng lên, một cảm giác
quen thuộc truyền tới từ mắt cá chân…
“Gâu gâu gâu!” Thanh âm
trong trẻo mà chói tai vang lên…
Oa!
Một trận đất rung núi
chuyển.
Chu Vệ về nhà, rất tự
giác đi một vòng quanh nhà thị sát.
Tốt lắm, Thọ Thọ còn
sống, yên ổn phe phẩy cái đuôi, nhìn thấy anh trở về còn hưng phấn nhào đến.
Nhưng mà… Thực rõ ràng, phòng khách cùng phòng bếp không có gì, sàn cũng sạch
sẽ dị thường, còn có… Lưỡi của con dao thái hình như bị xoắn rất kỳ lạ, gạt tàn
cũng không rõ tung tích.
Không thể yêu cầu quá
cao, anh nghĩ, cứ từng bước từng bước một tiến lên.
Ngày thứ hai.
Tình hình không tồi, gạt
tàn đã trở lại, cũng nhiều thêm một con dao mới, nhưng đồ ăn trong tủ lạnh lại
hao kinh người, làm cho anh không thể không nghi ngờ khẩu vị của Thọ Thọ.
Không biết cô làm bao
nhiêu lần mới thành công.
Ngày thứ ba.
Nơi hoạt động đã lan ra
đến phòng khách, bởi vì trên sôfa có dấu vết. Cô rời đi vội vàng, sách giáo
khoa cũng quên mang theo.
Thọ Thọ trở nên hoạt bát,
anh biết.
Ngày thứ tư.
Trên cơ bản hẳn là tốt,
chỉ là sôfa đã được giặt sach, toàn bộ chén dĩa cũng thay mới.
Ngày thứ năm.
Ủa? Thọ Thọ không có ở
nhà? Cô rốt cục nhịn không được hạ độc thủ rồi sao?
Chu Vệ nghi hoặc gọi điện
thoại cho Triêu Huy, lại phát hiện điện thoại của cô quăng ở nhà.
Chuyện gì vậy? Thật là kỳ
quái, cửa mở, Triêu Huy ôm Thọ Thọ có vẻ đang bệnh đi vào.
“Không có việc gì.” Triêu
Huy uể oải trả lời, “Nó bị bệnh, em mang nó đi gặp bác sĩ, ai biết bệnh viện
của thú cưng lại xa mà người lại đông như vậy? Kết quả nó cũng không
thích, không ngoan ngoãn để cho bác sĩ tiêm, làm em mệt mỏi nửa ngày. Mày thật
quá đáng ” cô ngồi xuống, chỉ vào đầu Thọ Thọ , “Vì sao lại sợ chết như vậy,
không phải chỉ là tiêm một mũi thôi, sao lại sợ đến vậy? Rất tổn hại thanh danh
của loài chó, biết không?”
Thọ Thọ từ trên tay Chu
Vệ thò ra cái đầu, tỏ vẻ đáng thương mà sủa gâu gâu.
“Tha cho mày đấy”
Triêu Huy nói xong, lại nằm xuống.
Thì ra đã thân mật như
vậy rồi, Chu Vệ nhìn một người một chó, cười.
“Bác sĩ nói gì ?”
“Tiêu hóa không tốt, hai
ngày tới nên ăn nhẹ một chút.” Triêu Huy lấy tờ giấy ra, đưa cho anh, “Đây là
những việc cần chú ý.”
Chu Vệ nhìn cô cầm đệm
ghế ôm vào trong ngực, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, trong mắt lại có phần sủng nịnh.
Cô đã vượt qua chướng
ngại tâm lí mới có thể ôm Thọ Thọ đi khám bệnh, còn chạy tới chạy lui trong
bệnh viện dành cho chó mèo? Chỉ nghĩ như vậy, anh liền cảm thấy ấm áp, cô gái
nhỏ này đúng là tri kỉ của anh.
“Cám ơn.”
Triêu Huy giống như bị
sét đánh nhìn anh, khó tin hai chữ mình vừa nghe được.
Chu Vệ đương nhiên không
phải lần đầu tiên nói cám ơn, nhưng mà anh quả thực rất ít khi nói lời cám ơn,
nhất là sau khi cô biết được bản chất mặt dày như thổ phỉ của anh, câu cảm ơn
này thật quá kinh người.
“Em đâu cần cảm động như
vậy?” Chu Vệ nhíu mày, “Em đây là đang ám chỉ anh rất hà khắc?”
Có sát khí!
Triêu Huy theo trực giác
lắc đầu.
Cô nào dám nói anh hà
khắc, mặc dù cô muốn nói, cũng sẽ chỉ là vụng trộm nói trong lòng mà thôi.