Triêu Huy trở về trường
mang theo ảnh chụp làm phù dâu của mình, mọi người xem đều bị sắc đẹp không gì
sánh được làm cho sợ đến ngây người. Dĩ nhiên người đẹp kia cũng không phải
Triêu Huy, Triêu Huy nhiều nhất cũng chỉ như là một đóa hoa bách hợp, hay là
một đóa phù dung tươi tắn trên mặt nước, là phù dâu tốt nhất mà thôi. Cô dâu
kia mới gọi là đẹp đến không thể đẹp hơn, một nụ cười một cái nhăn mày cũng đều
thu hút ánh mắt của người khác, làm người ta không thể không cảm thán khuôn mặt
đẹp của cô như được thần thánh tạo ra (quá khoa trương).
“Tiểu Huy, chị họ của cậu
cũng yêu nghiệt quá đi, trình độ sát thương quả là không có đối thủ.” Tiểu Khê
líu ríu.
“Nhưng nhìn chú rể thì
kém hơn một chút nhỉ.” Cùng là mỹ nữ Tĩnh Tĩnh không phải không có chút tiếc
nuối thay.
“Chị tớ trọng tài không
trọng sắc.” Công ty của bác trai chưa tìm được người thích hợp nối nghiệp, Lý
Vân Úy thì vô tâm, mà Lý Tinh Tiệm mặc dù có thể đảm nhận, nhưng thân phận nữ
nhi lại có thể khiến cho người ta băn khoăn, mà anh rể xuất hiện vừa vặn bù đắp
điểm này, cho nên một đại mỹ nữ mới cất công đi theo đuổi một người diện mạo
bình thường như vậy. Tuy rằng Triêu Huy cảm thấy ý đồ của chị họ khó có thể
chấp nhận, nhưng cũng không thể không thừa nhận bọn họ quả là “trai tài gái
sắc”.
Chu Vệ cũng nhìn ảnh chụp,
nhưng lại không để ý đến Lý Tinh Tiệm, người anh chú ý là cô phù dâu kia. Người
khác nói, bạn gái của anh bình thường. Làm sao có thể bình thường được? Nụ cười
trong trẻo như nước, ánh mắt long lanh mặc dù là mặc đồ thể thao, cô vẫn như
trước là dáng vẻ điềm đạm, trong trắng thanh cao, làm sao lại không khiến người
ta động lòng chứ?
“Em ở nhà phong cách ăn
mặc cũng không khác nhau là mấy nhỉ.” Chu Vệ nhìn vài bức ảnh cuộc sống bình
thường của cô, phát hiện đồ của cô mặc ở nhà nếu không thiên về thoải mái, thì
lại là quần áo thể thao, chẳng có chút nữ tính gì cả.
“Buổi sáng chạy xong em
lười quay về phòng ngủ thay quần áo.” Triêu Huy thành thật trả lời.
Chu Vệ yên lặng ở trong
lòng cảm thán, bởi vì lười thay quần áo, thật sự có cô gái suốt ngày mặc quần
áo thể thao tồn tại trên thế giới này ư? Thích chưng diện là bản tính trời sinh
của con gái, tuy rằng anh không hy vọng cô sẽ gây ra sự chú ý cho nhiều người
khác nhưng ít ra cũng nên có dáng vẻ của con gái chứ.
“Vậy thì thế này, quần áo
em để bên anh, buổi sáng em chạy tới, thay quần áo rồi đi học.” Chu Vệ nghĩ đến
một phương án toàn vẹn, như vậy cũng có cớ để găp mặt cô hằng ngày.
Triêu Huy cẩn thận suy
nghĩ, hỏi: “Vậy ngày hôm sau muốn thay quần áo thể thao thì phải làm sao?”
“Buổi tối trở về đổi lại,
đồ thay ra cho vào máy giặt giặt sạch. Không phải em nói là học kỳ này có vẻ
bận rộn, không có thời gian lại đây chăm sóc Thọ Thọ sao, như vậy cũng
một công đôi việc.”
Triêu Huy nghĩ, cảm thấy
phương án này rất tốt, không nghĩ nhiều nữa, đương nhiên là cô không phát hiện
được ý cười giảo hoạt trên khuôn mặt Chu Vệ lúc đó.
Sau đó, Triêu Huy liền
đem quần áo của mình chuyển đến tủ quần áo của Chu Vệ, lại sau đó, trên cửa tây
của đại học A, mỗi buổi sáng lúc hơn sáu giờ đều có thể thấy bóng dáng một cô
gái chăm chỉ đi chạy, lại lại sau đó, mọi người đều phát hiện quần áo của Triêu
Huy có chút biến đổi, lại lại lại sau đó, Chu Vệ mỗi đêm lại xuất hiện ở dưới
lầu của ký túc xá nữ khoa máy tính che chở một bóng hồng đi về. Hoàn toàn
khiến cho mọi người hiểu được một việc, đó chính là, đi đêm lắm cũng có
ngày gặp ma, lời đồn nói mãi cũng sẽ trở thành sự thật.
Vẫn có rất nhiều người
khó mà tin được chuyện này là thật, dù sao thì ở trong mắt mọi người, Chu Vệ
thực sự là một người cao quý, mà Triêu Huy thì lại giống như một con kiến
nhỏ nhoi vô danh bình thường, tuy rằng ở dạ tiệc Nguyên Đán cô đều khiến mọi
người kinh ngạc một phen, nhưng vẫn còn thua xa đẳng cấp của Chu Vệ, chỉ nghĩ
đến hình ảnh hai người đứng chung, liền thấy khó chịu… Cho dù như thế
nào, mọi người cũng không thể xen vào, vợ chồng son người ta, một người thì an
tâm chờ tới ngày tốt nghiệp, một người tình trường đắc ý, đường học cũng rộng
mở.
Triêu Huy vẫn như trước
là người có thành tích đứng đầu khoa, nhất là thành tích tiếng Anh của cô
nâng cao đến kinh ngạc. Không chỉ có thế, cô lại khiến cho mọi người phải rớt
mắt kính khi được mời vào tổ thiết kế web ACM của đại học A, phải biết rằng, tổ
huấn luyện đó luôn là tinh anh trong đại học A mới được vào, bình thường phải
lên năm thứ ba đại học mới có tư cách, Triêu Huy lại được người ta đích thân
mời, hơn nữa lại là nữ sinh duy nhất…
Hướng dẫn đội là thầy
giáo Trương Quân mà Triêu Huy rất quen thuộc, vừa thấy vị thầy giáo này, lại
nhớ tới kỳ thi học kỳ. Người này quả thật như giống như trong truyền thuyết
không tầm thường tí nào, nội dung cuộc thi chính là trong một giờ giải được một
đoạn lập trình có vấn đề. Mọi người đều căng thẳng, hắn còn nói với mọi người:
“Thời gian còn có 58 giây.” Thật sự rất có cá tính, cũng may là đề bài kia cũng
không khó, chỉ cần một nửa thời gian là cô đã giải được, dĩ nhiên là trong ánh
mắt ghen tị của mọi người.
Huấn luyện đội là đội
trưởng QM, trong chốn giang hồ cũng không nghe đồn nhiều lắm, có thể tìm được
chỉ có N bằng khen thưởng cùng với thành tích trốn học cũng nhiều không kém.
Mấy ngày quan sát, Triêu Huy cảm thấy anh ta là một người tư duy nhanh nhẹn,
quan sát lợi hại, ngôn ngữ sắc bén, nói cách khác, chính là người không nên
chọc vào, Triêu Huy suy nghĩ nửa ngày quyết định đưa anh ta vào danh sách
“những nhân vật không nên đắc tội”.
Thời gian huấn luyện
không cố định, mọi người căn cứ theo bản thân lập một thời gian biểu, dựa theo
đó mà đi luyện tập là được. Thời gian Triêu Huy đi huấn luyện cũng không nhiều
lắm, cũng không cùng những người trong tổ gặp mặt nhiều, không tính là quen
thuộc. Không giống đội trưởng và A Hải lúc nào cũng ở đó, bất kể khi nào
cô tới cũng đều gặp được bọn họ. Đối với loại vì cuộc thi mà liều lĩnh bỏ qua
những môn chuyên ngành như bọn họ Triêu Huy theo không kịp. Nói thật, cô có
chút sợ đội trưởng, bởi vì đôi mắt diều hâu của anh ta luôn cô ý vô tình nhìn
chằm chằm cô, giống như cô làm sai việc gì vậy.
“Em suy nghĩ nhiều quá
rồi.” Chu Vệ lại nói như vậy.
“Hy vọng là thế, nhưng em
thật sự thấy mất tự nhiên.” Triêu Huy cầm một cái chân giò hun khói chơi đùa
với Thọ Thọ, thở dài, “Vì sao chỉ có mình em là nữ sinh, cảm thấy thật ngại
mà.”
Chu Vệ xoa xoa đầu cô mấy
cái, không muốn nói cho cô, vị đội trưởng kia nghiêm khắc thật ra là đặt hy
vọng rất cao với cô, nhưng anh không muốn nói cho cô biết sợ sẽ lại tạo thêm áp
lực cho cô.
Triêu Huy bất giác cũng
quen với hành động thân mật này của anh, cũng không có cự tuyệt. Cô bỗng nhiên
nhớ tới một chuyện, hỏi: “Anh có bí mật gì không?”
“Bí mật?” Chu Vệ khó hiểu
hỏi.
“Không phải lần trước em
đã nói bí mật của em với anh sao? Người trong nhà thật ra cũng không biết
chuyện đó, em lại nói cho anh, anh không phải cũng nên nói cho em bí mật của
anh sao? Chúng ta là bạn bè, bạn bè thì phải bình đẳng.” Triêu Huy mở to mắt,
ngập tràn chờ mong nhìn về phía Chu Vệ.
Chu Vệ nhìn nhìn, có điểm
sững sờ.
“Bí mật.” Nàng lại thúc
giục, như trước nhìn anh.
“Bí mật à.” Chu Vệ suy
nghĩ một chút, ngồi xổm xuống, nói nhỏ bên tai cô một câu.
“… Em không tin.” Triêu
Huy mặt ửng hồng nhìn anh, gần đây mặt cô luôn đỏ như thế, tất cả là tại anh.
“Không tin thì thôi.” Chu
Vệ cười, “Anh nói là sự thật.”