Thế gian này
liệu có đoạn tình cảm lưu luyến nào lại không phải
chịu cảnh chia li? Nhất là ở cái quốc gia từ trước tới giờ
luôn có truyền thống về chuyện tình yêu đau khổ như Trung Quốc.
Bằng chứng ư? Đương nhiên là có, Ngưu Lang Chức Nữ này, Lương Sơn
Bá - Chúc Anh Đài này còn có Bạch xà - Hứa Tiên nữa… Đó là còn
chưa kể đến những chuyện tình bi kịch khắp đại giang Nam Bắc.
Cho nên, mặc
dù hòa hợp như cặp đôi Chu Trần, cũng phải chịu qua
thử thách khó khăn, ai lại khiến cho tác giả nhẫn tâm như vậy…
Phương Di - Người khơi
mào cho vụ thảm án lần này hiện có muốn hối cũng không kịp, cô đúng là không
nên hỏi cái vấn đề chết tiệt ấy.
Vấn đề gì vậy?
—— “Sư tỷ, sau khi tốt
nghiệp chị cùng anh họ vẫn ở lại đây chứ?” Như vậy thì thật tốt nha, cô có thể
mỗi ngày đến đây ăn chực cơm & dùng chực net.
Triêu Huy, Chu Vệ nhìn
nhau, trầm mặc mấy giây.
Đối với tương lai, bọn họ
dường như còn chưa từng thảo luận qua, chứ đừng nói là tư tưởng thống nhất.
Chu Vệ vì muốn thăm dò cô
sẽ nói như thế nào đành mở lời trước: “Khi đó anh còn chưa có tốt nghiệp, tất
nhiên là muốn ở lại nơi này.”
Triêu Huy nghĩ nghĩ, nói:
“Em nghĩ, có thể em sẽ về nhà.”
Gia gia và bà ngoại hiện
sức khỏe đã không còn được như trước, cô cũng từng đồng ý tốt nghiệp xong sẽ
quay về thành phố G, lúc ấy làm sao biết được Chu Vệ sẽ xuất hiện trong cuộc sống
của cô? Lần trước cùng bà ngoại nói chuyện điện thoại, cô rõ ràng nhận thấy
trong giọng nói của bà ẩn chứa một sự nhớ nhung càng ngày càng sâu đậm.
“Em về nhà, vậy chúng ta
phải tính sao?” Chu Vệ nghiêm túc nhìn cô.
Anh nói “Chúng ta” tất
nhiên không phải chỉ anh và Phương Di, mà là ám chỉ anh và cô, Triêu Huy hiểu
nhưng lại không thể cho anh một câu trả lời thuyết phục.
Ngay từ đầu, cô cũng
không nghĩ tới bản thân sẽ thích Chu Vệ, khi ý thức được mình yêu anh thì cũng
là lúc cô đã không còn đường mà quay đầu lại. Tình yêu ngọt ngào khiến cô gạt
bỏ hết bất an, chỉ đơn thuần cảm thấy được cùng anh bước đi như vậy là tốt rồi.
Đang bước trên con đường thênh thang đó, cô làm sao có thể nghĩ đến hôm nay đột
nhiên lại phải đối mặt một việc nhìn tưởng như yên ổn, nhưng kì thực sông
càng lớn sóng ngầm càng mãnh liệt, không cẩn thận là có thể làm mồi cho cá
bất cứ lúc nào.
“Phương Di, em về trước
đi.” Chu Vệ cảm thấy hai người bọn họ cần phải nói chuyện nghiêm túc.
Phương Di ảo não không
thôi, nhưng cũng chỉ có thể lo lắng rời đi, cái miệng cô không khác gì quạ đen,
cái tốt thì không hỏi, lại cố tình hỏi cái này —— nhưng cô làm sao biết được
vấn đề này lại là thủy lôi cơ chứ…
“Ở lại đây đi.” Chu Vệ
yên lặng nhìn cô, đôi mắt đẹp chưa bao giờ thực sự nghiêm túc đến vậy, “Ở lại
giúp đỡ anh.”
Triêu Huy hiểu sự khẩn
thiết của anh, nhưng lòng cô cũng vô cùng mâu thuẫn không biết nên làm gì bây
giờ? Một bên là người yêu, một bên là người nhà, cán cân mất đi điểm cân bằng
trong lòng cô đang không ngừng dao động.
“Em, em đã đồng ý với
người nhà… Cho nên…” Cô nên nói như thế nào đây, nói cái gì đây? [Sa : Nói
em đồng ý chứ còn sao nữa]
“Trước khi nhắc đến
chuyện này, em có nghĩ là sẽ ở lại không.” Anh hỏi.
Cô gật gật đầu: “Có.”
“Vậy thì ở lại đi.” Anh
ôm cô vào lòng, ở bên tai cô thủ thỉ: “Ở lại giúp anh, chờ anh tốt nghiệp thạc
sĩ rồi chúng ta lập tức kết hôn.”
“Thế còn nhà em thì phải
làm sao bây giờ?” Cô cũng không chịu thua kém sà vào lòng anh tìm chút hơi ấm.
“Hàng năm anh sẽ thu xếp
thời gian cùng em về nhà, đi máy bay thật ra cũng không xa lắm.”
“Nhưng em phải mở miệng
thế nào đây?” Nghĩ đến sự vui mừng mỗi lần cô về nhà, và sự tiếc nuối
không thể che dấu mỗi khi cô phải quay lại trường của gia gia và bà ngoại, quả
thật khiến cô không thể nào mở miệng.
Chu Vệ khuyên cô: “Con
cái lớn khôn sẽ phải bay đi, thân làm cha mẹ tất nhiên sẽ rất buồn, nhưng quen
rồi thì sẽ ổn thôi.”
Anh không nói thì không
sao, vừa nói đến câu này Triêu Huy liền nóng nảy: “Anh nói thật dễ dàng, dù sao
người khổ sở cũng không phải là nhà anh.”
“Sao em lại nói như vậy?”
Chu Vệ cũng không vui vẻ chút nào, anh không nghĩ cô cũng có lúc tức giận như
vậy.
“Còn hỏi em nói cái gì
sao?” Cô đem anh đẩy ra xa, “Vì sao nhất định là em ở lại mà không phải là anh
đi theo em?”
“Anh còn chưa tốt nghiệp,
hơn nữa thành phố G anh lại không quen.” Chu Vệ cố gắng bình tĩnh nói.
“Dù sao nhất định chính
là anh không thể theo em trở về rồi.”
Trầm mặc một lát, Chu Vệ
hỏi: “Em hiện tại là muốn cãi nhau với anh sao?”
Triêu Huy nghiêm mặt,
xoay người mở cửa rời đi, còn suýt chút nữa va phải Phương Di đang nghe lén ở
ngoài cửa.
Kết quả là, chiến tranh
lạnh bắt đầu…
Không biết người khác tức
giận sẽ như thế nào, còn Triêu Huy càng tức thì chuyện gì cũng đều không
trì hoãn, thậm chí tinh thần lại càng thêm tập trung. Tiểu Khê sau một hồi buồn
bực quan sát liền kết luận: kết cấu đầu Triêu Huy có thể so sánh với
máy tính, không muốn để ý tới ai hoặc việc gì là trực tiếp gạt qua một bên,
công việc trước mắt một chút cũng không bị ảnh hưởng.
Chu Vệ bên này cũng không
thấy biến động nhỏ gì, vẫn như trước đi học, đi làm, rất bình thường, chỉ không
thấy xuất hiện ở dưới kí túc xá nữ nữa mà thôi.
Trong chuyện này hình như
chỉ có một mình người bạn nhỏ Phương Di của chúng ta là nóng ruột nóng gan,
nhưng cô cũng chỉ có thể sốt ruột, trách mình lực bất tòng tâm. Khuyên anh họ,
thì bị nói không phải chuyện của cô, bảo cô ít quan tâm đi. Tới chỗ sư tỷ xin
lỗi, thì mới có hai ba câu sư tỷ liền đem câu chuyện kéo đi rất xa, tới khi sư
tỷ đi rồi mới phát hiện lời cô muốn nói một câu cũng chưa đề cập đến.
Đúng lúc này, Hoàng Ngọc
Bồi lại tìm đến hẹn gặp Triêu Huy ở quán cà phê ngoài trường.
Triêu Huy tuổi còn trẻ,
chưa từng trải qua đoạn ân oán tình cừu của cha mẹ ngày trước, cũng
chưa làm cha mẹ bao giờ, ở góc độ nào mà nói đều không thể lý
giải lý do của Hoàng Ngọc Bồi, cho nên toàn bộ thời
gian gặp mặt cô đều im thin thít.
Hoàng Ngọc Bồi nói đến
quá khứ của ông và Trần Hải Viện, trong lời nói mơ hồ có chút hoài niệm. Hai
người là thanh mai trúc mã, hơn nữa cùng đến thành phố B làm nghiên cứu sinh,
cũng đang được cất nhắc vị trí ở đó. Nhưng sau khi kết hôn, những vụn vặt
của cuộc sống đã từng chút từng chút phá vỡ lý tưởng của cả hai
người, chuyện củi gạo mắm muối linh tinh khiến cho bọn họ không ngừng cãi vã.
Cuối cùng hai người ly hôn, ông lúc ấy hoàn toàn không biết Trần Hải Viện đã
mang thai, mãi rất nhiều năm sau mới biết được sự tồn tại của Triêu Huy, nhưng
vì rất nhiều nguyên nhân, vẫn chưa từng đến gặp mặt cô…
Triêu Huy để mặc ông chìm
vào trong kí ức của mình mà không vạch trần lời nói dối của ông. Thật ra cũng
không phải là ông ta nói dối, chỉ là phủi đi quãng thời gian sai trái, chỉ
để lại một mặt tốt đẹp. Cô sớm đã biết, Hoàng Ngọc Bồi cùng mẹ cô không hoàn
toàn yên ổn mà ly hôn, sự thật là mẹ muốn về nhà công tác, nhưng ông không chịu,
hai người hai lý tưởng khác nhau, vừa vặn ông lọt vào mắt xanh của con gái một
vị quan lớn, không ngừng hướng về phía ông mà phát tín hiệu yêu đương, cuối
cùng vẫn là ông lựa chọn phản bội cuộc hôn nhân của mình. Về phía Trần Hải Viện
sau khi biết được việc này liền lập tức đem cô con gái của vị quan lớn kia ra
sỉ nhục một phen, sau đó chủ động ly hôn, yêu cầu đơn vị triệu hồi về thành phố
G…
Cho dù ông ta có giải
thích thế nào thì với cô vẫn là không thể chấp nhận được, còn khiến cô cảm thấy
cuộc sống ở nơi nào mà chẳng giống nhau? Nhưng tức cười là cô và Chu Vệ hiện
tại chẳng phải cũng đang gặp phải vấn đề tương tự hay sao. Chẳng lẽ mỗi cặp yêu
nhau đều có những vấn đề nan giải nào đó? Hay là, từ lúc nhận lời yêu anh, cô
đã nghĩ đến, nhưng lại sợ đáp án cuối cùng, cho nên cô mới trốn tránh không
nghĩ tới chuyện này. Có lẽ, trong tiềm thức, cô đã mặc định khi đối mặt với
sự lựa chọn như thế này, những người yêu nhau đều sớm hay muộn cũng
phải chia tay.
Hoàng Ngọc Bồi mời cô đến
công ty ông thực tập, để có thể chiếu cố cho cô.
Mặc dù biết công ty của
ông là một công ty game rất danh tiếng, nhưng cô vẫn từ chối, bởi vì cô còn
phải thi đấu ACM, không thu xếp được thời gian.
Trước khi đi, Hoàng Ngọc
Bồi còn nói: “Mẹ Hán Văn bà ấy muốn gặp con, khi nào rảnh mọi người hãy gặp mặt
nhau một lần.”
“Chuyện đó nói sau.” Cô
khéo léo từ chối.
“Con…” Ông do dự một
chút, hỏi: “Con không thể gọi ta một tiếng ba sao?”
Cô nhìn ông kì quái, hỏi:
“Tôi gọi hay không gọi, có ý nghĩa gì sao?”
Triêu Huy không phải là
trẻ con, cô chẳng đơn thuần mà tin tưởng rằng Hoàng Ngọc Bồi sẽ hoàn toàn tỉnh
ngộ, muốn bù lại hai mươi năm thiếu thốn tình cha cho cô, biết rõ sự tồn tại
của cô nhưng chưa một lần xuất hiện, rồi đột nhiên lại ân cần săn đón nói không
phải thẹn với lòng mình thì chắc hẳn phải có ý đồ gì đó. Cô bèn gọi điện
cho Lý Mộ Thần, nói rõ chuyện này.
“Anh sẽ tới đó, đến rồi
nói sau.” Lý Mộ Thần cũng hiểu được sự tình không chỉ đơn giản như vậy, nhất là
trong hoàn cảnh Triêu Huy đang kiên trì chống án của Hoàng Hán Văn, Hoàng phu
nhân tự nhiên còn hữu hảo như vậy, thật sự rất kỳ lạ.