(*) ‘Giả heo ăn hổ’ là
một thành ngữ, bắt nguồn từ sự tích người thợ săn đội lớp da heo, đóng giả heo,
cọp tưởng heo thật, đến vồ bị người thợ săn bắn chết, ý nghĩa của câu này giả
vờ vô hại, tưởng là con mồi nhưng thực sự là kẻ đi săn.
Cha mẹ Chu Vệ muốn cùng
Lý Mộ Thần gặp mặt một lần, Triêu Huy cảm thấy nhị ca đủ thông minh sáng suốt
để gánh trách nhiệm thông gia, nên cô cũng không để ý lắm. Ngoài dự đoán, đến
phút cuối cùng thì Trần Hải Viện và Lý Vân Úy lại cùng nhau đến Bắc Kinh, khiến
cho sự việc trở nên giống như nguyên thủ hai nước gặp gỡ lẫn nhau.
Triêu Huy hít sâu vài
cái, hỏi: “Hai người vì sao lại đến đây?”
“Hừ, mẹ vì sao không thể
tới?” Trần Hải Viện sắc mặt lộ rõ sự phẫn nộ. Kết giao bạn trai không thèm nói
cho mọi người trong nhà biết, chuyện này không nói làm gì, đáng trách là bàn
chuyện hôn nhân cưới gả, nó vẫn còn muốn giấu diếm, chẳng lẻ nó định yêu đương
bí mật sao? Ghê gớm hơn là, người kia tìm tới tận cửa, nó còn cư nhiên biết rõ
mà không khai báo, thật sự là lớn mật quá mức.
Triêu Huy mở miệng muốn
đáp lại, Lý Vân Úy đã cắt ngang lời cô, nói: “Tiểu muội, con mắt của em quả
thực không được tốt lắm.”
Triêu Huy quay đầu, trầm
mặc.
Chu Vệ cũng vì thế mà
cười đến mờ mịt, anh thật sự cảm thấy mình đã gặp được khắc tinh, bản thân anh
mặc dù không thường xuyên dùng nhưng từ trước tới giờ đều biết là cho dù có
dùng mị lực với cô cũng không phát huy được nhiều tác dụng, không ngờ ngay cả
người nhà của cô cũng đều như vậy…… Chẳng lẽ thẩm mỹ bọn họ đều quá kém, không
thể đánh giá xấu đẹp giống như người bình thường?
Hai bên gặp mặt, hàn
huyên một hồi, nói chuyện ầm ĩ với nhau, cả hai nhà đều thấy rất vừa lòng.
Trần gia bên này, Lý Vân
Úy nói: “Ngài thông gia là tướng quân, vì sao lại không nói trước? Ít nhất để
cho chúng ta chuẩn bị tâm lý, không làm tiểu muội mất mặt chứ.”
Lý Mộ Thần vô tội nói:
“Đừng hỏi em, chỉ sợ hôm nay tiểu muội cũng vừa mới biết thôi.” Chu Vệ thật sự
là rất âm thầm kín đáo, mặc dù đã biết anh có nền tảng (chỗ dựa) hùng hậu nhưng
không ngờ địa vị lại lớn đến như vậy.
Trần Hải Viện lơ đễnh,
nói: “Như vậy không phải rất tốt sao, tương lai gả sang đấy cũng không lo bị
người ngoài ủy khuất.”
Sợ rằng sẽ bị vợ bắt nạt
nha….. huynh đệ Lý gia thầm nghĩ.
Chu gia bên này.
Lão Chu trầm ngâm nửa
ngày, nói: “Tiểu Vệ thật có phúc, thông gia cũng có tiềm lực đến như vậy.”
“Đúng vậy nha,
thông gia có tài lực chống đỡ, tiểu Vệ cũng nên làm chuyện kinh doanh một
chút.”
Chỉ sợ là sẽ bị người
ngoài tán gẫu lại nói linh tinh là ăn cơm mềm, Tiểu Vệ phải bị khinh bỉ
à…. vợ chồng Chu gia thầm nghĩ.
“Không ngờ là mẹ em sẽ
đến.” Nhớ tới nhạc mẫu giỏi giang, Chu Vệ đột nhiên thực cảm tạ Thượng Đế, may
mắn tính tình phu nhân nhà mình cùng nhạc mẫu không có chút nào giống nhau,
bằng không về sau sẽ thật đau đầu.
Triêu Huy khóe
miệng nhếch lên: “Tin em đi, mục đích chính của bà tới đây tuyệt đối không phải
là em.”
Chu Vệ nhíu mày: “Em ám
chỉ là Hoàng. . . . . .”
Triêu Huy gật đầu: “Mẹ em
gần đây cũng có qua lại thân thiết với một vị thúc thúc nào đó làm cùng bệnh
viện, chắc là sắp có chuyện tốt đây. Theo cá tính của mẹ em, chắc chắn sẽ đặc
biệt đem đi khoe với ba em cho mà xem, nhưng mà đã nhiều năm không liên lạc
rồi, nên không biết phải lấy cớ gì. Chỉ tội cho em bị làm phiền, anh xem bà có
thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời này sao?”
Chu Vệ trầm mặc…… Mẹ vợ
của anh thật đúng là không thể trêu vào, không, không chỉ có mẹ vợ, ngay cả đại
ca, nhị ca của vợ cũng đều không thể chọc vào. Lúc trước ánh mắt anh vì sao lại
vụng về đến như vậy còn cho rằng Triêu Huy là một sư muội tính cách vừa ôn hòa
lại vừa vô hại cơ chứ?
“Nhị ca em làm sao vậy
đến một câu nói xấu cũng chưa thấy thốt ra.” Chu Vệ cảm thấy kỳ quái. Dựa theo
cá tính của Lý Mộ Thần, đã sớm tìm mấy câu bậy bạ mà chửi anh đủ kiểu khiến anh
có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội, không ngờ anh ấy chỉ
đơn giản là vùi đầu ăn cơm, cũng không nói gì nhiều. Điều này còn khiến cho lần
đầu gặp mặt phụ mẫu họ Chu hiểu lầm anh là một người hay thẹn thùng mắc cỡ.
Triêu Huy im lặng, cô lấy
chuyện khoản nợ kia ra uy hiếp Lý Mộ Thần làm sao anh dám nói năng lung tung chứ?
Trầm mặc mấy giây, cô mới
nói: “Anh cảm thấy đại ca của em là một người như thế nào?”
“Anh hùng chính khí.” Chu
Vệ lời ít mà ý nhiều
“Nói trắng ra là chính là
một người cuồng bạo lực.” Triêu Huy nhớ tới những năm tháng thanh xuân của
mình, da đầu không khỏi run lên nói: “Không phải có câu ‘tú tài gặp phải binh,
hữu lý nói không rõ’ hay sao, nhị ca cho dù có cố tình tính kế tráo trở lật
lọng như thế nào đi nữa thì chống lại đại ca là loại người thuần túy chỉ dựa
vào vũ lực để giành chính quyền, cũng hoàn toàn phải bó tay.”
‘Tú tài gặp phải
binh, hữu lý nói không rõ’: tú tài gặp phải nhà binh có lí cũng không thể
thuyết
phục
Chu Vệ trầm ngâm, anh bắt
đầu cảm thấy quyết định không chịu tập võ của bản thân trước kia có chút sai
lầm.
“Trước kia em đã từng
nói, đại ca là con hổ bạo lực, nhị ca là người khẩu phạt tâm xà, vậy thì em là
con hổ nhỏ rồi?” Chu Vệ trêu ghẹo.
Không ngờ hai má
Triêu Huy lại ửng lên như rặng mây hồng, lắc đầu, nói vài tiếng nho nhỏ.
Chu Vệ bật cười
khoái trá. Giả trư ăn cọp, nói thật là đúng, cô rõ ràng chính là một người như
vậy. Cô thoạt nhìn thì trầm trầm tĩnh tĩnh, như một tiểu gia bích ngọc(**),
người ngoài không biết sẽ cho là cô rộng rãi phóng khoáng, dù sao cũng không đi
so đo những việc tiểu tiết, nhưng thật ra là kiên định không thay đổi, cực kỳ
mưu lược, quả thật là kiểu người khó chơi.
Mà anh, chính là coi
trọng một người khó chơi như vậy, muốn cùng cô gắn bó cả đời, chỉ là không biết
kết cục ai là thụ, ai là đằng. Mà trong cái thế giới này, kết cục là cây tơ
hồng, hay là dây tơ hồng (***), đã ai nói được rõ ràng đâu?
**Tiểu gia bích ngọc: từ
nói về con gái của các nhà trung lưu, được cưng chiều, tuy không đến mức như tiểu
thư đài các. Thành ngữ này xuất phát từ Bích Ngọc, là một người thiếp của Nhữ
Nam Vương Tư Mã Nghĩa đời Tấn. Nàng họ Lưu, gia đình không phải danh gia vọng
tộc nên chỉ gọi là “tiểu gia” (gia đình nhỏ). Tuy nàng không xinh đẹp lắm,
nhưng từ sự sủng ái của Nhữ Nam Vương, có thể thấy nàng rất ưa nhìn, dễ thương,
hơn nữa hát rất hay. Về sau, thành ngữ “Tiểu gia Bích Ngọc” được dùng để chỉ
người con gái dễ thương trong một gia đình nhỏ.
*** Nguyên văn của nó là
đằng triền thụ và thụ triền đằng tương ứng với cây tơ hồng và dây tơ hồng.
Triêu Huy dự đoán quả
không sai.
Trần Hải Viện rất nhanh
liền tới nhà Hoàng Ngọc Bồi đánh giết, hùng hùng hổ hổ đại náo một hồi, cảnh
cáo ông ta không được tiếp tục đến quấy rầy Triêu Huy, “Nhân tiện” yêu cầu ông
ta tham gia hôn lễ của cô…
Thái độ hờ hững của Triêu
Huy vốn đã khiến cho Hoàng Ngọc Bồi nản chí, nhưng bị Trần Hải Viện làm loạn
lên như vậy, ngược lại bắt đầu nảy sinh ý chiến đấu, ông ta khiêu khích nói:
“Con gái cô cũng là con gái của tôi, tôi muốn tìm, cô quản được sao?”
“Nực cười!” Trần Hải Viện
không dấu nổi sự khinh miệt, nói: “Con gái ông hẳn là phải họ Hoàng chứ, tại
sao lại tìm tới con gái họ Trần nhà chúng tôi? Nếu con bé thực sự là con gái
ông, ông nên hiểu tính tình của con bé, không nên đi trêu chọc nó.”
“Vì sao tôi không thể
trêu chọc?” Hoàng Ngọc Bồi không cho là đúng.
“Tùy ông, dù sao ý tốt
tôi cũng đã nói hết, chớ có trách tôi không nhớ tình bạn cũ trước kia mà không
nhắc nhở ông.” Trần Hải Viện để lại Hoàng Ngọc Bồi đầu óc mờ mịt, rất tự nhiên
rời đi, trong lòng lại cười thoải mái không thôi: ha ha, tôi đã nói như vậy
rồi, cũng không tin rằng ông chịu cam tâm buông tha cho con bé, ông dám lớn mật
thì đi chọc nó đi. Dựa vào cái gì bắt ta phải chịu đựng tính khí của nha đầu
kia nhiều năm như vậy, trong khi ông lại được tiêu diêu tự tại? Có phúc mà
không cùng hưởng, chẳng phải là rất không niệm tình khi xưa hay sao.
Quả nhiên đã từng là vợ
chồng với nhau, Hoàng Ngọc Bồi không phụ kỳ vọng Trần Hải Viện, tiếp tục phát
động cuộc tiến công tình nghĩa lần thứ hai thứ ba với Triêu Huy.
Triêu Huy đang phiền đến
mức không thể phiền hơn nữa, thì Hoàng Ngọc Bồi lại mang theo một gã tinh anh
của xã hội đến cùng cô gặp mặt, dây thần kinh nhẫn nại của cô cuối cùng cũng
không chịu nổi. Không thể lôi kéo được cô, lại còn sắp đặt giới thiệu đối tượng
xem mắt cho cô! Con hổ mà không phát uy, chẳng lẽ cô đang là trư?
Vì thế một ngày nào đó,
một cái game online trong n cái game online khác dữ liệu bị trục trặc. . . . .
.
Vì thế một ngày nào đó,
đám npc* trong một cái game online nào đó nổi loạn, quay sang đuổi giết người
chơi, náo loạn cả lên. . . . . .
* NPC: (non-player
character) là những nhân vật trong game hỗ trợ cho người chơi ở các game
online. NPC giúp cho nhân vật của mình làm các nhiệm vụ, nói chung mỗi NPC
trong game đảm nhận các chức vụ khác nhau…)
Vì thế một ngày nào đó,
game thủ của một cái game online nào đó đều phát điên, gm (game master: nhân
vật có những tính năng đặc biệt trong game được tạo ra để hỗ trợ người chơi) bị
người ta mắng chửi thậm tệ. . . . . .
Vì thế một ngày nào đó,
nhóm gm cùng trưởng giám sát kỹ thuật của một cái game online nào đó đều sứt
đầu mẻ trán . . . . . .
Vì thế một ngày nào đó,
công ty game online của tổng tài họ Hoàng nào đó hoàn toàn tỉnh ngộ . . . . . .
“Để xem bây giờ ông
có còn thời gian đến làm phiền tôi không?”
Những lời này xuất hiện
rõ ràng ở trên màn hình máy tính của Hoàng Ngọc Bồi, ông vừa tức giận lại vừa
tiếc hận. Tức là vì không nghĩ tới con gái do chính mình sinh ra lại có thể làm
như vậy với mình, tiếc hận là vì nhân tài như vậy lại không được sử dụng. . . .
. . Ông tìm tới Triêu Huy là muốn mời chào QM, không dự đoán được bản thân
Triêu Huy cũng là một nhân tài hiếm có, thật sự là đã nhìn nhầm rồi a. . . . .
.
Chu Vệ sau khi biết được,
nửa ngày mới thở ra một hơi, đau đầu hỏi: “Em không biết là em làm như vậy, có
chút quá đáng sao?”
Triêu Huy đem tầm
mắt từ phía tivi chuyển đến trên người anh, nghĩ nghĩ, nói: “Hình như là có một
chút, em có phải là không nên phóng tay quá trớn, chừa lại chút tự tôn cho bọn
họ?”
Chu Vệ trầm mặc.
Triêu Huy lại nói: “Nhưng
mà sư huynh QM còn thấy em làm chưa được gọn gàng sạch sẽ, khiến cho anh ấy mất
mặt, quả nhiên là em còn cần cố gắng nhiều.”
Chu Vệ hoàn toàn trầm
mặc. Hóa ra anh nhất định là phải làm luật sư, còn phải làm đến loại luật sư
cao cấp nhất, bởi vì bất cứ lúc nào bản thân anh cũng phải có trọng trách bảo
vệ cho bà xã, chứng minh rằng cô không tấn công mạng Internet, sửa chữa dữ liệu
của người khác… Nhiệm vụ quả là vĩ đại