Sau khi tới cục cảnh sát
trình diện, Triêu Huy được giao cho một công việc tạm thời ở bộ phận lưu trữ
bằng chứng quan trọng. Trong một giây đó, trong lòng cô mừng rỡ như điên a!
Trước đây, Lý Vân Úy nói sau này lớn lên muốn làm cảnh sát, cô cũng nói muốn làm
cảnh sát, kết quả lại bị bọn họ chê cười thoải mái. Cô rốt cục cũng có thể
thoải mái cười trở lại, hừ, bộ dáng cô nhỏ bé thì sao! Sức lực của cô không lớn
thì sao! Cô thích khóc thì làm sao! Bây giờ cũng có thể coi như được đứng trong
hàng ngũ cảnh sát - tuy chỉ là tạm thời.
Trương cục trưởng nói
giúp đỡ, thật sự là quá khách khí! Rõ ràng là văn vẻ mà nói vậy thực tế thì xem
cô như trâu bò mà sai vặt. Phải thiết kế lại toàn bộ trang web của ngành, nâng
cấp và hoàn thiện toàn bộ hệ thống hồ sơ, còn phải làm một cầu nối để các cục
liên hệ với nhau… Mệt mỏi quá. May mắn các đồng sự đều rất tốt, giúp đỡ cô rất
nhiều, ngược với tên Lý Vân Úy kia, ngày nào cũng không thấy mặt, thi thoảng
chỉ cùng cô ăn một bữa trưa ở canteen mà thôi.
“Tiểu Trần, em và đội
trưởng Lý là quan hệ gì vậy?” Đồng nghiệp Tiểu Lan vụng trộm hỏi cô, trên mặt
có chút e lệ.
Triêu Huy ngẩn ngơ, trong
đầu hiện lên N câu trả lời, cuối cùng quyết định vẫn là đáp án khôn ngoan nhất
: “Có chút thân thích thôi ạ.”
Tiểu Lan đối với đáp án
này có chút thất vọng, lại hỏi: “Vậy em có biết đội trưởng Lý đã có… đối tượng
hay chưa?”
Nghe tới đó, Triêu Huy
liền tức giận gào thét trong lòng: Lý Vân Uý, anh lại đạp nát một đóa hoa nữa
ư!
Từ nhỏ đến lớn, không
biết có bao nhiêu nữ sinh đã bị khuôn mặt đẹp đẽ của Lý Vân Úy lừa gạt, cố sống
cố chết theo đuổi anh, tất cả đều xem anh như bạch mã hoàng tử. Trên thực tế,
anh chính là con hổ bạo lực giả dạng hoàng tử! Nói đạo lí với anh hoàn toàn vô
nghĩa, trực tiếp tung cho anh một nắm đấm còn thoải mái hơn. Người như thế… Làm
sao có thể được bầu thành hot boy cơ chứ? Chẳng lẽ không ai nhìn thấy bộ mặt
hắc ám bạo lực của anh?
Triêu Huy đã quen theo
chị tiểu Lan tập Thái Cực, cũng đã được mấy hôm, cũng bắt đầu thân thiết.
Nhìn bộ dáng uể oải của
chị Tiểu Lan, cô cảm thấy có chút kỳ quái. Một người, làm sao có thể vì một
người không quen mà ngày nhớ đêm mong, mà nóng ruột nóng gan, nhất là chị tiểu
Lan với Lý Vân Úy, Mi Nhiễm với Chu Vệ chỉ nhìn đến bộ dạng bên ngoài, chứ hoàn
toàn chưa biết đến con người bên trong.
Đây là tình yêu sao? Cô
từng ở trên Internet sưu tầm định nghĩa về tình yêu, đáp án tự nhiên bao quát
ngàn vạn, ấn tượng nhất là thế này: tình yêu là thứ vô cùng trừu tượng, là một
loại tình cảm mà hai bên cùng trao cho nhau, là hai trái tim, là lưỡng tình tương
duyệt (hai bên cùng có tình cảm với nhau), là tâm hồn và tâm hồn hòa nhập vào
nhau. Nếu tình yêu là trao đổi về tâm hồn, vậy tại sao mọi người đều nhìn bề
ngoài mà theo đuổi?
Hoặc là nói, chỉ số tình
yêu của cô thấp đến mức khó có thể nói ra. Trong khoảng thời gian này cô suy
nghĩ rất nhiều, loáng thoáng hiểu được nguyên nhân Tĩnh Tĩnh và các bạn cô phải
thở dài, cũng đại khái hiểu được hàm ý về câu nói kia của Dương Cảnh: một
người, một cô gái, đối mặt với việc bạn trai đi với người khác ân ân ái ái anh
anh em em, thế mà không hề có cảm giác gì, lại còn có thể bình tĩnh mà giải đề
toán khó. Người như vậy, hoặc là là lãnh cảm, hoặc là không có cảm giác với
người con trai kia.
Cô là loại nào ? Cô cũng
không rõ ràng lắm.
Ăn xong cơm trưa, cô nhận
được tin nhắn của Mi Nhiễm: “Bạn yêu ~~~~ 5
giờ 48 phút chiều hôm nay tớ sẽ đến, có thể tới đón tớ được không? Nhân tiện
cho tớ ở lại một đêm nhé?”
Chung Mi Nhiễm không có
nhà trong nội thành, buổi tối không có xe về nhà, chỉ có thể ở lại một đêm rồi
sáng hôm sau mới về được.
Cô nhanh chóng trả lời:
“OK, hành lý có nhiều không? Cần tớ lái xe tới không?”
“Có ! ! ! Lái một chiếc
BMW… hiệu xe đạp đến đây đi.”
BMW hả… Cũng không phải
là không được, chỉ là phải về nhà đổi xe, rất phiền toái. Triêu Huy nhắn cho Lý
Vân Úy một cái tin, bảo anh hôm nay tự mình về nhà, sau đó gọi điện trình bày
với ông ngoại.
Kết quả, không thể không
lần thứ hai cảm khái, kế hoạch có thay đổi. Lý Vân Uý có công việc khẩn cấp lấy
chiếc xe đi, nửa ngày sau mới nhắn lại cho cô, bảo cô tự tìm chiếc khác. Không
có cách nào, Triêu Huy đành phải chấp nhận đề nghị của Trương cục trưởng, lấy
xe cảnh sát ra nhà ga đón người, điều kiện là phải làm thêm giờ.
Cho nên, Chung Mi Nhiễm
nhìn thấy Triêu Huy choáng váng một phen, không khỏi kêu to: “Triêu Huy, cậu
đến đón tớ hay bắt tớ vậy?”
Mà Triêu Huy cũng ngây
ngẩn cả người, bởi vì cô nhìn thấy Dương Cảnh và Lâm Ứng Tuyên đứng bên cạnh Mi
Nhiễm.
Sau một hồi nghe Mi Nhiễm
giải thích một phen, Triêu Huy rốt cục cũng hiểu được. Mi nhiễm và Lâm Ứng
Tuyên đều cùng nhờ một người bạn học mua vé xe, hơn nữa lại về cùng một ngày,
không tránh khỏi việc cùng chung chuyến xe. Dương Cảnh là tới đón Lâm Ứng
Tuyên… Cuối cùng, chính là như vậy.
Không khí quỷ dị bao trùm
bốn người, không ai nói gì.
Sau một lúc lâu, vẫn là
Triêu Huy mở miệng trước: “Dương Cảnh, anh đến đây bằng gì?”
“Xe bus, sau đó kêu xe
trở về.” Dương Cảnh trả lời.
Ừm … Triêu Huy gật đầu:
“Vậy về cùng nhau đi.”
Dương Cảnh cũng gật đầu,
sau đó lấy tay xách hành lý, để lại Lâm Ứng Tuyên và Mi Nhiễm đứng ngây ngốc.
“Hóa ra nhà hai người ở
gần nhau vậy à.” Mi Nhiễm vẻ mặt bất khả tư nghị (không nói nên lời), cái này
làm sao được? Cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại thấy, thật là nan giải mà. Còn
có, ngày đó Dương Cảnh ở diễn đàn tuyên bố như vậy, vốn tưởng rằng Lâm Ứng
Tuyên chỉ là đơn phương, rốt cuộc bây giờ là tình huống gì?
Dương Cảnh và Lâm Ứng
Tuyên ngồi phía sau, anh đang nhìn ra cửa sổ quay đầu hỏi cô: “Xe của nhà em
đâu?”
“Bị anh hai lấy đi rồi,
đang vội nên em đành lấy xe cảnh sát đến đây.” Triêu Huy nhíu mày nói, giao
thông hôm nay có vẻ không tốt. “Dương Cảnh, bà ngoại nói…”
Không biết tại sao chiếc
xe đằng sau bỗng tăng tốc độ, hai xe sắp va vào nhau, mấy người trên xe kêu lên
sợ hãi, nhưng Triêu Huy vẫn vô cùng bình tĩnh khéo léo đánh tay lái, động tác dưới
chân cũng vô cùng uyển chuyển, kịp thời thoát khỏi nguy hiểm.
Chung Mi Nhiễm đang muốn
tán thưởng cô một câu, Triêu Huy đã dừng xe lại, cầm lấy thẻ công tác, xuống
xe: “Mọi người chờ mình một chút.”
Triêu Huy đi ra khỏi xe,
hướng đến phía cảnh sát giao thông, vị chủ xe kia cũng ở đó, vẻ mặt hiển nhiên
không cam lòng đang cùng cảnh sát tranh cãi gì đó.
Bọn họ ngồi ở bên trong
xe, nghe không rõ ràng bên ngoài nói gì lắm. Chỉ nhìn thấy Triêu Huy đi tới,
chào vị cảnh sát kia một cái, sau đó cùng chủ xe nói
gì đó, khuôn mặt vị đại thúc trung niên liền toát lên vẻ sợ hãi. Sau đó… Trong
ánh mắt mở to của bọn họ, bạn học Triêu Huy thường ngày hiền lành lại bỗng
nhiên trở nên hung hăng một cước dẫm nát lốp xe bóng loáng của người ta! Lại
sau đó… Đại thúc trung niên cực kì ngoan ngoãn lấy giấy phép lái xe và nộp tiền
phạt.
“Tiểu Huy… Cậu thật dũng
cảm.” Chung Mi Nhiễm nửa ngày mới thốt ra được những lời này. Không thể tưởng
được, tiểu Huy hiền lành cũng có bộ mặt cường hãn như thế, càng thần kỳ là…
Chẳng lẽ người thấy nguy mà không biến cũng chỉ có mình cô? Nước mắt ròng ròng…
Triêu Huy nhớ tới bản
thân vừa làm cái gì, xấu hổ cười cười: “Anh tớ nói, không được để cho bọn họ
khinh thường chính mình, cũng phải cho bọn họ hiểu không phải ai cũng bắt nạt
được.” Dù sao, có áp lực mới có động lực thôi.
Chung Mi Nhiễm: “… Sao
lại có cảm giác “con dâu thành mẹ chồng” vậy.” Nói trắng ra lúc trước bản thân
bị bắt nạt, bây giờ bắt nạt lại người khác.
Triêu Huy trầm mặc, cô có
thể giải thích sao?
Về nhà, Triêu Huy đem
chuyện bà nội nói với Dương Cảnh, Dương Cảnh trầm mặc một chút, liền đem theo
Lâm Ứng Tuyên tới nhà cô ăn cơm. Bởi vì ông ngoại Triêu Huy nhiệt tình hiếu
khách, bởi vì bạn học Mi Nhiễm hoạt bát tích cực, càng bởi vì mọi người rất
thích đông người, nên bữa cơm càng thêm vui vẻ.
Sau khi ăn xong Triêu Huy
tự nhiên đảm nhận việc rửa chén, Mi Nhiễm vốn xung phong nhận việc liền đi hỗ
trợ, Dương Cảnh lại nói: “Để anh đi cho, nhân tiện… Anh cũng có vài điều muốn
nói với Tiểu Huy.”
Mi Nhiễm nhìn nhìn Lâm
Ứng Tuyên, cô sớm đã quay đầu sang hướng khác, không nói chuyện.
Dương Cảnh đi vào phòng
bếp, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Triêu Huy, nói: “Anh đến giúp đỡ.”
“À, cám ơn anh.” Cô trở
về vị trí, đưa anh một vài cái đĩa để lau khô. Cô cũng không biết nên nói cái
gì với anh và Lâm Ứng Tuyên nên mới tìm việc làm, không ngờ anh còn theo vào
đây. Nói cái gì cho phải đây? Cái gì thì không nên nói? Cô thật thống hận chính
mình lúc trước không xem nhiều tiều thuyết một chút, để bây giờ một chút kinh
nghiệm lí luận cũng không có. Đang lúc Triêu Huy đang giãy dụa trong đầu không
biết lúc này có nên nói hay không, liền nghe
Dương Cảnh hỏi một câu.
“Tiểu Huy… Em có nghĩ tới
chuyện nối lại hay không?”
Chiếc bát trong tay lập
tức rơi xuống nước, Triêu Huy chậm rãi nhìn Dương Cảnh, trong mắt là vẻ hồ nghi
vô cùng khiếp sợ.
“Em đang nghĩ anh rất tuỳ
tiện phải không?” Dương Cảnh không nhìn cô, cúi đầu chậm rãi lau bát, “Nói chia
tay là anh, bây giờ muốn nối lại cũng là anh. Thay đổi như chong chóng, muốn
đến là đến, muốn đi là đi . Nếu tiểu Huy em thật sự muốn nối lại, anh sẽ không
chút do dự đáp ứng.”
Trong đầu Triêu Huy rối
tinh rối mù, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cố nén cảm xúc lại, chờ
Dương Cảnh nói tiếp.
“Quả thật rất vất vả.”
Dương Cảnh còn nói, “Tiểu Huy, trước khi tắt máy di động thì em thường nghĩ
gì?”
“Làm, làm bài.” Cô cẩn
thận nói.
“Khi không làm bài tập
cũng chưa từng nghĩ tới anh?” Trong lời nói của Dương Cảnh mang theo ý cười.
“Ách… Vâng.” Âm thanh vô
cùng chột dạ.
“Anh hiểu.” Ý cười càng
đậm, nhưng cũng có nét đau buồn, Dương Cảnh cầm lấy chiếc bát đã lau sạch, nhìn
chính mình trong đó.
“Đại khái anh và tiểu Huy
thật sự không có duyên phận. Phải… Sinh ra cùng một nơi, cùng học trung học,
cùng học đại học, làm sao có thể không có duyên phận? Mới đầu anh chỉ nghĩ là
có được em, cứ nghĩ rồi có một ngày tiểu Huy cũng sẽ thích anh. Thậm chí còn
muốn làm cho tiểu Huy ghen, quả thật là anh quá ngốc. Nếu muốn nối lại, anh
khẳng định tiểu Huy sẽ không cự tuyệt, nhưng hôm nay mới biết được, tiểu Huy
một chút cũng không thích anh, vậy có phải là anh quá ngốc hay không?”
“Có lẽ không liên quan
đến duyên phận, chỉ đơn giản là anh không phải là người tiểu Huy thích mà
thôi.”
Trong óc Triêu Huy cứ tua
đi tua lại những lời nói này của Dương Cảnh. Nói một chút cũng không đau lòng,
là nói dối. Nhưng muốn cô tin tưởng những rung cảm trong lòng cô là yêu thì
không hẳn. Huống hồ, là người mà cô thích… Cô cũng không biết như thế nào, bởi
vì cảm giác thích một người cho tới nay cô cũng chưa hiểu được.
“Thật là một người tốt,
lại bị cậu bỏ qua, để cho Lâm Ứng Tuyên chà đạp.” Mi Nhiễm lòng tràn đầy cảm
khái . Cô không rõ Dương Cảnh coi trọng điểm gì ở Triêu Huy nhất, chia tay vẫn
nhớ mãi không quên. Vừa rồi ăn cơm , Dương Cảnh nhìn tiểu Huy với một ánh mắt
thâm tình, thâm tình đến mức làm cho khuôn mặt Lâm Ứng Tuyên xanh đến mức có
thể đi quảng cáo cho hãng sơn, nhưng tiểu Huy cũng không hề phát giác, làm cô
thật muốn lật bàn rống lên một câu : “Triêu Huy, cậu đúng là đại ngu ngốc.”
Nhưng là, cô chung quy
cũng chỉ là người ngoài mà thôi.