Hằng ngày tới cục cảnh
sát hỗ trợ, qua hai lần tham gia họp lớp, nghỉ hè cứ như vậy trôi đi nhanh
chóng. Trước khi đi, bà ngoại nhét vào trong hành lý của cô bao nhiêu là đồ, sợ
ở trường học cô thiếu thứ ăn, thứ dùng. Ông ngoại vốn định mua vé máy bay cho
cô nhưng bác trai nói người trẻ tuổi không thể nuông chiều quá như vậy, nhất
định ép cô ngồi xe lửa. Cho nên mới xuất hiện tình cảnh một thiếu nữ mỏng manh
trên lưng cõng một chiếc balo lớn, hai tay còn túi lớn túi nhỏ chật vật chen
lấn vào trong nhà ga.
“Học hành chăm chỉ, qua
mấy tháng nữa anh trai sẽ đến thăm cô.” Lý Vân Úy hai tay đặt lên vai cô thong
thả nói.
“Anh tới thành phố B công
tác sao?” Triêu Huy tò mò, không phải anh không bao giờ nhận mấy vụ án liên
quan tới thành phố B hay sao?
“Ai nói là anh? Em không
phải chỉ có mình anh là anh đâu đấy?”
Triêu Huy lập tức hoảng
sợ : “Anh là nói nhị ca! Anh ấy tới thành phố B sao?” Không phải chứ, cả mùa hè
cũng không thấy anh ấy, không ngờ anh lại đi phỏng vấn. Sẽ không phải … “Anh ấy
tới phỏng vấn ở Học Viện Khoa Học?”
“Thông minh! Đại khái
tháng 10 sẽ tới đó, lúc đó có người chiếu cố tới em, cả nhà cũng an tâm.”
Người trong nhà yên tâm
nhưng là cô lo lắng! Người kia là ai? Đường đệ (em họ) của đại ca cô, Lý Mộ
Thần, cực kì nham hiểm! Nếu nói Lý Vân Úy là nhìn bề ngoài tao nhã, nhưng đơn
thuần chỉ là phần tử hành động thô lỗ, thì Lý Mộ Thần ngoài mặt nhìn như rất
cao quý, hành động ra vẻ chính phái, thủ đoạn lại âm hiểm, xảo quyệt, độc ác,
miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Nếu cho cô lựa chọn, cô tình nguyện chết vì
hầu hạ Lý Vân Úy, cũng không muốn bị Lý Mộ Thần đùa giỡn, tuyệt đối sẽ làm cho
thể xác và tinh thần bị sỉ nhục nghiêm trọng. Thậm chí, nếu bạn biết rõ anh ta
muốn bán đứng bạn, thế nhưng bạn cũng phải cười tươi vui vẻ. Nghĩ đến nhị ca,
cô liền nghĩ đến lúc bị bắt đi học lái xe, anh giở trăm ngàn thủ đoạn bắt cô kí
cái hiệp ước không bình đẳng, cứ nghĩ đến đó, lòng cô vẫn còn thấy hoảng sợ.
Đàn ông phúc
hắc (xấu bụng) như vậy, lại là một trong những trụ cột tương lai của Học viện
Khoa học, ngẫm lại khóe miệng không khỏi run run. Tương lai sắp tới sẽ bị anh
tàn phá ra sao, cô cũng không dám tưởng tượng tới. Triêu Huy đột nhiên nảy ra ý
nghĩ không biết có thể chuyển trường hay không nhỉ, trở về phải nghiên cứu kĩ
càng mới được.
Rốt cục cũng về tới
trường học, vừa mở cửa, một đống khăn mặt liền bay đến, Triêu Huy cuống quít
tiếp nhận.
“Còn thiếu một mình cậu
thôi đấy.” Đông Yến cầm chổi nói với cô, “Người đã đủ, tổng vệ sinh bắt đầu.”
Tĩnh Tĩnh cùng Tiểu Khê
đều đang cầm dụng cụ nhìn cô, cười đến quỷ dị, Tiểu Khê lại nhiệt tình liếc mắt
đưa tình: “Hoan nghênh nhá, người nổi tiếng.”
Người nổi tiếng? Cô cảnh
giác nhìn chung quanh. Nếu đối tượng nói ra câu này là Đông Yến hoặc Tĩnh Tĩnh,
thì không có phải lo lắng, ngược lại là Tiểu Khê… người không bao giờ biết nói
quá là gì, cô cảm thấy nên cảnh giác thì hơn.
“A, nữ nhân vật chính
trong truyền thuyết, xem ra cậu còn chưa biết chuyện trong trường nhỉ, đến đây
đến đây, Tiểu Khê tỷ tỷ giải đáp nghi hoặc cho ngươi.” Tiểu Khê bày ra bộ dạng
chị cả, khiến cho Triêu Huy nghĩ có lẽ mình về không đúng lúc thì phải, có lẽ
nên đợi các cô ấy bình thường trở lại rồi về cũng chưa muộn.
Nhìn thấy Tiểu Khê trông
ngóng đã lâu, Triêu Huy mới chạy đến nịnh nọt hỏi: “Không biết Tiểu Khê tỷ tỷ
có thể giúp em giải đáp thắc mắc gì chứ?”
Tiểu Khê nháy mắt với cô
một cái, cười một tiếng êm tai.
Một ngày nào đó, trên
kênh BBS (Sa: chắc là diễn đàn trường) của Đại học
A tung ra một chủ đề ——《Bạn gái trong truyền thuyết rốt cục cũng xuất hiện!!!》phỏng
chừng bản thân chủ topic không
nghĩ tới là chỉ tùy tiện cảm khái một chút, thế nhưng khiến cho BBS của đại học
A hết sức quan tâm, không ngừng đào bới tin tức này. Phải nói là, chủ topic kia
chỉ than thở hai ba câu mà hiệu quả vô cùng, phần đông nữ sinh đại học A vì cái
tin tức này mà tan nát cõi lòng.
Nội dung bài viết đơn
giản là như thế này: Sáng sớm tinh mơ, chủ topic (cái người chứng kiến sự việc)
rời giường sớm đi ăn sáng. Đây vốn là chuyện bi thảm nhưng lại khiến cho anh ta
may mắn chứng kiến được một khoảng khắc của kì tích. Anh nhìn thấy Chu Vệ của
Học viện Luật cùng một nữ sinh đi về kí túc xá, sau đó Chu Vệ trở về phòng lấy
đồ, để lại giai nhân đứng chờ. Chu Vệ đi ra, hai người trao đổi thư tình (theo
ý tứ của chủ topic, đây là cách gọi tắt của giao ước chi thư) sau đó liền nắm
tay nhau đi đến nhà hàng xa hoa nhất ăn cơm. Theo ý kiến của chủ topic, hai
người vô cùng ngọt ngào, thân mật, bla bla rất nhiều thứ vân vân…
Tin tức vừa tung ra, như
một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên vô số gợn sóng trên mặt nước. Có
N người hỏi có ảnh chụp hay không, một truyền mười, mười truyền trăm, rốt cuộc
tin được đưa lên trang đầu, dẫn đến việc xuất hiện rất nhiều topic ăn theo như《Tạm
biệt, người mà em thầm mến》, 《một
ngôi sao đã rơi xuống vì tiếc hận》, 《Chu Vệ
không còn, rốt cục thì thiên hạ cũng về ta》đợi chút.
Càng phải nói đến là, sau
mười ngày cực khổ không ăn không ngủ, rốt cuộc cũng có người truy được manh mối
của nữ sinh đó.
Nữ sinh đó học khoa máy
tính đại học A tên thật là Trần Triêu Huy, Mã số sinh viên: XXXXXXX, sinh nhật:
ngày YY tháng YY năm YYYY, chiều cao: ZZ, cân nặng: SS…
Sau khi nữ sinh đó bị lộ
thân phận, lại có thêm một tin《Sự kiện bắt cá hai tay lớn nhất đại
học A》 , là nữ
sinh đó muốn cùng bạn trai nối lại tình xưa, cùng với Lâm Ứng Tuyên có vấn đề
khúc mắc, đem sự kiện lần này đẩy lên đến đỉnh điểm: đến cuối cùng đây là tay
ba hay tay tư, thoạt nhìn một nữ sinh họ Trần giản dị như vậy sao có thể làm
hai đại soái ca điên cuồng vậy? Bởi vì nữ sinh này hiện tại không đi học, Chu
Vệ lại không lên tiếng nên vụ án chỉ mới tìm ra tới đây.
Triêu Huy nghe Tiểu Khê
nói vẻ mặt đầu tiên là xấu hổ, sau lại là chết lặng.
Hóa ra trên đời này tốc
độ nhanh nhất không phải là ánh sáng mà là tin đồn.
Cô vốn từ một nữ sinh nho
nhỏ không ai biết đến trở thành kẻ thù của toàn bộ nữ sinh, cảm ơn thượng đế,
cảm ơn Chu Vệ đại thần!
“Tiểu Huy Huy, các bạn
học phát biểu ý kiến như vậy, cậu có cảm tưởng gì không?” Tiểu Khê làm ra vẻ
phóng viên chuyên nghiệp phỏng vấn khiến Triêu Huy nhịn không được, khóe môi
run rẩy.
“Vì sao còn chưa kết thúc
cơ chứ…” Cô chỉ có thể ở trong lòng thầm ai oán. Sách đã trả lại thư viện, tiền
còn thiếu cũng đã thanh toán rõ ràng, tiền nợ bữa sáng Chu Vệ đại nhân cũng đã
trả, vậy tại sao còn chưa chấm dứt? Người học luật không phải ý thức rất cường
hãn hay sao? Nhưng sự tình kéo từ năm học trước đến năm học này, cũng không
nghe thấy Chu Vệ nói gì. Loại cảm giác này, giống như là anh ngầm đồng ý… Cô
làm cái gì đắc tội anh ư? Tại sao anh lại nhẫn tâm bắt cô đứng nơi đầu sóng
ngọn gió này vậy ~~~
“Cậu và Chu Vệ có oán thù
gì vậy?” Tĩnh Tĩnh hỏi.
Triêu Huy lắc đầu: “Tuyệt
đối không có.”
Tĩnh Tĩnh trầm tư, lại
hỏi: “Hay là, anh ta thật sự thích cậu?”
Triêu Huy, Tiểu Khê cùng
Đông Yến đồng thời: “Không có khả năng!” Nói xong, ba người nhìn lẫn nhau ——
Triêu Huy kinh ngạc trước vẻ quả quyết của các cô, Tiểu Khê, Đông Yến vẻ mặt
chột dạ.
Tĩnh Tĩnh: “Tớ cũng biết
là không có khả năng. Cho nên, tớ nghĩ, Hẳn là
Chu Vệ không biết chuyện này, hoặc là đã biết, nhưng không muốn làm sáng tỏ.”
Triêu Huy trầm mặc, Tĩnh
Tĩnh nói cũng như không.
“Tớ phải
làm sao bây giờ?” Cô kêu gào thảm thiết, biết đâu ngày mai sẽ có người nhảy đến
trước mặt cô chất vấn thì sao? Tình cảnh này khiến cô suy nghĩ tới một tình
huống bi thảm hơn: một đám cẩu cẩu đói khát lâu ngày, ánh mắt phát ra u quang,
hung hăng vây quanh một nữ sinh một thân một mình, mà cô chính là vị nữ sinh
bất hạnh đó —— chuẩn bị nằm trong miệng cẩu.
“Đến đâu thì đến.” Tĩnh
Tĩnh mỉm cười, có thể sánh như tiên trên trời, trong ánh mắt ánh lên tia giảo
hoạt chờ xem kịch vui.