Ai Là Định Mệnh Của Ai

Chương 21: Chương 2 - Phần 08 - 09



8.
Sau khi chương trình ghép đôi thành công tốt đẹp, tôi và Phùng Trí Dũng, Chu Nhất Minh và Đinh Man, hai đôi bắt đầu coi hôn nhân là mục tiêu để yêu đương và hẹn hò.
Thật ra là Phùng Trí Dũng không phải là chàng hoàng tử bạch mã trong mộng của tôi, anh ta tướng mạo cũng “tầm tầm”, không có chút gì dính dáng đến từ “mỹ nam” cả. Luận về học vấn cũng không bằng Đới Thời Phi – tốt nghiệp tiến sĩ, luận về sự nghiệp cũng không bằng Sở Vân Phi – có công ty riêng.
Nhưng tôi đã không còn ngây thơ để mơ được kết hôn với một chàng bạch mã hoàng tử nữa. Những chàng bạch mã hoàng tử điều kiện tốt sao có thể thích một giáo viên quèn như tôi? Tôi cũng nên thực tế một chút, tìm một người con trai có điền kiện tương đồng và thật lòng yêu mình. Cho dù anh ta có bình thường đi chăng nữa, chỉ cần một lòng một dạ yêu thương tôi, đối xử tốt với tôi là được, còn hơn là làm vật thế thân cho Đới Thời Phi, làm bạn tình cho Sở Vân Phi. Người ta nói: “Đi một ngày đàng, học một sàng khôn”, tôi đã đi “hai ngày đàng” mà vẫn chưa học được gì thì quả là đại ngốc!
Không riêng gì tôi đã đúc rút được kinh nghiệm nên nới rộng điều kiện lựa chọn đối tượng, Chu Nhất Minh cũng đã nhận ra rồi. Đinh Man luận về nhan sắc cũng kém xa tuyệt thế giai nhân trong tưởng tượng của Chu Nhất Minh, cô ấy chỉ là một cô gái thanh tú, dễ gần mà thôi nhưng anh ta đã không còn chú trọng đến điểm này nữa.
Anh ta nói: “Lắm tài thì nhiều tật, anh trai không cần tìm tuyệt thế giai nhân gì nữa. Bởi vì anh trai không phải trùm dầu mỏ ở Trung Đông, cũng chẳng phải thái tử của hoàng gia Anh nên những tiên nữ giáng trần, anh trai không với tới được. Thôi, Đinh Man như vậy là rất hợp với anh rồi!”
Sau những kinh nghiệm tình trường với Nhậm Giai và Tiêu Tương Tương, bây giờ điều kiện chọn bạn gái của Chu Nhất Minh đã giảm xuống rất nhiều, chỉ cần một cô gái đoan trang, đứng đắn, mắt, mũi, miệng đầy đủ, thần kinh bình thường, gia đình gia giáo là được rồi.
Không như những ngày tháng hẹn hò đầy màu sắc bên Sở Vân Phi, tôi và Phùng Trí Dũng hẹn hò rất bình lặng. Anh ta là mẫu người rất thực tế. Thể hiện như thế nào ư? Ví dụ, trong mắt anh ta, bỏ ra một trăm hai mươi tệ mua một bó hoa hồng thì chi bằng vào quán chén một bữa còn có ích hơn, mà một trăm hai mươi tệ ấy đi mua đồ về nhà nấu ăn thì còn ngon, bổ, rẻ hơn ra quán nhiều.
Tôi không phải kẻ vung tay quá trán, cũng không phải người kiếm một tiêu hai nhưng Phùng Trí Dũng chi li tính toán như vậy, tôi cảm thấy có phần hơi quá.
Tuy ăn ở nhà thì tiết kiệm thật đấy nhưng thỉnh thoảng ra quán cũng không phải sẽ khuynh gia bại sản chứ? Ngoài hai lần anh ta mời tôi ra ngoài ăn hồi mới quen nhau, những lần sau anh ta toàn mời tôi về nhà ăn cơm.
Nhà Phùng Trí Dũng rất neo đơn, bố anh ta qua đời đã lâu, chị gái lấy chồng trên Bắc Kinh, năm ngoái mới sinh con, mẹ anh ta lên đó chăm sóc cháu, vì thế trong nhà giờ chỉ còn mỗi mình anh ta. Anh ta một mình ở nhà mà nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ, lại còn là một tay đầu bếp cừ khôi, có những món anh ta chế biến, bày biện ăn vừa ngon vừa đẹp mắt.
Điền Tịnh nói thời buổi này mà đàn ông biết nấu nướng thì thật là quý hiếm, bảo tôi phải giữ cho chặt. Còn chuyện anh ta không nỡ bỏ tiền đi ăn ở những nhà hàng sang trọng, cũng có thể thông cảm được. Một người đàn ông tiết kiệm như vậy sẽ biết lo lắng, vun vén cho gian đình, thà anh ta chi li một chút còn hơn tiêu tiền như nước.
Nói thật, tôi rất mong bạn đời sau này của mình không phải là kẻ vung tay quá trán nhưng cũng không nên là người quá chi li, tính toán. Có điều không ai là vẹn toàn cả, những tật nhỏ vô thưởng vô phạt thì nên mắt nhắm mắt mở làm ngơ thôi!
Ngược lại, Chu Nhất Minh đã phải tiêu không biết bao nhiêu tiền vì Đinh Man. Đinh Man là một cô gái rất thích ăn diện, mua bao nhiêu quần áo, giày dep cũng không đủ, trong tủ đầy quần áo vẫn suốt ngày phàn nàn không có gì để mặc. Hai người hẹn hò chỉ toàn đi dạo phố mua sắm, xem hết cửa hàng quần áo đến cửa hàng giầy dép, hết xem túi xách lại đến đồ trang sức… Sao cô ta cứ đi như thế mà không biết chán nhỉ?
Có lần, tôi, Điền Tịnh và đôi đó cũng đi mua sắm, kết quả đi được ba con phố thì hai chúng tôi đã mệt bở hơi tai, còn cô ta tinh thần vẫn hăng hái lắm. Thử hết quần áo đến giày dép, thử các loại túi xách và đồ trang sức, cái gì có thể thử được là thử tuốt, đến mức cô nhân viên bán hàng hoa hết cả mắt. Chu Nhất Minh lẳng lặng đi bên cạnh xách đồ, nhẫn nhục, chịu khó.
Nhìn hai người bọn họ đi cạnh nhau mới buồn cười. Chu Nhất Minh đi đôi giày tăng chiều cao cũng coi như có chiều cao lý tưởng một mét tám, còn Đinh Man nhìn nhỏ con, chỉ khoảng một mét năm lăm là cùng, trông đến hài hước!
Điền Tịnh so sánh rất sinh động: “Nhìn như phích nước đứng cạnh chén trà ấy!” Nghe xong, tôi không nhịn được cười.

Hôm đó đi mua sắm về, tôi có cảm giác như hai chân mình sắp gãy đến nơi, quay sang Chu Nhất Minh phàn nàn: “Chân của bạn gái anh có phải chân người không thế? Chỉ sợ bánh xe lửa dưới lòng bàn chân Na Tra cũng không đuổi kịp cô ấy.”
Chu Nhất Minh còn than phiền thêm: “Em còn đỡ đấy, chỉ đi với cô ấy có ba dãy phố. Có lần anh cùng cô ấy đi mua sắm cả một ngày trời, ngoài một tiếng dừng lại ăn trưa, thời gian còn lại đều đi suốt. Cũng không biết đã đi bao nhiêu con phố, hai tay còn mang đồ cho cô ấy nữa chứ! Chân tay anh rã rời, suýt chút nữa thì khuỵu xuống!”
Chu Nhất Minh thật là đáng thương, anh ta đi mua sắm cung Đinh Man không dễ dàng gì, bởi vì anh ta phải vác thêm đôi giày tăng chiều ười phân, đi đôi giày cao như thế mà cuốc bộ lâu thì còn gì là người nữa. Chu Nhất Minh nói anh ta cứ như đi cà kheo, người lắc la lắc lư. Nhưng để lấy lòng bạn gái thì phải cắn răng chịu đựng thôi.
Đến năm mới, tôi và Phùng Trí Dũng đã hẹn hò được gần hai tháng. Ngày đầu năm mới, tôi đưa anh ta về nhà ăn cơm, bố tôi muốn xem mặt anh ta.
Việc đầu tiên tôi nói cho Phùng Trí Dũng biết sở thích và tính cách của bố tôi để anh ta chuẩn bị chu đáo, đánh một trận tất thắng. Trẻ nhỏ dễ dạy, tất cả những gì tôi mách anh ta đều thuộc lòng như cháo chảy, khi đến nhà, nói chuyện với bố tôi rất ăn ý. Nhưng khi ăn cơm xong, Phùng Trí Dũng xin phép ra về, bố tôi lại tỏ ra không thích anh ta.
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Bố, bố thấy anh ta không được ở điểm nào?”
Bố tôi nói lúc đầu ông cũng có thiện cảm với anh chàng này nhưng khi ngồi ăn cơm có một chi tiết làm cho bố tôi không hài lòng, đó là Phùng Trí Dũng chỉ chăm chăm gắp những món ăn ngon.
Sau khi đặt bát thịt gà hầm lên bàn, tôi gắp cho bố tôi một cái đùi, cái còn lại gắp cho Phùng Trí Dũng. Anh ta không ngại ngùng từ chối, lại còn cầm ngay lấy, gặm sạch sẽ. Lúc ăn cá hấp cũng thế, anh ta gắp miếng giữa ngon nhất, không gắp cho tôi miếng nào.
Bình thường tôi không để ý đến mấy chi tiết này, thấy nó cũng chẳng có gì to tát. Tôi không phải là trẻ con, muốn ăn gì thì tự gắp.
Bố tôi lại hay chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt, ông ấy nói những tiểu tiết có thể phản ánh chân thật nhất tính cách của một con người. Về điểm này, ông cảm thấy Phùng Trí Dũng là một người khá ích kỉ, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bản thân, khó có thể hy sinh vì người khác.
Tôi không nghĩ như vậy. “Bố, bố nói như vậy có phiến diện quá không? Đừng có một gậy đánh chết người ta thế?”
“Phiên Phi, con tin hay không là tùy con. Dù sao bố cũng nói trước rồi. Đương nhiên nếu con vẫn nhất quyết muốn hẹn hò với cậu ta thì bố cũng không có cách nào phản đối nhưng tốt nhất hãy để ý quan sát cậu ta một thời gian đã.”
Phùng Trí Dũng đã thất bại trong lần đầu tiên ra mắt bố tôi. Ngày hôm đó, Chu Nhất Minh đưa Đinh Man về ra mắt bố mẹ, cũng bị mẹ anh ta quở trách rất nhiều.
Giống như bố tôi, bà Chu không vừa mắt với Đinh Man. Khi nhìn trên ti vi, bà thấy cô gái này cũng được nhưng giờ đưa về nhà, vừa nhìn đã lầm bầm chán ngắt. Bà chê cô ta ăn mặc, trang điểm quá lộng lẫy, nói năng thì ỏn à ỏn ẻn, người như vậy không thích hợp lấy làm vợ lắm, nhìn thế nào cũng không thuận mắt.
Đã không thích, vẻ mặt bà Chu không có một nét cười, tiếp cô ta không lạnh nhạt cũng chẳng nhiệt tình. Đinh Man không biết là đã nhận ra hay có chuyện gì khác mà mặt mũi cũng chẳng tươi tỉnh gì, ngồi chưa được mười lăm phút đã viện cớ xin phép ra về. Mà nói đi là đi, vội vội vàng vàng chào một câu rồi tiến thẳng ra cửa, xỏ giầy đi mất.
Chu Nhất Minh cũng vội vàng thay giày chuẩn bị đuổi theo thì bị mẹ ngăn lại: “Con quay lại, đuổi theo cái gì mà đuổi theo! Mẹ nói cho con biết, những cô gái như thế này không nên đuổi theo làm gì, con không sống chung cả đời với nó được đâu!”
Chu Nhất Minh cố nén giận. “Mẹ của con ơi, rốt cuộc thì mẹ muốn tìm một người như thế nào? Con không tìm được bạn gái thì mẹ có ý kiến, tìm được bạn gái rồi, mẹ cũng có ý kiến. Mẹ tha cho con có được không?”

“Kể cả con không tìm được bạn gái cũng không nên yêu người như thế, mẹ khẳng định con bé đó ngoài việc biết tiêu tiền ra thì chẳng làm được việc gì ra hồn.”
“Mẹ, rốt cuộc bây giờ là con chọn đối tượng hay mẹ chọn đối tượng đây hả? Con vừa ý hay mẹ vừa ý quan trọng hơn? Mẹ có thể không độc đoán như vậy nữa được không? Đinh Man chẳng có thói xấu gì khác ngoài việc thích đi mua sắm, con gái bây giờ ai mà chả thế. Mẹ đừng có bới lông tìm vết nữa!”
Chu Nhất Minh tranh luận với bà vài câu rồi chạy đuổi theo Đinh Man. Con lớn khó dạy, bà Chu tức giận nhưng cũng đành bó tay.
Còn Chu Nhất Minh không ngờ đi là đi luôn. Buổi trưa anh ta đi khỏi nhà, đến bảy tám giờ tối cũng không thấy người đâu, gọi điện thì không nghe máy, gọi lại thì tắt máy luôn khiến cho bố mẹ anh ta càng sốt ruột. Họ đoán là Đinh Man ở nhà họ Chu bị đối xử lạnh nhạt khiến cho Chu Nhất Minh tức giận nên bày trò giận dỗi.
Ông Chu vì thế mà mắng vợ: “Bà xem bà đấy, con trai không tìm được đối tượng thì bà lo cuống lên, khó khăn lắm nó mới đưa được một cô bạn gái về nhà thì bà lại tỏ ý muốn đuổi người ta đi. Chẳng trách nó giận bà là phải!”
Bà Chu cảm thấy tủi thân. “Chẳng phải tôi vì muốn tốt cho nó sao? Thôi thôi thôi, sau này chuyện của nó tôi không xen vào nữa, chúng nó muốn ra sao thì ra.”
Vì cảm thấy tủi thân, oan ức, bà Chu nhìn thấy cái thùng rác là tôi đang ở dưới lầu, vội vàng gọi tôi lên kể lể một thôi một hồi không khác gì ngoài chuyện “con lớn khó dạy”, tôi đành kiên nhẫn ngồi nghe.
Nghe nói Chu Nhất Minh bỏ đi đến giờ vẫn chưa về, tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên. Điều đó không giống với tính cách của anh ta. Anh ta vốn rất vô tâm, rất ít khi vì chuyện gì mà giận dỗi người khác, đặc biệt người đó lại là mẹ anh ta. Anh ta đi đâu chứ, lại còn không nghe máy nữa?
9.
Đêm đó Chu Nhất Minh không về nhà. Lúc đầu bố mẹ anh ta còn kiên nhẫn ngồi đợi, nhưng đến mười một giờ đêm thì bắt đầu lo lắng, đôn đáo gọi điện cho tất cả các đồng nghiệp, bạn bè, người thân của anh ta. Bà Chu còn chạy sang nhà của tôi hỏi: “Phiên Phi, hay là con gọi điện cho Đinh Man hộ bác, hỏi giúp bác xem nó có ở chỗ con bé đó không?”
Tôi không có số điện thoại của Đinh Man, bình thường tôi và cô ta không bao giờ liên lạc với nhau, nhưng vào lúc quan trọng như thế này, phải cố liên lạc với cô ta cho bằng được. Thế là tôi liền hỏi vòng qua chị gái của đồng nghiệp Điền Tịnh làm việc trong đài truyền hình, nhờ chị ấy tìm hộ số điện thoại của Đinh Man trong hồ sơ khi cô ta đăng ký tham gia chương trình, sau đó gọi hỏi xem tình hình thế nào.
Tôi gọi cho Đinh Man, cô ta nói Chu Nhất Minh không ở chỗ cô ta, còn nói hai người đã chia tay rồi, lúc chiều họ đã nói chuyện rõ ràng với nhau.
“Không phải chứ?” Tôi vô cùng ngạc nhiên. “Sao lại như vậy? Cô không nên vì thái độ của mẹ anh ấy mà tức giận. Chu Nhất Minh đối xử với cô rất tốt, đừng nên quyết định quá vội vàng.”
“Tôi không phải vì thái độ của mẹ anh ta mà giận dỗi, càng không phải quyết định vội vàng, hôm nay vừa bước đến cửa tôi đã biết mình không thể hẹn hò với anh ta được nữa, anh ta không nên lừa dối tôi.”
Tôi càng nghe càng không hiểu. “Sao anh ấy lại lừa dối cô?”
“Tôi không muốn nói nhiều, dù sao chuyện của chúng tôi cũng kết thúc rồi, cô muốn biết tại sao thì đi mà hỏi anh ta.”

Đinh Man nói xong liền cúp máy, tôi muốn hỏi thêm một câu cũng không được. Không ngờ cô gái này lại chia tay Chu Nhất Minh sớm như thế, còn nói anh ta lừa cô ta nữa. Rốt cuộc là có chuyện gì?
Mà giờ Chu Nhất Minh chạy đi đâu không biết? Cái tên này không phải nhất thời muốn tự sát đấy chứ? Chắc không đến nỗi như thế, khả năng lớn nhất là lại rúc vào chỗ nào đó nốc rượu quên sầu rồi.
Tính ra đây là lần thứ ba anh ta thất tình, hết lần này đến lần khác, đúng là đen đủi, tôi mà như anh ta thì cũng uống rượu, chửi thề cho đến say thì thôi. Giờ có trời mới biết anh ta uống ở chỗ nào, có tìm cũng chẳng được, chỉ còn biết đợi đến khi nào anh ta say khướt rồi tự mò về thôi.”
Hơn một giờ sáng, Chu Nhất Minh lò mò về nhà, người run cầm cập vì lạnh, một lời cũng không nói, nằm vật xuống giường. Bố mẹ anh ta xót con, vội vàng đổ đầy nước nóng vào túi chườm rồi để vào trong chăn chườm chân cho anh ta.
Bà Chu có lòng tốt, ai ngờ chiếc túi chườm đột nhiên bung ra, nước nóng chảy xối xả ra ngoài làm Chu Nhất Minh bị bỏng. Anh ta vội tung chăn, nhảy dựng lên rồi tru lên như con sói bị thương: “Ai ui… Sao tôi lại đen đủi thế này?”
Ngày hôm sau nghe tin, tôi chạy vội sang hỏi han, chia buồn. Vừa bước vào phòng đã thấy Chu Nhất Minh đang ngồi trên giường, hai chân bỏng rộp. Anh ta thấy tôi, liền mặt mày nhăn nhó than phiền: “Ba bọng nước lớn, mười hai bọng nước nhỏ. Mẹ kiếp, ông trời không có mắt hay sao mà để anh trai phải khổ nhục thế này?”
“Không sao, vết thương nhỏ này chắc chắn anh Nhất Minh sẽ chống đỡ được. Điều em quan tâm hơn cả là chuyện của anh với Đinh Man. Hai người có chuyện gì thế? Sao cô ta lại bảo anh lừa dối cô ta? Nói thật đi, anh đã làm gì cô ta?”
“Anh trai thì có thể làm gì cô ta được chứ. Nếu có tà tâm thì anh cũng chẳng có gan làm. Em có biết bố cô ta làm gì không? Làm quản giáo trong tù đấy. Bên hông ông ta lúc nào cũng dắt một chiếc dùi cui, anh không muốn bị ăn gậy.”
“Hey, nghe có vẻ anh rất trung thực. Vậy rốt cuộc tại sao cô ta lại nói anh lừa cô ta?”
“Chẳng phải tại em à?”
Lời của Chu Nhất Minh làm tôi sững sờ. “Em? Liên quan gì đến em?”
“Em bảo anh mua giầy tăng chiều cao, nói có thể làm giảm khuyết điểm của anh. Bình thường khi bọn anh ở bên nhau, anh luôn đi đôi giày ấy, hôm qua đưa cô ta về nhà liền cởi giầy ra, lập tức thấp đi mười phân, lúc đó ánh mắt cô ta đã khác rồi, anh biết ngay thể nào cũng có chuyện. Kết quả không ngờ còn rắc rối hơn bội phần, cô ta hổn hển nói anh lừa cô ta, nhất định đòi chia tay.”
Tôi ngây ra một hồi. “Thì ra là vì lý do đó. Anh bình thường khéo ăn khéo nói lắm cơ mà! Lời hay ý đẹp đâu không đem ra nói cho cô ta nghe. Anh phải tìm cách thuyết phục cô ta chứ, nói cho cô ta hiểu đàn ông tốt hay xấu không liên quan gì đến chiều cao.”
“Em nghĩ anh không nói à? Nói gãy cả lưỡi rồi nhưng cô ta không thèm nghe! Cô ta nói cô ta đã thấp rồi, nếu lấy một người đàn ông cũng thấp nữa thì sao này con cô ta sẽ không cao được. Cô ta nhất định phải tìm một người cao to để cải thiện thế hệ sau. Người ta nhìn xa trông rộng như thế, anh trai còn biết nói gì nữa?”
Đúng là chẳng nói được gì, tôi cũng chỉ biết thở dài ngao ngán. “Tối qua, sau khi bị cô ấy bỏ rơi, anh liền đi uống rượu phải không? Uống ở đâu thế? Điện thoại cũng không liên lạc được.”
“Đừng nhắc đến nữa, khi đó anh vì lý do chia tay của cô ta mà phát rồ, bèn mua hai chai rượu xái chạy ra hồ Công nhân gần đó ngồi uống. Uống say rồi ngủ bên bờ hồ, nửa đêm lạnh quá tỉnh dậy thấy điện thoại, ví tiền đều mất sạch, cũng không biết thằng khốn kiếp nào thấy anh say đã lấy cắp nữa.”
Chả trách gọi điện thoại cho anh ta lúc đầu thì không có ai nghe, sau lại tắt máy, thì ra là bị trộm lấy mất. May anh ta là con trai nên chỉ mất tiền và điện thoại, chứ nếu là con gái thì có khi còn mất luôn cả người.
“Em nói xem anh có đen đủi không, vừa đầu năm đã bị bạn gái bỏ, bị mất trộm, lạnh gần chết quay về nhà định ngủ một giấc thì lại bị bỏng. Đúng là xui xẻo về đến tận cửa. Mẹ kiếp, không biết ông trời có thù hằn gì với anh nữa, haizz!”
Nghe đúng là xui xẻo thật, tôi nửa đùa nửa thật đề nghị: “Anh Nhất Minh, đã đen đủi như vậy, hay là mùng Một lên chùa trên núi Thiên Đài dâng hương, cầu trời khấn Phật ban phước lành cho anh.”
Tôi thăm hỏi Chu Nhất Minh xong, anh ta lại quay sang hỏi tôi: “Đúng rồi, chẳng phải hôm qua em cũng đưa Phùng Trí Dũng về nhà ra mắt sao? Bố em thấy anh ta thế nào?”

“Bố em giống hệt mẹ anh, không thích người con rể tương lai này. Có điều bố em còn dân chủ hơn mẹ anh, ông chỉ đưa ra ý kiến thế chứ không cấm em qua lại với anh ta.”
“Tại sao bố em lại không thích anh ta?”
“Anh hỏi nhiều như thế để làm gì?”
“Quan tâm đến em thôi.”
“Cảm ơn, anh lo cho anh trước đi đã.”
“Đồng chí Yên Phiên Phi, nói thật với em, anh trai… có linh cảm xấu.”
“Linh cảm gì?”
“Anh với Đinh Man đã chấm dứt rồi, em và Phùng Trí Dũng chắc cũng không được lâu đâu.”
Nghe câu đó, tôi chỉ muốn đá anh ta một cái. “Này, ngậm ngay cái mồm quạ thối của anh lại! Em biết bây giờ tâm trạng của anh đang không vui những cũng không nên đẩy ấm ức của mình sang người khác thế! Anh không hạnh phúc thì cũng nên chúc phúc cho người khác! Sao lại một mực rủa em và Phùng Trí Dũng không được lâu nữa?”
“Anh trai không rủa em, chỉ là trước kia hai đứa mình cùng vui lại biến thành cùng buồn. Mỗi lần anh và bạn gái chia tay thì không lâu sau em và bạn trai cũng đường ai nấy đi, cho nên anh mới nghĩ không biết lần này có như vậy không. Coi như anh nói sai đi!”
Linh cảm xấu của Chu Nhất Minh làm tôi cảm thấy khó chịu. Tôi không tin mình cũng đen đủi như anh ta những cũng không tránh khỏi nghĩ ngợi.
Sau khi tôi và Phùng Trí Dũng quen nhau, anh ta đối với tôi một lòng một dạ, tôi cũng không hề giấu giếm anh ta điều gì nên giữa chúng tôi không tồn tại những mối họa kiểu như Đinh Man và Chu Nhất Minh. Anh ta cũng không giống Sở Vân Phi, chỉ thích yêu không thích cưới, anh ta từng bóng gió với tôi về vấn đề kết hôn, chỉ là không biết anh ta có giống Đới Thời Phi, chịu ảnh hưởng của mối tình cũ hay không.
Tuy nói ai ai cũng có quá khứ, Đới Thời Phi và Sở Vân Phi cũng coi như là quá khứ của tôi nhưng trong lòng tôi, bọn họ đã chết rồi, tuyệt đối không có chuyện nối lại tình xưa.
Nhưng còn Phùng Trí Dũng thì sao? Bạn gái cũ của anh ta như thế nào? Anh ta có còn cất giấu hình bóng cô ta trong trái tim mình không?
Đợi có cơ hội thích hợp, tôi ngập ngừng hỏi anh ta. Anh ta thừa nhận mình đã từng yêu một cô gái ba năm liền nhưng chia tay hẳn rồi.
Nguyên nhân chia tay thế nào, Phùng Trí Dũng không nói rõ nhưng anh ta khẳng định: “Em yên tâm, anh và cô ấy đã thật sự kết thúc. Anh không nghĩ đến cô ấy và cô ấy cũng không còn nhớ đến anh nữa, những ngày tháng sau này anh hy vọng luôn có em ở bên.”
Tuy người ta thường bảo những lời nói của đàn ông không đáng tin cậy nhưng Phùng Trí Dũng nói chắc như đinh đóng cột khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Tôi nghĩ trừ phi phía mình có vấn đề gì, chứ Phùng Trí Dũng tuyệt đối sẽ không đề cập đến chuyện chia tay. Còn đối với anh ta, tôi cũng không ưa tính tiết kiệm chút thôi, chứ cũng không có gì bất mãn. Anh ta là một người đàn ông của gia đình, rất thích hợp làm đối tượng để kết hôn, tôi có thể nghiêm túc suy nghĩ về tương lai của chúng tôi sau này.
Chỉ là bố tôi vẫn một mực muốn tôi suy nghĩ cho kỹ. Thôi được, dù sao anh ta cũng không chạy đi đâu được, tôi nghĩ thêm một chút cũng chẳng sao. Tạm thời cứ thế đã!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.