Trương Ninh Hi kinh ngạc nhìn khung chat trên màn hình, Tề Phỉ vẫn tiếp tục gửi tin nhắn.
【 Rồng bay phượng múa 】 gửi tin nhắn cho bạn: Anh đúng là ngốc thật
đấy, cách nói chuyện còn chẳng khác mấy tên nhà giàu mới nổi là bao, tôi vốn đã nghi ngờ rồi, điều tra tài khoản của anh thì phát hiện tài khoản này đã được mua, mới được sửa lại tên nữa – Hỏi một người đang chơi
bình thường sao lại đổi tên cơ chứ? Tên còn có chữ “Hi” nữa, chỉ có thể
là anh. Hơn nữa từ sau khi em của anh nhớ lại mọi chuyện thì đã một thời gian dài anh không online, chứng cứ quá rõ ràng rồi, chỉ có Trương Nhất Manh ngu ngốc mới không nghĩ ra thôi.
Bạn trả lời 【 Rồng bay phượng múa 】: Woa~ thì ra em hiểu rõ anh vậy đấy *ngại ngùng*
Gân xanh của Tề Phỉ bắt đầu nổi lên.
Bạn trả lời 【 Ước gì được làm học sinh tiểu học 】: Cút ngay.
【 Ước gì được làm học sinh tiểu học 】 gửi tin nhắn cho bạn: Ngại đấy à?
Bạn trả lời 【 Ước gì được làm học sinh tiểu học 】: Sao anh vẫn còn online thế hả?
【 Ước gì được làm học sinh tiểu học 】gửi tin nhắn cho bạn: Chơi với em chứ làm gì.
Bạn trả lời 【 Ước gì được làm học sinh tiểu học 】: Anh có tin tôi
đăng ảnh anh lên trang chủ trả thù anh hay không? Nhưng mà nghiêm túc
nói lại thì sau khi Trương Ninh Giản nhớ lại thì bận rộn lắm mà, anh
không cần giúp sao? Bây giờ anh ta thế nào, có nhớ Nhất Manh không?
【 Ước gì được làm học sinh tiểu học 】gửi tin nhắn cho bạn: Haiz, con
không có mẹ, nói ra dài dòng lắm. Bây giờ chúng tôi đang bận chuyện Tả
Hưởng, nhưng tôi cảm thấy sẽ nhanh chóng giảy quyết cho xong thôi, em tư tôi vốn hành động nhanh gọn mà.
Bạn trả lời 【 Ước gì được làm học sinh tiểu học 】: Anh cần gì phải
nói tốt Trương Ninh Giản với tôi? Vô dụng thôi, tôi không nói cho Nhất
Manh nghe đâu, anh tự đi mà nói với cô ấy.
【 Ước gì được làm học sinh tiểu học 】gửi tin nhắn cho bạn: Haiz, Manh Manh đáng thương, lúc nào cũng bị người ta giấu giếm.
Bạn trả lời 【 Ước gì được làm học sinh tiểu học 】: Tôi có giấu giếm cô ấy đâu, tôi lười nói thôi, bây giờ việc cô ấy nên làm nhất chính là
phân rõ khoảng cách với đám nhà giàu mấy người, quay đầu là bờ, không
cần thiết phải quan tâm tới mấy người nữa. Hơn nữa, cho dù biết anh là
Trương Ninh Hi thì đối với cô ấy cũng chẳng có nghĩa lý gì.
【 Ước gì được làm học sinh tiểu học 】gửi tin nhắn cho bạn: Phỉ Phỉ, em thật là nham hiểm.
Tề Phỉ: …
Cô đang định gõ “Anh có tin tôi đăng ảnh anh lên trang chủ trả thù
anh hay không”, bên kia lại gửi cho cô một icon “mặt xấu hổ” trước, nói: “Có điều, anh rất thích cá tính của em.”
Bạn trả lời 【 Ước gì được làm học sinh tiểu học 】: Trận Lạc Dương này tôi đầu hàng.
【 Ước gì được làm học sinh tiểu học 】 lén lút đối với ngươi nói: …
Trương Nhất Manh nằm nghỉ một lát rồi thấy tâm trạng đã ổn định lại,
bò dậy mở máy vi tính online tiếp, phát hiện nhóm ba người giờ chỉ còn
lại mình cô, Tề Phỉ và Ước gì làm học sinh tiểu học rút khỏi nhóm nên
nhóm chat cũng bị bỏ mất.
Trương Nhất Manh: “???”
Cô mở thanh thông báo trạng thái bạn bè, phát hiện Tề Phỉ và Ước gì được làm học sinh tiểu học đều đang ở Lạc Dương.
OMG, hai người họ đang đi PK sao…
Chẳng lẽ lúc cô đi nghỉ ngơi đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Trương Nhất Manh gãi gãi đầu, sau đó mặc kệ, đi làm nhiệm vụ thăng cấp tiếp.
Ngày hôm sau, Trương Nhất Manh ngủ nướng đến tận mười một giờ, cô mơ
mơ màng màng nhìn đồng hồ, đột nhiên tỉnh táo lại, nhanh chóng rửa mặt
rồi gõ cửa phòng Tề Phỉ nói: “Tề Phỉ, tớ quên nói với cậu, hôm nay tớ
phải về nhà cậu ăn cơm, bữa nay cậu đi mua đồ ăn ở ngoài ăn tạm nhé!”
Giọng nói ngái ngủ của Tề Phỉ vang lên: “Ừm… Đi đường nhớ cẩn thận…”
Trương Nhất Manh ngồi xe bus đến nhà Triệu Phong, cô nhấn chuông cửa, người mở cửa vẫn là Triệu Phong, ban đầu ông rất vui khi nhìn thấy
Trương Nhất Manh, nhưng sau đó tỏ ra sửng sốt nói: “Hửm? Ninh Giản đâu
rồi?”
Triệu Tiểu vốn đang ở trong nhà bếp làm việc vặt, thấy Trương Nhất
Manh đến cũng chạy tới, đúng lúc nghe Triệu Phong hỏi như thế, cô nhìn
thoáng qua Trương Nhất Manh nói: “Chị họ.”
“Tiêu Tiêu.” Trương Nhất Manh gật đầu, có chút chột dạ nhìn Triệu Phong, nói: “Ừm… Anh ấy…”
Triệu Phong rất hiểu lòng người, cười một tiếng: “Làm việc ở công ty vốn là bận rộn như vậy, cậu không để ý đâu?”
Trương Nhất Manh khó xử nói: “Không phải vậy đâu ạ.”
“Hả?” Triệu Phong thấy Trương Nhất Manh do dự, nói vòng vèo như vậy, nhíu mày nói, “Có chuyện gì vậy?”
Trương Nhất Manh cắn môi, nói: “Con chia tay với anh ấy rồi.”
Triệu Phong kinh ngạc, “Hả?”
Đúng lúc mợ cũng vừa đi ra, thấy nét mặt của Trương Nhất Manh, hiểu ý chọt Triệu Phong một cái, nói: “Hả cái gì mà hả? Cháu nó còn trẻ, ông
làm cái gì thế hả?”
Triệu Phong xấu hổ cười: “Ha ha, cũng đúng, thôi vào nhà đi.”
Trương Nhất Manh cũng thấy khó xử, gật đầu nói: “Dạ vâng.”
Không khí bỗng nhiên chùn xuống, lúc ăn cơm, Triệu Phong vẫn không
kiềm nổi, nói: “Nhất Manh à, cậu thấy Ninh Giản rất tốt, sao các con
lại… chia tay vậy?”
Trương Nhất Manh: “…”
Cô phải nói thế nào đây? Biết nói thế nào đây?
Cũng đâu thể nói là cô và anh vốn đâu phải một đôi….
Trương Nhất Manh cắn đũa, đang suy nghĩ vô vàn cái cớ khác nhau thì
Triệu Phong đã bật thốt: “Ừm… Điều kiện của nó rất tốt, không phải là…
Có tình nhân đấy chứ?”
Trương Nhất Manh: “…”
Cậu cô coi nhiều phim Hồng Kông với mợ cô quá, giờ trí tưởng tượng cũng phong phú, bay cao bay xa hơn trước rồi.
Trương Nhất Manh lúng túng nói: “Không phải đâu ạ… Do không hợp tính
thôi. Tụi con rất là bận rộn, gần nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, con
thấy không như vậy rất buồn chán nên mới đề nghị chia tay.”
Triệu Phong tiếc nuối gật đầu: “Ừm… Vậy cũng đúng…”
Cậu à, con còn chưa buồn, cậu tiếc làm gì chứ?
Trương Nhất Manh đanh mặt lại, Triệu Phong thì vẫn đang chìm trong sự tiếc nuối, không chú ý gì đến cô…
Triệu Tiểu vốn đang yên lặng nghe hai người nói chuyện, lúc này chợt
xen mồm vào: “Thật ra em cảm thấy hai người chia tay cũng tốt mà.”
Triệu Tiểu nghiêm túc nhìn Trương Nhất Manh, nói: “Chị họ, em nói
thật, tên Trương Ninh Giản đó rất là kì lạ!!! Hai người chia tay là tốt
nhất!!!”
Trương Nhất Manh: “… …”
Rốt cuộc lúc đó Trương Ninh Giản đã làm gì với Triệu Tiểu mà không
những thái độ của cô quay ngoắc 180 độ, đã vậy còn bị ám ảnh đến tận hôm nay nữa… Chắc là lại những hành động trẻ con chứ gì.
Trương Nhất Manh nhớ đến những cử chỉ trước kia của Trương Ninh Giản, chợt mỉm cười, nhưng sau đó lại trở về nét mặt như bình thường.
Cười cái gì chứ?… Thật là…
Thời gian trôi qua rất nhanh, thấm thoắt mà Trương Nhất Manh đã rời
khỏi nhà họ Trương một tháng, buổi sáng thì cô đi làm, tối thì online
chơi game với Tề Phỉ, thỉnh thoảng Ước gì làm học sinh tiểu học cũng sẽ
online, nếu rảnh thì sẽ cùng Tề Phỉ đưa cô đi làm nhiệm vụ.
Nhưng Trương Nhất Manh phát hiện, thời gian rảnh rỗi của Ước gì được làm học sinh tiểu học hoàn toàn dựa vào Tề Phỉ.
Chỉ cần Tề Phỉ up status trên dòng bạn bè là muốn đi đánh boss, anh ta sẽ online ngay sau đó.
Ước gì được làm học sinh tiểu học sẽ nói: Tôi đi, tôi đi nữa.
Ý Tề Phỉ đang nói đến Boss lớn của ngày, mỗi nhóm đi đánh boss này
chỉ hạn chế trong 5 người, ngày nào cũng đánh được, nhưng chỉ có level
80 mới đánh nổi, Trương Nhất Manh dĩ nhiên hoàn toàn không cần.
Nhưng ngay sau đó, trên thanh vị trí của hai người sẽ ở cùng một chỗ ngay.
Nếu như Tề Phỉ nói: Giúp đồ đệ lên level, có ai rảnh đi cùng đi~
Ước gì được làm học sinh tiểu học sẽ nói: Cũng là đệ tử của tôi mà, đi chung đi chung!
Trương Nhất Manh “…”
Ước gì được làm học sinh tiểu học luôn làm cô nhớ đến một người… Cảm
giác này thật kì lạ… Nhưng chắc là ảo giác thôi, Tề Phỉ vốn luôn thu hút người khác giới vậy mà…
Nhưng Tề Phỉ không ghét anh ta như trước nữa, tuy cứ mở miệng là la hét muốn giết anh nhưng không thật sự ghét.
Dưới sự hướng dẫn của Tề Phỉ và Ước gì được làm học sinh tiểu học,
Trương Nhất Manh rốt cuộc cũng lên được level 80, hôm được thăng level
còn vui vẻ theo hai người bọn họ đi đánh boss.
Ước gì được làm học sinh tiểu học cố ý để Trương Nhất Manh đi một bên, anh và Tề Phỉ đi cạnh nhau, sau đó anh bung dù ra.
Trên khung chat, Ước gì được làm học sinh tiểu học lưu manh nói: Nhìn giống một nhà ba người thật đó.
Trương Nhất Manh: …
Tề Phỉ: …
Cuộc sống của Trương Nhất Manh dường như không còn liên quan gì đến
nhà họ Trương nữa, ngay cả cậu cô, từ sau khi biết chuyện cô và Trương
Ninh Giản “chia tay” cũng không đề cập đến anh nữa. Những ngày trước kia cứ như một giấc mộng, mà cô, đã tỉnh mộng rồi.
Vào lúc Trương Nhất Manh gần như đã quên mất việc này thì Tề Phỉ lại nghe được một tin tức từ ba của cô – Tả Hưởng
Nguyên nhân cũng từ điện thoại của Tề Phỉ mà ra, người ở đầu dây bên
kia không ngừng lải nhải, Tề Phỉ chỉ có thể chen vào được “Con…” nhưng
cũng bất thành, nhức đầu nói “Được được được” hoặc “Con biết rồi”, nhưng nét mặt lúc nào cũng chực thay đổi.
Tề Phỉ thở phào một hơi, tắt điện thoại, Trương Nhất Manh cười nói: “Ba cậu gọi à?”
Tề Phỉ xoa xoa trán, nói: “Sao cậu biết?”
Trương Nhất Manh cười rộ lên: “Chỉ ba cậu mới có thể làm cậu tỏ ra
bất lực, muốn chết không được, muốn sống không xong thế này thôi.”
Tề Phỉ thả tay xuống, nói: “Ừm, cậu có nhớ lúc trước tớ vì muốn hỏi
tin tức của Tả Hưởng và nhà họ Trương mà cố ý gạt ba tớ, nói Tả Hưởng
đang theo đuổi tớ không? Ba tớ đã đi nghe ngóng tin tức của hắn ta rồi – Từ lúc nghe tớ nói là ba tớ đã tỏ ra không thích rồi, nhưng vì tớ, ông
ấy vẫn rất cẩn thận đi nghe ngóng.”
“Ồ ~” Trương Nhất Manh có chút kinh ngạc, “Ông ấy không đồng ý sao?”
Tề Phỉ gật đầu: “Ừm, phản ứng của ông ấy thế nào cậu cũng thấy rồi đó …”
Trương Nhất Manh cười lên: “Tiếng tăm của Tả Hưởng vang xa thật.”
Tề Phỉ suy nghĩ rồi nói: “Ban nãy ba tớ vừa cảnh cáo tớ rất nhiều chuyện, Tả Hưởng chính là con riêng của nhà họ Trương…”
Trương Nhất Manh hết hồn: “Hả? Thật vậy à?”
Tề Phỉ nhún vai: “Chuyện này ai tớ không biết chắc, nhưng tin đồn như vậy, không đúng mười phần cũng trúng tám phần.”
Trương Nhất Manh như hiểu ra: “Khó trách khi đó hắn nói cái gì mà chị dâu, mà em dâu tùm lum cả…”
Tề Phỉ gật đầu: “Nghe nói là do tên Tả Hưởng đó tự mình gây rối.”
Trương Nhất Manh gật đầu kêu Tề Phỉ tiếp tục nói.
“Hắn và đám Trương Ninh Giản là anh em cùng cha khác mẹ, là do Trương lão gia và một người đàn bà khác sinh ra. Người đàn bà đó họ Tả, nghe
nói là xinh đẹp lắm, nhưng chẳng có thân phận gì cả, người ta thậm chí
còn không biết tên cụ thể của bà ta cơ.” Tề Phỉ nói: “Không như mẹ của
bọn Trương Ninh Giản, môn đăng hộ đối với Trương lão gia, là bà vợ được
cưới hỏi đàng hoàng về.”
Trương Nhất Manh gật đầu: “Ừ…”
Con ngươi Tề Phỉ lảo liên vài vòng, dường như đang suy nghĩ xem có
nên nói tiếp hay không, Trương Nhất Manh vừa liếc đã nhận ra, nói: “Ba
cậu còn nói gì nữa?”
“Trừ lời đồn Tả Hưởng là con riêng ra, còn có lời đồn Trương Ninh Trí không phải là con ruột của Trương lão gia.” Tề Phỉ nhíu mày, nói.
“Hả?!” Trương Nhất Manh mở to hai mắt nhìn.
Tề Phỉ nói: “Nét mặt cậu sao vậy hả? Đừng có nhìn tớ vậy được không?
Tớ cũng kinh ngạc lắm chứ… Nghe nói khi mẹ của bọn Trương Ninh Giản gả
cho Trương lão gia đã có thai, thật ra thì Trương lão gia rất yêu mẹ của bọn Trương Ninh Giản, nhưng bà ấy không thích Trương lão gia, luôn giữ
hình bóng của người khác trong lòng, còn định cùng người đó sống đến
suốt đời nữa. Nhưng mà hình như sau đó bọn họ không dám bỏ trốn, bà ấy
đành phải gả cho Trương lão gia, khi đó bà ấy đã có thai, là Trương Ninh Trí. Vì bà ấy mang thai nên Trương lão gia không thể đụng vào, buồn
phiền nên mới tìm đến người đàn bà khác, người đó chính là mẹ của Tả
Hưởng. Nhưng Trương lão gia luôn yêu mẹ của bọn Trương Ninh Giản, sau
khi Trương Ninh Trí được sinh ra, ông xem anh ta nhưcon ruột của mình,
quan hệ của hai người dần dần tốt lên, cuối cùng sinh ra Trương Ninh Hi và Trương Ninh Giản, đáng tiếc, lúc bà ấy sinh Trương Ninh Giản thì
chết vì khó sinh.”
Trương Nhất Manh ngơ ngác nói: “Nghe chẳng khác gì phim dài tập Đài Loan vây.”
Tề Phỉ gật đầu: “Tớ cũng thấy vậy… Haiz, chuyện của mấy người có tiền vốn là vậy, phiền phức, rắc rối… Nhưng lời đồn thì đừng tin quá… Cậu đã ở nhà họ Trương một thời gian, thấy thế nào?”
Trương Nhất Manh suy nghĩ rồi nói: “Tớ cũng không dám nói chắc, dù gì cũng là chuyện riêng tư của người ta… Nhưng tớ cảm thấy quan hệ giữa ba anh em họ không tệ. Tuy là ban đầu thấy thái độ của Trương Ninh Trí
với Trương Ninh Giản chẳng lấy làm tốt đẹp lắm, nhưng sau đó cũng tốt
dần…”
“A!” Trương Nhất Manh nói, “Cậu có nhớ tớ từng bị Tả Hưởng bắt cóc
không? Sau đó Trương Ninh Trí không chịu nói cho tớ biết anh ấy sẽ xử lý Tả Hưởng thế nào, Trương Ninh Hi còn cãi nhau với anh ấy nữa… Bởi vậy
tớ mới nghĩ, sao Trương Ninh Trí lại nhún nhường Tả Hưởng đến thế, ra là đang chột dạ.”
Tề Phỉ kinh ngạc nói: “Chột dạ?”
“Ừm, trước khi Trương Ninh Giản nhớ lại mọi chuyện có nói với tớ một
câu, câu nói đó là do Trương lão gia nói khi sắp mất – tôi chỉ có ba đứa con trai. Trong ba đứa con này thì dĩ nhiên có Trương Ninh Giản và
Trương Ninh HI rồi, nhưng người thứ ba không biết là Tả Hưởng hay là
Trương Ninh Trí nhỉ? Aizzz… Mà Tả Hưởng bắt đầu gây chuyện từ khi nào?”
Tề Phỉ gọi điện thoại, đau khổ nghe ba cô mắng thêm một trận nữa, sau đó gác máy nói: “Là lúc Trương lão gia đang nằm liệt giường, sau đó
không bao lâu thì Trương Ninh Giản bị tai nạn.”
Trương Nhất Manh càng thêm chắc chắn, gật gật đầu: “Vậy được rồi!
Trương lão gia lúc nằm trên giường không chịu nói rõ trắng đen, trước
khi chết lại thốt lên một câu như vậy, không biết ông ấy có ý gì nữa…
Nhưng nói đi nói lại, rốt cuộc tớ cũng biết vì sao Trương Ninh Trí lại
muốn đính hôn với Hà Lôi, chắc hẳn anh ta đang lo lắng, ít ra nếu Tả
Hưởng thế chỗ của anh ta thì cũng có thể nhờ vào Hà Lôi.”
Tề Phỉ đập tay mấy phát, nói: “Ra là vậy, tớ cũng bắt đầu nghi ngờ
lúc cậu kể mọi chuyện ra cho tớ biết rồi. Cảm giác của cậu không sai,
anh ta đang cố ý, cố ý làm cho cậu thích anh ta! Dạy cậu khiêu vũ, nói
những lời mờ ám, cũng vì muốn làm cho cậu thích anh ta!!! Cậu xem đi –
Trương Ninh Giản lệ thuộc vào cậu, cậu thích anh ta, haha, vậy thì còn
sợ gì nữa.”
Trương Nhất Manh giật giật môi: “Bởi vậy nên lúc đó tớ điên khùng
thích Trương Ninh Trí cũng còn tha thứ được, chí ít không phải tớ tự
mình đa tình!”
“Chột dạ gì chứ, sao lại sợ người ta nói cậu tự mình đa tình.” Tề Phỉ cười như không cười nói
“Cũng may tớ vẫn còn đủ lý trí, không để rơi vào tay giặc.” Trương Nhất Manh đắc ý nghiêng đầu: “Không bị sắc đẹp mê hoặc.”
Tề Phỉ véo má cô: “Đúngrồi, không bị sắc đẹp mê hoặc, hay là vì có một sắc đẹp khác hả?” Ai Là Mẹ Anh
Trương Nhất Manh: “Cậu đi chết đi!”
Tề Phỉ cười cười, nhưng lúc sâu lại thở dài, nói: “Thật là phức tạp, làm như hai chúng ta Sherlock vậy.”
Trương Nhất Manh lắc đầu: “Ừm, dù gì thì giờ hiểu ra cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Tề Phỉ cười cười, nói: “Đúng vậy,cậu cũng có liên quan gì đến nhà họ Trương nữa đâu.”
Trương Nhất Manh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Tên Trương Ninh Trí chết tiệt, dám lừa gạt thiếu nữ ngây thơ trong sáng thánh thiện như cô, đúng là tàn nhẫn quá!!!