Ai Là Mẹ Anh

Chương 44



Trương Nhất Manh >.<, có điều cũng hay, ít ra không có Trương Ninh Hi và Tề Phỉ, cô thấy yên tĩnh hơn nhiều.

Cũng may Tề Phỉ không biết cô đang nghĩ gì, nếu không tuyệt đối sẽ biến thành Godzilla giẫm nát cô dưới chân…    

Trương Nhất Manh hàn huyên với Trương Ninh Giản thêm vài câu, sau đó nói muốn off, tuy là vắng Trương Ninh Hi và Tề Phỉ cô thấy yên lặng hơn nhiều nhưng không có họ, cô cảm thấy mình không có gì để nói nữa.  

【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Ừ, mau đi ngủ đi.

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Chuyện ngày hôm nay…

【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Không sao đâu. Anh đã nói rồi, em không cần phải cảm thấy có lỗi với anh, thay vì nói xin lỗi không ngừng thì lần sau tin anh là được rồi *đáng thương* 

【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Nhất định, tôi bảo đảm!!!

【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: *mừng rỡ* ừ~

Khoé môi Trương Nhất Manh bất giác cong lên, cô chúc Trương Ninh Giản ngủ ngon rồi tắt máy tính, trước khi ngủ mới chợt nhớ đến một chuyện.

… Lần sau?

Tại sao lại có lần sau chứ!!!

Được rồi, anh ta nói có lần sau thì sẽ có lần sau!!!

Nhưng…

Trương Nhất Manh vuốt vuốt gương mặt ửng hồng của mình, nghĩ, không biết bây giờ Trương Ninh Giản đang nghĩ gì?

Hai người ở cùng nhau một thời gian, dưới một thân phận hoang đường; anh từng tổn thương cô – dù đó chỉ là vô tình; sau đó, cô lại vì anh mà thay đổi, khi đó cô mới phát hiện người trong lòng mình thật sự là ai, tuy đã thừa nhận từ đáy lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra như không có gì; sau đó thì Tề Phỉ phát hiện; cuối cùng, anh lại đến tìm cô, kết quả bị cô từ chối, vì một lý do vô cùng đơn giản mà từ chối.

Cô còn hiểu lầm anh, mà anh thì vẫn rộng lượng, bao dung như thế.

Cô chợt nhớ đến một câu nói.

Anh vì em, có thể chờ đợi mãi mãi.

Thật ra thì cô không cần anh phải đợi mãi mãi như thế, vậy là tham lam quá rồi.

Chuyện lãng mạn và hạnh phúc nhất trên thế giới này, hẳn là có một người luôn đợi chờ ta bằng cách dịu dàng nhất.

Nhất là khi, người đó chính là người mà chính ta cũng muốn đợi.

***

Dù đêm hôm trước chỉ lo nghĩ đến chuyện Trương Ninh Giản, thậm chí còn trằn trọc khó ngủ nhưng Trương Nhất Manh tự thấy, cô cũng đâu phải có nhiều cơ hội được gặp Trương Ninh Giản đâu, cô vẫn còn một chút nhút nhát, không muốn mọi việc tiến triển nhanh quá, chắc hẳn Trương Ninh Giản cũng biết mà…

Nhưng vào ngày hôm sau thì cô phát hiện, cô hoàn toàn sai rồi.

Khi cô còn đang cầm cây lược chải đầu, chạy ra mở cửa thì sửng sốt không nói nên lời.  

Trương Ninh Hi và Trương Ninh Giản, mỗi người một chiếc xe, mỗi phong cách khác nhau cùng đứng trước cửa nhà, Trương Ninh Hi tuy có phần không đứng đắn nhưng nhìn không tồi tí nào, Trương Ninh Giản càng không cần phải nói, tướng mạo của hai người có vài phần giống nhau, đứng bên cạnh đúng là chói mắt. 

… Không phải, còn thiếu, phải là một đôi người yêu chói mắt mới đúng = =

Trương Nhất Manh và Tề Phỉ không hẹn mà cùng nhau trợn mắt há hốc mồm, có điều Tề Phỉ tỉnh lại nhanh hơn Trương Nhất Manh nhiều, cô đi đến bên cạnh Trương Ninh Hi, như không thể tin nổi nói: “Anh… Anh đang làm gì vậy?”  

“Đến đưa em đi làm.” Trương Ninh Hi cười nói, “Để em không cần phải đợi xe bus cực khổ nữa, người phụ nữ của anh tại sao phải chen chúc trên xe bus chứ?”

Tề Phỉ: “…”

Trương Nhất Manh: “…”

Trương Ninh Hi chắc hẳn lại mới xem xong tiểu thuyết cẩu huyết nào nữa đây!!! Lời nói ra chẳng khác gì những câu thoại của mấy anh chàng trong tiểu thuyết cả = = 

Ngay cả Trương Ninh Giản cũng không nhịn được, khinh bỉ nhìn anh.

Tề Phỉ nói: “Anh… Sao anh không nói với em?”

Trương Ninh Hi nói: “Phải để em bất ngờ chứ!”

“Bất ngờ cái đầu anh đấy!” Tề Phỉ phát điên, “Anh nói sớm cho em nghe thì em cũng đâu cần phải dậy sớm thế này!!! Ít nhất cũng ngủ thêm được 20’, 20’ lận đó!!!”  

Trương Ninh Hi: “…”

Trương Nhất Manh im lặng, tư duy của Tề Phỉ đúng là khác hẳn người bình thường…

Nhưng nói cũng đúng!

Trương Nhất Manh trách cứ nhìn sang Trương Ninh Giản.

Trương Ninh Giản lập tức nhận lỗi: “Anh định nói với em rồi, có điều anh ba nói là nếu anh nói với em thì Tề Phỉ sẽ biết nên không cho anh nói.”  

Trương Ninh Hi tức muốn ói máu: “Em ba, không cần phải hãm hại anh vậy chứ…”

Trương Ninh Giản không để ý đến anh, cười híp mắt nhìn Trương Nhất Manh: “Lên xe được chưa?”

Xe cũng đưa đến rồi, lại thêm chuyện trong game hôm qua nữa làm Trương Nhất Manh không cách nào từ chối được, đành gật đầu: “Ừ…”   

Trương Nhất Manh ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ, Trương Ninh Giản chủ động thắt dây đai giúp cô, ngón tay thon dài, trắng nõn làm Trương Nhất Manh ngẩn ngờ, còn bên kia thì Tề Phỉ cũng miễn cưỡng ngồi vào xe của Trương Ninh Hi.

Tề Phỉ vừa ngồi vào xe đã ra lệnh: “Nhân lúc còn chưa đến giờ cao điểm thì chạy nhanh chút, để em xem xem có thể ngủ trộm chút không.” 

Tề Phỉ ra lệnh, Trương Ninh Hi làm sao dám không nghe theo, lập tức chạy xe về hướng bệnh viện, Tề Phỉ nói: “Trời trời trời, đừng có chạy nhanh vậy chứ, đám thiếu gia nhà giàu mấy người toàn là như vậy, lỡ đụng phải ai thì làm sao đây? Muốn giúp ba em có thêm vài bệnh nhân à?”

Trương Ninh Hi mau khóc: “Vậy để anh lái chậm một chút…”

Tề Phỉ lạnh lùng liếc anh.

Cuối cùng anh đành chạy với tốc độ không nhanh không chậm…

Trương Ninh Hi thầm roi lệ đầy mặt trong lòng, em ba à, mặc dù đầu óc của Trương Nhất Manh hơi chậm chạp một tí, nhưng ít ra là còn biết ngoan ngoãn mà nghe lời!!! 

Nhưng mà anh thì thích những cô không nghe lời hơn, há há!!!

Mà ở bên Trương Nhất Manh thì…. Trương Ninh Giản nhìn xe Trương Ninh Hi biến mất chỉ sau vài giây, anh mới từ từ khởi động xe, tốc độ so với ốc sên chỉ nhanh hơn một chút.  

Trương Nhất Manh: “…”

Anh có thể nào chạy chậm hơn chút nào nữa được không.

Trương Nhất Manh khinh bỉnh nhìn Trương Ninh Giản.

Trương Ninh Giản vui vẻ nhìn sang Trương Nhất Manh.

Trương Nhất Manh nói: “Đừng nhìn như vậy nữa!!!”

Trương Ninh Giản cười cười, nghiêm túc nhìn về trước lái xe, sau đó bỗng mở miệng: “Nhất Manh, có phải em thích anh trước kia hơn không? Là lúc anh còn gọi em là “mẹ” đó.” 

Không ngờ Trương Ninh Giản lại hỏi như vậy, Trương Nhất Manh sửng sốt, sau đó nói: “Cũng không thể nói vậy… Nhưng nói thật thì bây giờ tôi có hơi không quen.”

Trương Nhất Manh rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện vui vẻ với anh, khoé môi Trương Ninh Giản cong lên, đáp: “Sao?”

Trương Nhất Manh nhìn anh, sau đó xấu hổ nói: “Tôi cứ cảm thấy, khi anh mất trí nhớ ấy, chẳng khác gì nghịch tử cả.”

Nói xong câu đó, tự Trương Nhất Manh cũng phải bật cười.

“Còn người đã nhớ ra mọi chuyện, lại không nhớ ra tôi, chính là Trương Ninh Giản.” Trương Nhất Manh nhớ lại, “Khi đó trông anh rất xa lạ.”

Trương Ninh Giản rũ mắt xuống: “Khi đó…”

“Này, đừng có tỏ ra như thế chứ, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, chuyện khi đó tôi không trách anh.” Sau đó Trương Nhất Manh thêm vào, “Tuy là giờ vẫn còn giận anh đôi chút.”

Trương Ninh Giản cười: “Ừ.”

“Sau đó anh lại nhớ ra tôi, khi ở trong nhà hàng Nhật ấy, tôi nghĩ, anh như vậy rốt cuộc là ai? Không phải nghịch tử, cũng không phải Trương Ninh Giản, rốt cuộc anh là ai chứ?…” Trương Nhất Manh nhìn chung quanh: “Nhưng bây giờ tôi đã nghĩ ra rồi, anh vừa là nghịch tử, vừa la Trương Ninh Giản, chỉ quan trọng là khi anh biểu lộ ra tính cách nào thôi.”  

Trương Ninh Giản suy nghĩ rồi nói: “Em thích thế nào thì anh sẽ thế đấy.”

Trương Nhất Manh lắc đầu: “Không thể như vậy được, anh phải là chính anh, phải đúng con người thật của anh… Nếu chỉ vì muốn tôi vui mà làm như vậy thì đối với anh và đối với tôi mà nói, đều không công bằng.”  

Hơn nữa, giờ cô suy nghĩ lại mới thấy, cô không hề ghét anh bây giờ tí nào…

Chỉ là không ghét thôi, không có nghĩa là thích nhá!!!

Trương Ninh Giản cười như có như không nhìn gương mặt đang dần ửng đỏ của Trương Nhất Manh, nói: “Ừm, em nói cũng đúng.”

Trương Nhất Manh tỏ ra như không có gì, nhìn đông nhìn tây, đúng lúc đèn đỏ, Trương Ninh Giản dừng xe, sau đó quang minh chính đại nhìn Trương Nhất Manh, Trương Nhất Manh bị anh nhìn chăm chú, chột dạ vơ đại một tờ giấy trên xe, nói: “Đây là cái gì vậy…”  

Còn chưa nói xong, tờ giấy đó đã bị anh cướp mất, chỉ một giây sau, Trương Ninh Giản đã chiếm đoạt đôi môi của cô, tay trái cầm tờ giấy, tay phải che mặt hai người lại, tránh cho người ngoài nhìn thấy.

Trương Nhất Manh không kịp phản ứng, tay phải của Trương Ninh Giản đã vươn ra, giữ chặt cằm của cô, bắt cô ngửa mặt lên, còn cô vì vô ý mà đôi môi mở ra, để cho đầu lưỡi của anh thuận lợi đi vào, gương mặt Trương Nhất Manh đỏ bừng, chỉ cảm nhận được đầu lưỡi của Trương Ninh Giản không ngừng tàn phá đôi môi của cô, vừa mờ ám vừa dịu dàng, làm cô không cách nào chống cự được. 

Lần này khác hẳn ba lần hôn môi trước của cô và nghịch tử, tuy đều là hôn môi cả nhưng cảm giác khác một trời một vực, nếu cái hôn của nghịch tử làm cô thấy như được chó Samoyed liếm thì nụ hôn của Trương Ninh Giản lại đang trắng trợn tuyên bố: Trương Ninh Giản anh, đang hôn em.  

Một sự bá đạo ngoài ý muốn, nhưng không làm cho cô thấy ghét mà ngược lại, làm cho cô chìm đắm trong đó.  

Trương Nhất Manh không còn khái niệm gì về thời gian nữa, cô thấy như rất lâu rất lâu, đợi khi Trương Ninh Giản buông cô ra, sắc mặt cô đỏ ửng xoay đầu đi, nhìn thấy đèn lại chuyển sang màu đỏ… 

Cứ tưởng là đã qua một thế kỉ rồi đấy chứ!!!

Trương Ninh Giản giống như một con mèo ăn vụng thành công, không nhịn cười được, anh cho xe tiếp tục chạy, vừa chạy vừa nói: “Nhất Manh.”   

Trương Nhất Manh vẫn còn thẹn thùng, lắp bắp nói: “Cái… Cái gì…”

“Chúng ta… Xem như đang quen nhau sao?” Trương Ninh Giản cười nói, nhưng dường như anh không chắc chắn lắm, trước mặt bà mẹ đang thẹn thùng của mình, cho dù là một đứa con thông minh cũng không dám nói chắc điều gì.

Trương Nhất Manh nói: “Không biết nữa… Thật ra… Thật ra tôi… Haiz! Tôi thật sự không biết! Tôi cứ thấy giữa chúng ta có một bức tường nào đó, nhưng tôi lại không biết vì sao…”

Trương Ninh Giản nhẹ giọng nói: “Em cần phải thay đổi góc độ nghĩ đi.”

Trương Nhất Manh ngẩn người, ngây ngốc địa nhìn hắn.

Trương Ninh Giản cười cười, nói: “Bức tường lớn nhất của chúng ta chính là quan hệ “mẹ con” này, nếu như cái này cũng phá được thì còn gì mà không vượt qua được?”

Trương Nhất Manh: “… …”

Trương Ninh Giản vẫn như vậy, lúc nào cũng nguỵ biện!!!

Quan hệ mẹ con cái gì chứ, làm cho cô thấy ngại quá đi mất!!!

Trương Nhất Manh đỏ mặt nói: “Sao có thể nói vậy được… Tôi cũng đâu phải mẹ ruột của anh.”

Trương Ninh Giản nhìn gương mặt đỏ như quả cà chua chín của Trương Nhất Manh, không nói thêm gì nữa, chỉ cười cười lái xe, rốt cuộc cũng đến bệnh viện, Trương Nhất Manh vội vàng xuống xe trốn mất, có điều mới chạy được hai bước đã bị Trương Ninh Giản lôi về.  

Trương Nhất Manh nuốt nước miếng một cái, nhìn nhìn gương mặt đẹp trai đang gần sát mặt mình.

Cách đó không xa là tiếng cãi vả của Trương Ninh Hi và Tề Phỉ.

Trương Ninh Giản dịu dàng ôm Trương Nhất Manh, mặc kệ bên ngoài ầm ĩ thế nào đi nữa, nép trong lòng anh, dường như có một năng lượng làm cho lòng cô yên tĩnh lạ thường.  

“Tan việc đợi anh đến đón em.” Anh ôm Trương Nhất Manh, hôn lên trán cô, sau đó ghé sát vào tai cô nói nhỏ, “Người anh yêu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.