Ai Là Mẹ Anh

Chương 8



Tề Phỉ hoàn toàn hóa đá, ngơ ngác nhìn con người cười rạng rỡ, tự nhiên gọi mình là dì…

Một giây trước, cô còn thốt lên cậu chàng này thật đáng yêu…

Nhưng đáng yêu thế này thì có phải hơi quá rồi không?!

Trương Nhất Manh đổ mồ hôi lạnh nhìn Tề Phỉ cứng đờ, nhanh chóng mở miệng: “Haha, Ninh Giản anh thật là, đã bảo không phải là An Nghi mà, chẳng phải vừa rồi tôi gọi cô ấy là Tề Phỉ sao?! Anh cứ gọi cô ấy là Tề Phỉ là được rồi… Haha, anh thật là…”

Tề Phỉ: “…”

Cái quỷ gì thế này… Ý là nhận nhầm cô thành một người tên là An Nghi, cho nên mới gọi cô là “dì” sao? Sao cô thấy có điều gì kỳ lạ thế này…

Trương Ninh Giản nghi ngờ nhìn Trương Nhất Manh: “An Nghi là ai?”

Trương Nhất Manh: “…”

Tề Phỉ: “????”

Trương Ninh Hi đã sớm vỡ bụng rồi, suýt nữa thì nằm xuống đất mà cười luôn.

Trương Nhất Manh: “… Dù sao thì… Anh cũng cứ gọi cô ấy là Tề Phỉ đi…”

Trương Ninh Giản mở miệng, Trương Nhất Manh đoán chắc là anh muốn nói “Nhưng bạn của mẹ thì phải gọi là dì…”, cô trợn mắt nhìn anh, Trương Ninh Giản ngoan ngoãn nói: “Tề Phỉ… Chào cô.”

Tề Phỉ dù không hiểu gì cả, nhưng cũng không nghĩ ra được nguyên nhân kỳ lạ là gì, ngơ ngác gật đầu: “Chào anh…”

Cảm giác nhìn nhau mặt đối mặt với Trương Ninh Giản thật kỳ lạ, Tề Phỉ đành quay qua nhìn Trương Nhất Manh: “Nhất Manh à, con của cậu đâu? Là cậu bé mà lúc tớ gọi cho cậu, nói ba mình đã chết bằng cái giọng điệu siêu dễ thương đó!”

Trương Nhất Manh >-<, cái kiểu hình dung gì thế này…

“Ặc, chuyện này nói ra phức tạp lắm, đứa bé đó…”

Trương Ninh Giản đứng bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: “Mẹ.”

Trương Nhất Manh bất chợt cảm thấy căng thẳng, sợ anh sẽ nói “Mẹ, con không phải là đứa bé đó sao?”

Cũng may, Trương Ninh Giản chỉ nói: “Chúng ta đi chơi đu quay đi!”

Trương Nhất Manh thở phào nhẹ nhõm, may quá… Sau đó gật đầu nói: “Ừm.”

Trương Ninh Hi: “Ha ha ha ha ha ha…”

Trương Nhất Manh: “?”

Tề Phỉ không tin nổi, trợn to hai mắt nhìn: “Nhất Manh, anh… anh ta vừa gọi cậu là gì?! Mẹ?! Tớ có nghe nhầm không?!”

Nhất định là cô nghe nhầm, nếu không sao Nhất Manh lại có thể bình tĩnh mà đáp lại như thế được?!

Trương Nhất Manh: “…”

Aiz, cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng là may mắn lắm! May mắn cái đầu ấy! Cô đã quen cách nói chuyện của Trương Ninh Giản với mình… Cho nên chỉ lo lắng chuyện Trương Ninh Giản sẽ nói ra những điều kỳ quái, mà hoàn toàn quên mất chuyện Trương Ninh Giản gọi cô là “mẹ”!

Cô tức tối nhìn sang Trương Ninh Hi đang cười vỡ bụng bên cười…chẳng phải anh ta đang chờ giờ phút này sao?!

Tên biến thái này…

Trương Ninh Giản nhìn Tề Phỉ một cái, dùng giọng điệu như vừa “bừng tỉnh đại ngộ” nói: “Cô chính là cái dì đã quát mẹ trong điện thoại hôm ấy sao?!”

Tề Phỉ: “…”

Cô cũng hiểu rồi…

Hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Tựa như đang trong khung cảnh của tiểu thuyết võ hiệp, hai vị cao thủ đẳng cấp dùng ánh mắt để đánh nhau, chấn động bốn phương…

Trương Ninh Hi đã cười đến nỗi không đứng vững nữa.

Trương Nhất Manh: “…”

Cô cắn môi, hạ quyết tâm, nói với Tề Phỉ: “Tề Phỉ à… Chuyện này nói ra hết sức phức tạp… Nếu cậu thật sự muốn biết, tớ sẽ nói cho cậu biết… Nhưng cậu nên biết…”

Tề Phỉ lẩm bẩm nói: “Tớ cũng thấy phức tạp… Nhưng tớ nhất định phải biết…!”

Trương Nhất Manh: “… Cậu… Được rồi, cậu nói trước đi, cậu đến đây làm gì?”

Thật là xui xẻo này chưa hết, xui xẻo khác lại đến, sao vừa lúc lại gặp Tề Phỉ ở đây thế này…

Tề Phỉ tỉnh táo lại, nhìn về phía Trương Nhất Manh: “Còn không phải do mẹ tớ, tự nhiên muốn tớ đi xem mắt, nghe nói nhà của người ta có tiền, còn buôn bán thuốc men gì đó, ba của tớ thấy tốt, vừa lúc lại cần phải nhập hàng… Xì, đã đến thời đại nào rồi chưa, còn môn đăng hộ đối, xem mắt gì nữa.”

Trương Nhất Manh: “… Vậy sao chỉ còn mình cậu thế này?”

Tề Phỉ cười cười: “Tớ nói đi xem mắt cũng được, nhưng muốn tự mình quyết định nơi gặp mặt. Tớ và đối phương định đến đây, cứ nghĩ anh ta sẽ phản đối, không ngờ anh ta lại đồng ý.”

“Sau đó thì sao… Anh ta không tới?” Trương Nhất Manh nhìn xung quanh Tề Phỉ, xem chừng không có đối tượng hẹn hò nào đi cùng cả.

Tề Phỉ nhún vai: “Tớ đến rồi anh ta mới gọi bảo là có việc… Tớ nghĩ đến cũng đến rồi, cứ đi chơi cho đã, không ngờ lại gặp phải cậu và…”

Vẻ mặt cô phức tạp nhìn qua Trương Ninh Giản.

Trương Nhất Manh thở dài, nói: “Để tớ giới thiệu vậy…” Cô chỉ vào Trương Ninh Giản: “Đây là Trương Ninh Giản, cũng là Tam thiếu gia nhà họ Trương đã từng nằm trong bệnh viện của chúng ta…”

Đôi mắt của Tề Phỉ bất chợt trợn to…

Lúc trước cô rất muốn đến xem, nhưng lần nào cũng bị ba làm phiền, không ngờ bây giờ lại xuất hiện trước mặt cô thế này!

Trương Nhất Manh nhìn dáng vẻ của Tề Phỉ bộ dạng, chỉ sang Trương Ninh Hi: “Đây là cậu hai của nhà họ Trương…”

Tề Phỉ liếc nhìn sang Trương Ninh Hi.

Trương Ninh Hi thấy Trương Nhất Manh giới thiệu mình, nho nhã vươn tay ra trước mặt Tề Phỉ: “Hân hạnh được gặp cô.”

Tề Phỉ cũng đưa tay ra, bắt tay với anh ta, dù ấn tượng ban đầu không tốt nhưng vẫn phải tuân thủ phép lịch sự cơ bản.

“Ở đây có nhiều người, không tiện để tớ giải thích, chúng ta lên đu quay trước vậy, tớ sẽ từ từ nói cho cậu biết.” Trương Nhất Manh nhìn đám người chung quanh, kéo Tề Phỉ đi về phía đu quay, nhỏ giọng nói với cô nàng: “Cậu thật sự muốn biết sao? Hai người bọn họ đều là người của họ Trương, cậu không biết gì có lẽ sẽ tốt hơn.”

Tề Phỉ nói: “Sao cậu lại nói vậy, chuyện của cậu cũng là chuyện của tớ mà!”

Trương Nhất Manh đau khổ nói: “Vậy thà cậu nói con của tớ cũng là con của cậu luôn đi...”

Tề Phỉ: “… Sau này cậu sinh con, tớ nhất định sẽ nhận trách nhiệm làm mẹ nuôi, nhưng bây giờ thì tớ vẫn chưa thể chấp nhận được…”

Hai người đồng loạt quay về sau, nhìn anh chàng còn cao hơn cả mình đang đi sau hai người.

Trương Ninh Giản: “?”

Mua vé xong, lại có chuyện xảy ra >-<, Tề Phỉ muốn ngồi cùng Trương Nhất Manh, Trương Ninh Hi thì không chịu ngồi một mình, còn Trương Ninh Giản thì lại bụm má phản đối: “Không được! Tôi phải ngồi với mẹ!”

Suýt nữa thì Trương Nhất Manh lao ra ngoài đập đầu vào tường, Trương Ninh Hi cười hì hì nói: “Như vậy đi, dù gì thì tôi cũng biết cả rồi, cô Tề này cứ ngồi với tôi vậy, để tôi giải thích với cô ta.”

Trương Nhất Manh nghi ngờ nhìn Trương Ninh Hi.

Cách này nghe không tệ, nhưng người như Trương Ninh Hi thì không thể nào tin được… Trương Ninh Hi không tốt như bề ngoài của anh ta, huống chi, còn là một tên công tử ăn chơi, Tề Phỉ ngồi cùng với anh ta, không biết có xảy ra chuyện gì không…

Tề Phỉ nhìn thoáng qua Trương Ninh Giản, cảm thấy mọi chuyện thật phức tạp, xem chừng Trương Nhất Manh cũng cảm thấy khó xử, cô gật đầu: “Được rồi, tớ ngồi với anh Trương là được.”

Trương Nhất Manh: “… Ừ…”

Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản cùng lên đu quay, Tề Phỉ và Trương Ninh Hi ngồi đằng sau, đu quay vừa chuyển động, Trương Ninh Giản đã nhỏ giọng nói: “Con phát hiện, con không hiểu mẹ tí nào.”

Trương Nhất Manh: “Hả?”

“Sao con lại không nhớ được chuyện lúc trước tí nào… Mẹ còn bao nhiêu bạn bè khác nữa, ba đã đi đâu, mấy chuyện này con lại không biết tí gì cả.” Ánh mắt Trương Ninh Giản thoáng ánh lên vẻ mất mát.

Trương Nhất Manh mềm lòng, vội vàng nói: “Không sao đâu, con… con còn nhỏ, không nhớ thì sau này sẽ nhớ thôi…”

… Kỳ lạ, rốt cuộc cô đang nói gì thế này…

Bất chợt, tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo cô về thực tại…

Cầm điện thoại lên xem, là Tề Phỉ.

Trương Nhất Manh: “…”

Cô nàng này, gọi điện thoại cho cô làm gì vậy…

“Alô?” Trương Nhất Manh bật máy.

Tiếng hét của Tề Phỉ từ bên kia điện thoại truyền đến, cảm giác như đang xuyên qua cửa thủy tinh của đu quay, vọt đến ngay chỗ cô: “Tên Trương Ninh Hi này nói với tớ!! Trương Ninh Giản là cậu và anh ta sinh ra!!! Tớ điên mất!!!”

Trương Nhất Manh: “…”

Trương Ninh Hi, tên biến thái này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.