Ai Là Vương Phi [Nhân Ngư]

Chương 5: Chạy mau



Bị đánh Mộc Lan vừa thấy Lạc Thiên Tường rời khỏi công viên, lập tức gửi tin nhắn cho Mộc Trạch đang trốn trong nhà, không phải ai cũng có thể dễ dàng chịu một cước này được đâu đó, cuối cùng, còn không quên nhắc nhở Mộc Trạch thiếu hắn một chén nước ô mai ướp lạnh.

Vừa nhận được tin nhắn của Mộc Lan, Mộc Trạch hắc tuyến, Nhị ca này thật không hiểu biết đệ đệ của mình một chút nào cả hà, sao nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi chứ, theo thời gian đối phương ra cửa mà tính thử, ngay cả mười phút cũng không chống đỡ nổi à nha.

"Thất bại?" Mộc trưởng lão chống quải trượng ngồi ở một bên, "Thật là vô dụng."

Mộc Trạch gật gật đầu, xác thật là vô dụng, còn không bằng tự mình lên sân khấu, "Này cũng khó xử cho Nhị ca rồi, chúng ta vẫn là đừng nói nữa, bằng không anh ấy sẽ nói chúng ta được tiện nghi khoe mã."

Được rồi, quả nhiên chỉ có mình ra trận mới được, nháy mắt, Mộc Trạch cho rằng mình quá tuyệt zời ông mặt trời.

"Chỉ bằng nó?" Mộc trưởng lão khinh thường, "Cũng chỉ là ở trường học đắc ý được một chút, ra khỏi trường, không có Mộc gia, cái gì cũng không phải."

Thân làm gia gia, hạ thấp giá trị của cháu trai như thế thật sự được chứ, Mộc Trạch không biết Mộc Lan nếu nghe được sẽ cảm thấy như thế nào, nhưng cậu lại cực kỳ cao hứng, tán đồng gật gật đầu, "Nhị ca rõ ràng cũng là thú nhân dị năng băng hệ, thế nhưng lại cứ luôn bảo cháu làm nước ô mai ướp lạnh cho, giống như khối băng cháu làm ra tương đối lạnh vậy á."

*Editor: con(cháu) ghẻ là đây...tội Tiểu Nhị quá hà

"Đừng nói nữa, Nhị ca cháu làm ra băng thật đúng là chả ra gì cả," Mộc trưởng lão nghĩ đến nước ô mai ướp lạnh mà Mộc Trạch làm ra, nuốt nuốt nước miếng, "Nước đá cháu làm ra tựa hồ có hương vị ngọt lành đó."

-_-||| đây cũng là khác biệt sao? Mộc Trạch tỏ vẻ mình là nhân ngư chân chính, cùng nhân ngư thế giới này có khác biệt có được không, nếu cái gì cũng giống như bọn họ, vậy mình còn làm ăn được cái gì chứ. Nga, bọn họ vừa nhắc nhở mình, về sau nếu không làm ăn gì được đi ra ngoài bán nước ô mai ướp lạnh, không chừng có thể kiếm được đồng tiền lớn cũng không biết chừng, a này, dị năng không phải dùng như vậy nha.

"Vậy nó đâu rồi?" Cuối cùng, Mộc trưởng lão mới nhớ tới, dù sao Mộc Lan cũng là cháu mình mà, cũng không thể thật sự không quan tâm đối phương được.

"Nghe nói bị đạp một cước," Mộc Trạch nhíu mày, Nhị ca tuy rằng chỉ là đơn giản gửi một cái tin nhắn mà thôi, nhưng trong lòng cậu vẫn luôn phi thường bất an, một cước kia hẳn là không dễ chịu lắm nhỉ, "Không biết anh ấy có đi bệnh viện không nữa, không bằng cháu đi qua tìm anh ấy đi."

Mộc Trạch hít sâu một hơi, cũng không thể cứ như vậy mà ném Mộc Lan ở bên kia được, mình chính là một đệ đệ ngoan hiền nha, dù thế nào cũng nên đi xem ca ca rốt cuộc thảm đến kiểu gì mới được, mình tuyệt đối không có cảm thấy này rất buồn cười đâu, chỉ là cảm thấy Nhị ca chắc bị thương không nặng thôi. Nếu là thật sự rất nặng, đối phương sẽ không gửi cho mình cái tin nhắn như vậy đi.

"Tự nó biết đi," Mộc trưởng lão cho rằng người Mộc gia sao có thể không chịu đựng nổi một cước được kia chứ, "Nó là thú nhân."

"Cháu cũng vậy," Mộc Trạch cảm khái, Mộc trưởng lão bọn họ tựa hồ đã đem mình thành giống cái mất rồi, "Vậy Nhị hoàng tử...... Con cũng không có khả năng biến thành giống cái được."

Nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là lưỡng tính đồng thể thôi, nga, chính là không hùng không thư? Cái này không dễ nghe chút nào, cũng không biết Nhị hoàng tử kia làm sao mà làm ra những việc này được nữa. Mộc Trạch nắm chặt tay, nếu không tìm một cơ hội đem Nhị hoàng tử đè ở dưới thân đi? Này thật là một nguyện vọng tốt đẹp biết bao a.

"Ngoan," Mộc trưởng lão đứng dậy, cứ cảm giác có cái gì đó sắp phát sinh rồi, "Gia gia ta còn có chút việc, đi trước ha."

Di? Sao lại đi nhanh như vậy? Không phải nói muốn cùng nhau đi xem Mộc Lan sao, chờ đối phương trở về sao, Mộc Trạch có dự cảm không tốt, thấy thế nào cũng cảm thấy đối phương là đang chạy trốn á, vậy mình có phải cũng nên đào tẩu không? Ngoan ngoan, này thật không phải là hiện tượng tốt đẹp gì.

Vì thế một già một trẻ liếc nhau, bọn họ đều quyết định vẫn là tìm một chỗ vui sướng mà nghỉ ngơi trước đã, còn mấy chuyện khác vẫn là tạm thời đặt ở một bên trước đi.

Không đợi Mộc Trạch ra cửa tìm khách sạn cư trú, cậu liền gặp được Lạc Thiên Tường tìm tới tận cửa.

"Vợ à, em không sao chứ?" Lạc Thiên Tường vừa thấy Mộc Trạch, liền kích động mà đi lên, lại sau đó dùng sức mà ôm lấy Mộc Trạch, cảm thán này thật là một cơ hội tốt để ôm vợ yêu nha, "Để anh nhìn xem nào."

Nói là nhìn xem, kết quả Lạc Thiên Tường không thèm buông Mộc Trạch ra, nhìn cái gì mà nhìn, dùng tứ chi cảm thụ cũng được rồi.

Người này sao lại nhanh như vậy đã xuất hiện rồi, mẹ nó tới đùa cậu sao, Mộc Trạch tỏ vẻ có thể để cho người ta vui sướng mà chơi trốn mèo nữa hay không đây, "Không cần."

"Cái gì không cần? Chẳng lẽ em bị người......" Lạc Thiên Tường trợn mắt to, "Không phải là có người muốn cướp em làm vợ chứ?"

"Chính là anh," Mộc Trạch quyết đoán trả lời.

"Anh?" Lạc Thiên Tường chớp chớp mắt, duỗi tay chọc chọc má lúm đồng tiền nhỏ trên mặt Mộc Trạch, vợ yêu lớn lên thật xinh đẹp, thân là một nhân ngư còn có má lúm đồng tiền, xem ra ánh mắt của mình thật sự tuyệt zời quá thể, "Vợ à, chúng ta chính là nhất định phải ở bên nhau đó, sao có thể nói là đoạt được, nhiều lắm thì là ở bên nhau trước mà thôi."

"Thế giới này không có ai chú định ở bên nhau với ai cả," Mộc Trạch tỏ vẻ mình thật sự không hiểu nổi đầu Lạc Thiên Tường nghĩ cái gì cả, chẳng lẽ đối phương bị mị lực của mình thuyết phục? Quỷ mới tin đó. "Chúng ta chẳng qua cũng chỉ mới gặp nhau mấy lần, cũng không hiểu biết lẫn nhau."

"Sao lại không hiểu biết chứ? Ai nói chỉ gặp mấy lần, vợ à, em quên rồi? Anh mỗi lần trở về Đế Tinh đều đi theo sau em đó, có đôi khi còn từ bên cạnh em đi qua nữa, chỉ là em không có phát hiện mà thôi," Lạc Thiên Tường một chút cũng không cảm thấy này có cái gì, mười phần lớn mật mà nói ra, "Nếu là em thích, anh cũng có thể tiếp tục nữa."

Đối phương là đang uy hiếp mình đi, nhất định là đang uy hiếp mình, bằng không sao lại nói là muốn theo dõi mình chớ, Mộc Trạch cũng không hiểu nổi người này sao có thể vô sỉ mà nói ra những lời như vậy được.

"Ha hả," Mộc Trạch cười lạnh, sau đó không nói gì. Nima, này bảo cậu phải nói gì mới được đây, hoàng tử đã vô sỉ đến nước này rồi, vậy cậu cần phải càng thêm vô sỉ sao? Mộc Trạch tỏ vẻ cậu vẫn có hạn cuối đó.

Đi tới bệnh viện Mộc Lan đặc biệt ủy khuất, hắn cảm thấy mình đã hy sinh rất lớn đó, cứ như vậy bị Nhị hoàng tử đá gãy một cái xương sườn, muốn đau bao nhiêu có bấy nhiêu. Nhị hoàng tử kia không phải chỉ dùng chút lực thôi đâu, nếu lại mạnh thêm chút nữa, vậy mình có khi sẽ phải nằm luôn trên giường cả tháng không chừng. Lần tới, tuyệt đối không thể lại đáp ứng kế hoạch nhàm chán như vậy của gia gia và thằng út nữa, hắn sao có thể trốn thoát nổi đôi mắt sắc bén của Nhị hoàng tử được chứ.

"Nhị ca," Mộc Trạch không đi được khách sạn, cuối cùng vẫn là đi vào bệnh viện, nói như thế nào thì Nhị ca nhà mình cũng là bởi vì mình mà bị thương, nếu mình không tới, vậy quá không thể nào nói nổi rồi, "Cho kết quả kiểm tra đi."

"Cái gì?" Mộc Lan nhíu mày, "Tìm Nhị hoàng tử lấy phí chữa bệnh?"

Mộc gia cũng không phải là lấy không ra chút điểm thông dụng này, thằng út có cần phải tính toán chi li như vậy với Nhị hoàng tử không, Mộc Lan khóe miệng méo xệch, "Bảo đại......"

Mộc Trạch quay đầu nói với bác sĩ, "Viết đúng sự thật, đừng làm bộ, vết thương này không nhẹ đâu, nhìn Nhị ca tôi sắc mặt đều tái nhợt đến vậy mà."

Chỉ vào Mộc Lan nằm trên giường bệnh, Mộc Trạch tỏ vẻ Nhị ca nhà mình bị Nhị hoàng tử đá thành như vậy rồi, sao mình có thể không báo thù được chứ, lại lần nữa quay đầu nhìn về phía Mộc Lan, "Nhị ca, anh không cần lo lắng, em sẽ báo thù cho anh."

Vừa nghe được Mộc Trạch nói, Mộc Lan thật muốn nằm trên giường gải chết luôn, chút thương thế này ở thời đại tinh tế căn bản không tính là gì, khả năng khôi phục của thú nhân rất cường có được không, đặc biệt là cường thú nhân, đệ đệ đây là muốn làm gì nha. Mộc Lan nhìn về phía đầu ngón chân của mình, đệ đệ là muốn lợi dụng sự kiện này để Nhị hoàng tử không thể cưới nó sao, ai, đệ đệ tự cho là thông minh như vậy thật sự được chứ, chuyện này ngay từ đầu đã là Mộc gia sai rồi, cũng không phải là Nhị hoàng tử sai mà.

"Thân ái, em muốn đánh anh sao?" Vẫn luôn đi theo sau Mộc Trạch Lạc Thiên Tường tiến vào phòng bệnh, sau đó một tay bắt lấy tay Mộc Trạch, "Vợ à, em cứ đánh đi, nghe nói đánh là thân mắng là yêu, nếu em có thể thật sự hôn anh một cái thì tốt rồi."

Tui dựa (‵o′)凸, Mộc Trạch cảm thấy biểu tình trên mặt mình sắp hóa băng rồi, người này thế nhưng còn có thể thản nhiên như thế mà nói những lời này, nếu là cậu, cậu tuyệt đối làm không được được không.

"Vợ à, không đánh sao?" Lạc Thiên Tường thấy Mộc Trạch chậm chạp không động thủ, bừng tỉnh đại ngộ, "Tay vợ yêu mềm như vậy, mà anh da dày thịt thô, nhất định sẽ tổn thương đến vợ yêu."

Mộc Trạch đã không còn lực phun tào, tay mềm như vậy? Này không phải là dùng để hình dung giống cái cùng á thú sao, người này thế nhưng lại dùng từ kia hình dung cậu, bọn họ quả nhiên là không hợp nhau.

Bác sĩ đứng ở một bên mười phần cạn lời, ho nhẹ một tiếng, "Nơi này là bệnh viện, không phải địa phương cho hai người tú ân ái."

Mộc Trạch quay đầu nhìn chằm chằm bác sĩ, nói một câu trước là được rồi, sao còn nói ra câu sau nữa hả, bọn họ căn bản không phải là đang tú ân ái mà.

"Tú ân ái nhanh chia tay," Mộc Trạch bình tĩnh gật gật đầu, vì mình cơ trí mà cho một like.

Bác sĩ khóe miệng méo xệch, câu đùa cợt này một chút cũng không lạnh, chỉ là Nhị hoàng tử cười tủm tỉm mà trộm ôm eo người ta như vậy thật sự được chứ. Làm cho y cũng muốn thử một chút eo nhân ngư rốt cuộc mềm mại như thế nào, chỉ là mấy năm nay, y không phải không có xem bệnh cho thú nhân Nhân ngư, vòng eo bọn họ căn bản một chút cũng không mềm hà.

Theo tầm mắt của bác sĩ, Mộc Trạch liền nhìn thấy móng vuốt của Lạc Thiên Tường lại đang tán loạn trên người mình, "Buông móng vuốt anh ra!"

"Móng vuốt? Hình thú mới dùng để hình dung móng vuốt, vợ à, em thích hình thú của anh sao?" Lạc Thiên Tường ánh mắt sáng lên, sau đó lập tức biến thành một con lão hổ loại mini nhỏ.

"......" Mộc Trạch vừa nhìn thấy con lão hổ mini nhỏ giống hệt con mèo nhỏ kia liền lập tức quay đầu, "rầm" một tiếng đóng cửa lại, cứ như vậy biến mất tại chỗ.

Lạc Thiên Tường buồn bực, vốn còn muốn chọc cho vợ yêu thích, lại không nghĩ rằng biến khéo thành vụng, vợ yêu đây là bị hắn dọa rồi? Thú nhân đều giống nhau rất khó thu nhỏ hình thú lại đến mức thế này, hắn đã luyện thật lâu mới làm được đó, vốn tưởng rằng vợ yêu sẽ thích tiểu sủng vật, như vậy là có thể khiến vợ yêu ôm mình vào trong ngực rồi, chính là vợ yêu thế nhưng lại chạy!

Ngay sau đó, Lạc Thiên Tường vội biến thành hình người, thú nhân đều có nút không gian đặc thù dùng để chứa quần áo, lúc biến thành hình người liền đem quần áo mặc ở trên người, biến thành thú nhân, quần áo liền thu vào trong nút không gian.

"Từ từ," Mộc Lan tại thời điểm Lạc Thiên Tường lấy đà muốn đuổi theo người liền gọi đối phương lại, "Phỏng chừng tiểu đệ là bị anh dọa tới rồi, nó không thích nhất chính là động vật họ mèo đó, thú nhân cũng vậy."

Mộc Lan không nói thêm gì nữa, nhưng Lạc Thiên Tường nháy mắt đã hiểu, hắn đã sớm biết lão hổ khi hóa nhỏ đặc biệt giống con mèo nhỏ, lúc trước vốn muốn dùng cái này lấy lòng vợ yêu, lại không nghĩ rằng vợ yêu sợ mèo, chẳng lẽ là bởi vì vợ yêu là cá? Chính là cũng không thấy những thú nhân Nhân ngư khác sợ thú nhân họ mèo mà.

"Bởi vì là nhân ngư?" Lạc Thiên Tường nhíu mày.

"Phải," Mộc Lan thấy sắc mặt Lạc Thiên Tường trắng như vậy, vì thế hắn liền vui vẻ, xem đối phương còn dám đá mình không, "Nó hiện tại nhất định đã trốn đi rồi, nếu là anh đi tìm nó, nó sẽ chỉ càng thêm sợ anh thôi, không chừng còn lập tức đem mình gả cho một thú nhân khác đấy."

Có lẽ người khác không biết được đệ đệ nhà mình sợ mèo sợ đến nông nỗi nào, nhưng hắn lại biết Mộc Trạch chưa bao giờ đến gần mèo hơn một bước, Mộc Lan đã từng nhìn thấy Mộc Trạch cố ý ở trước mặt mọi người biểu hiện hữu hảo với mèo đến cỡ nào, chỉ là vừa chuyển đầu chân liền mềm nhũn. Đương nhiên người biết chuyện này phi thường ít, thằng út cho rằng đó chính là lịch sử đen tối, cho nên người khác còn tưởng rằng Mộc Trạch không có sợ hãi mèo chút nào, thậm chí là thích nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Mộc Trạch: Nhất định không thể gả cho mèo! Nhất định không thể gả!

Lạc Thiên Tường:...... Anh không phải mèo......

Mộc Trạch: Không thể gả cho động vật họ mèo! Không thể gả cho thú nhân họ mèo!

Lạc Thiên Tường:......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.