Ai Là Vương Phi [Nhân Ngư]

Chương 7: Mơ hồ



Ngơ ngác mà đứng tại chỗ, Mộc Trạch căn bản là không muốn trở về, tùy ý Lạc Thiên Tường túm như thế nào, cậu vẫn cứ một bước cũng không đi.

"Nga?" Lạc Thiên Tường bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, "Vợ à, em nhất định là muốn chồng ôm em......"

Không chờ Lạc Thiên Tường nói xong, Mộc Trạch lập tức nâng chân lên, cậu không chút nào nghi ngờ lời Lạc Thiên Tường nói đâu, đối phương nhất định dám ở trước mặt bàn dân thiên hạ làm ra hành động như vậy ó.

"Thật muốn cứ luôn ôm em vào trong ngực quá," Lạc Thiên Tường đi ở bên cạnh Mộc Trạch nhỏ giọng nói.

Cứ luôn ôm vào trong ngực...... Mèo tinh ép khô cá? Ngẫm lại liền cảm thấy thực đáng sợ Mộc Trạch hiện tại đã sống không dậy nổi một chút cảm giác lãng mạn nào, chỉ cảm thấy đối phương là muốn chén sạch mình thôi, sau đó cậu liền sinh ra một đống xương đầu cá. Quay đầu nhìn về phía Mộc Thanh mặt không biểu tình ở một bên, Mộc Trạch tỏ vẻ đại ca à năng lực thừa nhận tâm lý của anh mạnh thật đó, cũng dám ở bên cạnh thú nhân họ mèo ngốc lâu như vậy đấy.

"Đại ca à," Mộc Trạch đi đến bên người Mộc Thanh, tuy rằng đại ca vừa rồi vẫn luôn xem nhẹ mình, nhưng đi ở bên cạnh cá, dù sao cũng tốt hơn đi bên cạnh " mèo " nhiều, "Kỳ thật anh cùng Nhị hoàng tử rất xứng đó, không sai đâu."

"Thân ái, em ghen tị?" Lạc Thiên Tường lại tiến đến bên người Mộc Trạch, một móng vuốt liền bắt lấy tay Mộc Trạch, "Yên tâm, trong lòng anh chỉ có một mình em thôi."

Con " mèo " này thật sự là rất rất đáng ghét ó, con mắt nào của anh ta nhìn thấy mình ghen tị chớ? Mộc Trạch cạn lời.

Mộc Trạch vung tay thoát khỏi tay Lạc Thiên Tường, Lạc Thiên Tường lại dính lên. Vợ yêu hất tay mình cũng không có gì, đó chỉ là thẹn thùng mà thôi, Lạc Thiên Tường tuyệt không thừa nhận Mộc Trạch không có cảm giác với hắn, hiện tại không có cảm giác, về sau nhất định sẽ có thôi.

Trạm tàu chiến đã vận hành bình thường, chuyến bay cũng không có chậm trễ bao nhiêu.

Lạc Thiên Tường vẫn hiểu được, không thể để chuyến bay chậm trễ quá lâu, dù sao thì miệng cũng mọc trên thân người mà, nếu bọn họ bởi vậy mà oán giận vợ yêu nhà mình thì biết làm sao giờ, tuyệt đối không thể để vợ yêu gánh tội thay cho mình được.

"Mộc Trạch," Mộc Thanh dừng bước chân lại, nhìn về phía Mộc Trạch đứng ở bên cạnh, "Nếu hai người đã tính toán ở bên nhau rồi, vậy phải bao dung lẫn nhau."

Nói rõ là anh em thân thiết đâu, Mộc Trạch bị Mộc Thanh nói đến khiếp sợ, cái gì gọi là đã tính toán ở bên nhau rồi, không nhìn thấy mình định chạy trốn đấy à. Đại ca này thật là, mỗi lần đều tử trung như vậy với Nhị hoàng tử, không thể vì anh em nhà mình mà suy xét một chút hay sao.

"Mạng anh mới là do anh ta cứu," Mộc Trạch nhỏ giọng nói thầm, cậu đâu có để Nhị hoàng tử cứu cậu đâu à, mà cậu cũng không cần người khác cứu đâu nhé.

Thằng oắt này rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì không đấy, Mộc Thanh hắc tuyến, ai nói với nó là bởi vì ân cứu mạng đấy, anh cũng đâu có muốn để cho thằng em nhà mình giúp anh báo ân đâu, mà là do Nhị hoàng tử thật sự đã theo dõi Mộc Trạch lâu bảy đời rồi đấy chớ, mặc kệ Nhị hoàng tử có cứu anh hay không, ai cũng không thể thay đổi Nhị hoàng tử si tâm được mà.

Mộc Thanh cùng Lạc Thiên Tường đều lựa chọn xem nhẹ một câu này của Mộc Trạch, giải thích căn bản là vô dụng, bọn họ đều biết Mộc Trạch đã nhận định là như vậy rồi.

Vừa đi ra khỏi trạm tàu chiến, Lạc Thiên Tường liền trực tiếp nhét Mộc Trạch vào xe huyền phù, Mộc Thanh cũng đi lên theo.

Trái có một người, phải lại có một người, Mộc Trạch hắc tuyến, bọn họ hiện tại vẫn còn sợ cậu chạy trốn sao, căn bản là chạy không thoát được chứ, có lẽ cậu nên đi đổi quang não thì hơn, chỉ là quang não đã buộc định với thông tin cá nhân rồi, không có quang não, cậu cùng với kẻ nghèo cũng chả có gì khác biệt cả, không có tiền biết trốn chạy thế nào được. Nhưng mang theo quang não, bọn họ lại có thể tùy thời định vị được cậu, ngẫm lại thôi đã thấy sốt ruột rồi.

"Tôi có thể đáp ứng đính hôn, nhưng là......" Mộc Trạch nhấp môi, "Trong một học kỳ của tôi không thể quấy rầy tôi, tôi cũng sẽ không quấy rầy Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử vẫn có thể......"

"Có thể thế nào?" Mộc Thanh nhướng mày, "Ở bên ngoài tìm tình nhân sao?"

Đại ca luôn là thông minh như vậy, chỉ là bổ sung lời mình như vậy thật sự là được chứ, Mộc Trạch đều muốn quỳ Mộc Thanh luôn rồi, đây là heo ca ca chuyên bán đứng đệ đệ đi.

Lạc Thiên Tường vẻ mặt ủy khuất nhìn Mộc Trạch, đúng, là ủy khuất, mà không phải là khiếp sợ, "Thân ái, em sao có thể như vậy được? Như vậy không phải là ô uế sao, vợ yêu em liền có lý do để đá anh có phải hay không, anh đối với em tốt như vậy, em sao có thể......"

Thứ này thật sự là Nhị hoàng tử sao, Mộc Trạch chấn kinh rồi, cả người cũng bị dọa ngốc, có thể không cần ủy khuất nhìn cậu như vậy được không, sẽ cảm thấy mình bị mèo ăn cũng là đáng đời ó, nhất định phải bình tĩnh, không thể khuất phục trước ánh mắt của đối phương được.

"Nhị hoàng tử, tôi không phải là cá khô nhỏ!" Mộc Trạch cắn răng, "Không cần lại nhìn chằm chằm tôi như vậy!"

Cá khô nhỏ? Lạc Thiên Tường lập tức hiểu được ngay đối phương đang nói cái gì, "Bởi vì muốn thịt em mà."

Thật tà ác, thế nhưng lại thật sự muốn thịt con cá là mình, Mộc Trạch nổi giận, "Thú nhân không cho phép ăn thú nhân, anh muốn ăn liền đi ăn dị thú đi."

Thằng út thế nhưng lại rối rắm với cá khô nhỏ như thế, Mộc Thanh không thể không nghĩ tới câu chuyện xưa về cá khô nhỏ và mèo, cá khô nhỏ bao nhiêu, mèo lớn bao nhiêu, em trai mình sao lại đột nhiên trở nên đần như thế chớ, "Về sau đừng có nói là em của anh."

"......" Làm anh trai thế nhưng lại không trợ giúp cho thằng em này, còn đối đãi với mình như thế, Mộc Trạch tỏ vẻ mình không cần sống thêm nữa đâu, "Đại ca, em không cần biến thành cá khô."

Lạc Thiên Tường mười phần cạn lời, vợ yêu nhà mình sao lại cứ chấp nhất cá khô với không cá khô như vậy chớ, ai dám đem vợ yêu làm thành cá khô, hắn liền đập chết thằng đó!

"Không có việc gì, không biến được đâu, cũng không sinh cá con được," Lạc Thiên Tường an ủi nói.

Cá con? Mộc Trạch ngây ngốc, kiểu này mẹ nó chớ hỏng rồi, có cá nhỏ đó, thể chất của cậu thật sự có thể sinh ra tiểu nhân ngư ó, phải biết rằng nhân ngư thế giới này không có giống với cậu đâu, giống đực bọn họ chính là giống đực, mà cậu lại là nhân ngư dị thế giới, nhân ngư giống như cậu cơ bản đều là lưỡng tính đồng thể, cho dù có là giống đực, đi vào cái thế giới không có nhân ngư giống cái này, gien trong cơ thể cũng sẽ chuyển thân thể thành giống cái đấy.

Thật đáng sợ, đối phương nhanh như vậy đã bắt đầu nhớ thương cá khô nhỏ rồi, ma ma, thú nhân thế giới này thật là khủng khiếp quá, cầu an ủi, Mộc Trạch không thể tưởng tượng nổi ngày tháng bi thảm về sau nữa, bị " mèo " quyển dưỡng, " mèo " mỗi ngày đều cầm cá khô nhỏ lắc lư trước mặt mình, lòng mình sẽ nhỏ máu, sau đó mắc chứng u buồn, lại sau đó liền buồn bực mà chết. Ngẫm lại liền cảm thấy phi thường đáng sợ, tuyệt đối không cần sinh hoạt cùng " mèo " đâu mà.

"Đại ca," Mộc Trạch ra vẻ trấn định, có lẽ bọn họ cũng chỉ là đang nói giỡn với mình thôi, "Em trước đó cũng đâu có làm sai chuyện gì đâu."

"Đừng sợ, cho dù có làm sai, cậu ta cũng không dám làm gì em đâu," vợ yêu là của mình, cho dù Mộc Thanh có là ca ca của vợ yêu thì thế nào chứ, Lạc Thiên Tường tỏ vẻ vợ yêu nên được sủng, "Vợ à, chúng ta về nhà rồi."

Những người này sao lại không có nghe được trọng điểm cậu nói chớ, Mộc Trạch tỏ vẻ này thật sự rất rất đáng sợ ó, cậu không cần đi theo bọn họ mà.

Xe huyền phù ngừng ở cửa vương phủ, Mộc Trạch như thế nào cũng không muốn xuống xe, cậu không cần đi vương phủ, cậu phải về nhà, mới không cần đi cùng với " mèo " đâu, cá đi cùng " mèo " đều là cá ngu hết.

Rõ ràng ngày thường là một người thông minh như vậy, sao hiện tại lại trở nên ngu như thế chớ, nhất định là bị dọa vỡ mật rồi. Mộc Thanh chỉ có thể cho là như vậy, lại nhìn, Nhị hoàng tử kia cũng là một thằng ngu, thế nhưng lại trực tiếp bế Mộc Trạch lên đi vào trong, cũng không thử nhìn xem chung quanh có còn người khác hay không.

Lúc này đây, Mộc Thanh cũng không có đi theo bọn họ đi vào, mà là xoay người rời đi.

"Thả tôi xuống dưới!" Đối phương quả nhiên là nhớ thương con cá là mình, đây là tiết tấu muốn đem mình làm thành cá khô đấy à, Mộc Trạch lần nữa cảm thấy vô lực.

Lạc Thiên Tường không để ý đến Mộc Trạch giãy giụa, trực tiếp đưa đối phương tới phòng huấn luyện, sau đó ở trước mặt đối phương biểu diễn một chút dị năng lôi hệ bá đạo, nhân tiện lại khống chế lôi điện nướng hai con cá, theo sau đem cá đặt ở trước mặt Mộc Trạch, "Nếm thử?"

*Editor: (--__--)!!!

Đối phương nhất định là đang uy hiếp chính mình đấy, tuyệt đối là thế, Mộc Trạch run run rẩy rẩy vươn tay cầm lấy chiếc đũa, dị năng lôi hệ của đối phương thật sự là rất cường đại, lực khống chế cũng phi thường tốt, cậu không chút nào nghi ngờ đối phương có thể đem mình chém thành cá sốt tiêu cay* đâu.

*Cá sốt tiêu cay

Mộc Trạch xác thật là thích ăn cá, nhưng hiện tại cậu lại không có bụng để ăn, con cá kia còn đang bốc hơi ngào ngạt đấy. Trong đầu cậu xuất hiện một hình ảnh phi thường bi thảm, Lạc Thiên Tường tà ác mà cười, cầm gia vị rắc rắc trên người cậu, đối phương lại bổ một đạo lôi xuống, cậu liền chín, sau đó là tỏa hương thơm lừng, chỉ chốc lát sau, Lạc Thiên Tường liền cầm lấy dao nĩa.

"Thế nào?" Lạc Thiên Tường đã tự mình luyện tập rất lâu đấy.

"Ân, không tồi," Mộc Trạch tỏ vẻ mình sắp bị dọa khóc rồi, đối phương thế nhưng vẫn còn có thể bình tĩnh hỏi mình như thế à.

"Vợ à, này là chứng minh em đối với dị năng của anh phi thường vừa lòng đi," Lạc Thiên Tường một bộ hổ cầu vuốt lông nhìn Mộc Trạch.

"Vừa lòng, phi thường vừa lòng," chỉ cần không cần bổ tôi là được, Mộc Trạch chỉ có thể trả lời như thế.

"Còn đi nữa không?" Lạc Thiên Tường lắc lắc tay.

Nhìn thấy tay Lạc Thiên Tường còn mang lôi điện, Mộc Trạch thiệt muốn khóc, "Không đi nữa."

Nhị hoàng tử, anh uy hiếp một con cá như vậy thật sự được chứ, Mộc Trạch tỏ vẻ một chút cũng không muốn biến thành đồ ăn của " mèo " đâu.

"Ngoan," duỗi tay xoa xoa đầu Mộc Trạch, vợ yêu quả nhiên là phi thường nhuyễn manh, Lạc Thiên Tường gật đầu, "Về sau cứ ở tại vương phủ đi, quản gia sẽ đưa đón em."

"Ân," Mộc Trạch gật đầu, ảo tưởng móng vuốt một con " mèo " chộp lấy cái đuôi một con cá, cá có nhảy nhót thế nào cũng vô dụng, vẫn là ngoan ngoãn mà rũ đầu giả con ngoan đi.

"Đi, anh dẫn em đi xem phòng," Lạc Thiên Tường phi thường hưng phấn, ︿( ̄︶ ̄)︿, hắn đã suy nghĩ phi thường lâu òi, rốt cuộc cũng thành công vác vợ yêu đến vương phủ rùi.

Lạc Thiên Tường thừa nhận hắn vừa rồi là cố ý, nếu làm mềm, vợ yêu nhất định sẽ không đáp ứng hắn, vậy đành phải dọa dọa vợ yêu vậy, như vậy vợ yêu sẽ không dám chạy nữa, còn chạy, vậy lại tiếp tục bắt về.

*Editor: Cạn lời... ép khô cá là không mần ăn gì được đâu ó

Chẳng lẽ là một cái kho hàng chất đầy cá khô nhỏ à, tâm tình Mộc Trạch phi thường thấp, cho dù không phải, chắc cũng là phòng dự trữ đồ ăn đi. Tư tưởng của cậu vẫn như cũ không thay đổi, mơ mơ màng màng mà đi bên người Lạc Thiên Tường, tùy ý đối phương nắm tay mình.

*Editor: Giải thích cho chút, đoạn này là con cá Trạch đang nghĩ đến phòng mà con mèo Tường dẫn đi ó

Bộ dạng vợ yêu mơ hồ cũng rất là đáng yêu, Lạc Thiên Tường tỏ vẻ mặc kệ vợ yêu biến thành bộ dạng gì cũng đều phi thường xinh đẹp cả, thật muốn đẩy ngã vợ yêu, ở trên giường lăn qua lăn lại lăn qua lăn lại lăn qua lăn lại.

Trên đường, ở vương phủ không ít người đều nhìn thấy Nhị hoàng tử nắm tay một vị thiếu niên mỹ lệ, bọn họ sôi nổi tỏ vẻ Nhị hoàng tử rốt cuộc cũng lộ ra ma trảo rồi, xem đi, này là chuẩn bị gây họa cho thiếu niên tiền đồ một mảnh quang minh người ta đấy. Sau thở dài lắc đầu, bọn họ lại đi làm việc, thiệt có lỗi, Nhị hoàng tử chính là một Ma Vương ó, vẫn là ít trêu chọc Ma Vương đi thì hơn, bọn họ sẽ cầu nguyện cho vị thiếu niên kia, hy vọng vị thiếu niên kia nhanh chóng gả cho Ma Vương đi, sau đó giải cứu bọn họ.

*Editor: ︿( ̄︶ ̄)︿

Những người này thiệt mẹ nó vô lương tâm, thế nhưng lại không ai tiến lên giải cứu mình, Mộc Trạch nhìn thấy động tác của những người đó xong thiếu chút nữa là hộc máu, người trong vương phủ này đều là cái dạng này sao, một đám đều phi thường đáng sợ, bọn họ đều là thủ hạ làm cá khô cho " mèo " đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Thiên Tường: ︿( ̄︶ ̄)︿

Mộc Trạch: /(ㄒoㄒ)/~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.