Nó chạy xe vào nhà. Nhanh chóng nắm tay em đi. Đến phòng của Trương Ngọc Bích. Nó đá văng cửa.
Bà ta ngồi ở bàn,đan tay vào nhau cười nữa miệng nhìn nó và em.
-"A...con đã về."
Nó đến hấc hết tất cả giấy tờ,bút sách,đèn ở trên bàn đổ vỡ xuống đất. Nhảy lên bàn với cây gậy sắt nhìn bà.
Bà trẻ tuổi chỉ mới ba mươi lăm tuổi kia với nó như thể là một con nhóc và một đại tỷ. Vậy mà ai đã tống bà ta vào cái căn nhà này được cũng hay.
Nội sản đớm nhìn nó đi lùi ra xa.
-"Ngươi định làm gì?"
-"Giết bà."
Nói rối nó xông đến nắm lấy cổ áo bà ta dựng lên nghiến răng nói. Ngày xưa và bây giờ. Giống hệt nhau. Nhưng có điều ngày xưa nó chưa đủ lông,đủ cánh mà vươn xa đánh bại kẻ địch . Nhưng hôm nay,con bé Lam Minh Nhật này,mười bảy tuổi đã đủ để cho bà ta ăn những cú đấm mà ngày xưa bà đối xử với ba mẹ và không riêng ai trong nhà này.
Bà dám gán tội cho ông nội nó là chút rượu để ngủ cùng lấy đi sự trinh tiết của bà. Bước chân vào đây thì bà có còn trinh cũng là một kẻ dơ bẩn rồi Trương Ngọc Bích.
-"Ngươi định làm gì?"-Mắt bà trợn lên.-"Ta là nội ngươi đấy."
-"Câm ngay."-Nó hét lên.
Bụp.
Cái đấm này là cho Từ Minh Nhi.
Ba mươi lăm tuổi thì nội gì ở đây. Nó cóc cần. Nội,ngoại mất hết rồi. Chỉ biết trước mặt mình là một con quỷ khát máu.
Bụp.
Cho chú nó.
Bụp.
Cho mẹ nó và chị nó.
Bụp.
Cho ba nó.
Bụp.
Cho em nó. Lam Minh Hoàng.
Bụp.
Cho ông bà nội nó.
Còn gì là người. Nhưng đến cái cuối cùng. Cho nó. Tại sao nó lại không đánh được. Vì kiệt sức chăng?
Chú nó nắm lấy tay nó với ánh mắt ôn nhu. Mọi người lẫn Từ Minh Nhi đứng đấy im lặng nhìn nó và chú.
Nó ngồi trên người nội kế đánh bà một cách tơi tả. Cháu đánh bà tơi tả là điều vô đạo lí. Nhưng trong nhà ai này,ai cũng ủng hộ nó đánh bà ta.
-"Chú sẽ giải quyết. Con về trường đi."
Nó thả lỏng tay ra nhìn người chú trước mắt.
-"Chú..."
Chú ôm lấy nó với ánh mắt hổ thẹn. Sự tức giận đến nổi nhảy lên bàn nắm cổ áo bà nội đánh thay cho gia đình. Chú cảm ơn con. Nhiều lúc chú cũng muốn trả thù bà ta vì ngôi nhà này. Nhưng chú không thể. Bởi vì bà ấy là mẹ kế,con đánh mẹ là điều bất nhân,bất nghĩa.
-"Nhật..."-Mọi người không kiềm được nước mắt gọi tên nó.
Nhỏ với nàng nằm trên giường với thương tích đầy mình. Chắc bây giờ Lam Minh Nhật đã cho bà Trương Ngọc Bích kia một trận tơi tả. Thật hả giận.
-"Trông người thấy sao rồi?"-Anh ân cần hỏi nàng.
-"Nằm nghĩ một lát là sẽ khỏi. À..bọn kia đi đâu rồi. Bị tóm sạch rồi chứ?"
-"Đương nhiên. Mà mấy người cảnh sát này sao kì vậy nhỉ? Đánh xong trận mới đến. Cứ như phim."-Hắn bỉu môi.
Nhỏ nhìn anh quan tâm lo lắng cho nàng. Lòng mình cảm thấy khó chịu,cứ như thiếu vắng một ai đó quan tâm hằng ngày kia. Nhỏ nhớ cảm giác ấy. Sao lúc đấy mình không trân trọng nhỉ?
Chàng ngồi đấy nhìn nhỏ. Chàng cảm nhận được nhỏ cũng đang buồn như mình đây. Người ta đường đường chính chính quan tâm nhau hạnh phúc. Còn mình chỉ trong lặng thầm nhìn nhau.
Xin lỗi Nguyễn Minh Phong, Phùng Gia Bảo này quá hèn nhát nên không nói lời yêu cậu được.
Hoàng Minh Long bế Thái Mỹ Hoà qua bên phòng của mình. Mọi thứ hỗn độn lên. Chỉ tội cho bệnh viện. Không biết người chủ mưu là ai nên không thể bồi thường cho họ được.
-"Nghe nói chị Nhật sẽ chịu trách nhiệm hoàn tất mọi thứ cho bệnh viện hả anh Long."-Thái Mỹ Hoà cong môi nói chuyện trông thật đáng yêu.
-"Ừ. Chị ấy bảo vậy. Nhưng tôi sẽ trả trước. Chị ấy không giàu bằng tôi đâu."-Hoàng Minh Long xỏ tay vào túi quần.
-"Anh coi bộ tự cao quá ha."-Thái Mỹ Hoà bật cười bịt miệng lại với vẻ ôn nhu.
Hoàng Minh Long nhìn trong sâu thẳm đôi mắt của Thái Mỹ Hoà. Cô ấy là người con yêu. Con rất yêu. Nhưng cô ấy chưa từng nói yêu con,thậm chí là một từ thích.
Hoàng Minh Long nhớ lại những hành động của bọn hắn đối với bọn nó và cả cô và gã. Đấy là tình cảm thật. Còn mình với Thái Mỹ Hoà. Lúc nào mình cũng là người chủ động,người làm tất cả,Thái Mỹ Hoà chỉ việc làm theo.
Nếu như em ấy không yêu tôi thì sao đây? Liệu rằng tôi có thể thả em về với mọi người và đặc biệt là sự tự do.
Tôi là cái gì của em ấy mà có quyền nắm giữ mọi thứ của em ấy chứ. Hoàng Minh Long đến giây phút cuối mới nghĩ đến. Sợ rằng sẽ mất Thái Mỹ Hoà. Hoàng Minh Long vớ lấy nắm chặt tay của em.
Thái Mỹ Hoà chãi đầu lại thấy Hoàng Minh Long có cảm giác lạ.
-"Đi dạo hả? Đi đi."-Thái Mỹ Hoà muốn đi dạo với không khí như thế này.
-"Ừ."-Hoàng Minh Long gật đầu nhanh chóng.
Phố về đêm. Trên những con đường tấp nập xe cộ,dòng người lướt qua nhanh chóng với những sắc thái khác nhau. Có hai người với tâm trạng êm ái nắm tay đi nhẹ nhàng trên đường.
Hoàng Minh Long không nói gì chỉ im lặng nắm tay Thái Mỹ Hoà đi lên trước. Cứ như thế này thôi cũng được. Không cần thêm gì,chỉ cần Thái Mỹ Hoà ở bên mình là được rồi. Mình sẽ không bao giờ mà nói đúng hơn là không thể để em ấy rời xa mình.
Thái Mỹ Hoà với vẻ mặt suy nghĩ đi mãi. Thái Mỹ Hoà đã từng nói trong thân tâm. Nếu một ngày cậu ấy cảm nhận được hơi ấm của mọi thứ và có thể nở nụ cười thoải mái trong lòng thì lúc ấy mình sẽ buông tay. Và bây giờ là lúc mình nên làm điều đấy. Thái Mỹ Hoà cảm nhận rằng,trong sâu thẳm mình chưa hề có cảm giác với Hoàng Minh Long. Chỉ là quá sợ cậu ấy nên nghe theo. Nhưng bây giờ cậu ấy không còn hung dữ nữa. Cậu ấy biết vị tha,biết lo lắng,quan tâm.
Thái Mỹ Hoà đứng lại. Hoàng Minh Long theo trực giác nhìn em.
-"Anh Long nè..."-Thái Mỹ Hoà run run nói.
-....
-"Lúc trước Hoà có nói rằng. Nếu một ngày anh Long cười thật tươi thì lúc ấy Hoà sẽ..."
Chưa kịp để Thái Mỹ Hoà nói nốt câu thì Hoàng Minh Long cắt ngang.
-"Em có yêu tôi không?"-Làm ơn nói có đi. Từ nụ cười đầu tiên của em,tôi đã xác định sẽ lấy em làm vợ. Sẽ đi cùng em hết con đường còn lại.-"Hay chỉ là một người bạn?"
Thái Mỹ Hoà dao động mắt ngước nhìn Hoàng Minh Long. Yêu Hoàng Minh Long sao? Hình như là chưa. Thái Mỹ Hoà chưa bao giờ có cảm giác gì đối với Hoàng Minh Long ngoài từ "bạn".