Mới đấy mà đã một năm trôi lặng thầm qua. Đã một năm. Ngoài việc đi học lại thì ba tụi nó vẫn thế. Vẫn mất đi hình bóng sồn sồn trong trường. Công nhận vắng ba tụi nó,không ai xàm ở trường nữa,có vẻ tăng tiến hơn là loạn ở trường. Hầu hết đều nhắc đến cách ba tụi nó quậy phá rồi làm lại để ba tụi nó không bao giờ phai.
Anh chạy hối hả đến trường với xe đạp quèn của nó kia. Sau lưng chàng còn vắt chân hối thúc anh.
Kít.
Hôm nay có bài kiểm tra một tiết. Đi trễ là không được làm bài mà còn ăn gậy nữa chứ. Ô cái liều.
-"Cao Hoàng Nam....Phùng Gia Bảo."-Cũng may tầng trên có cửa sau. Cô đứng cửa trước gọi tên hai người.
-"Dạ có."-Anh với chàng nói lớn tỏ vẻ nghiêm trang.
Cô quay mặt vào nhìn hai người cười cười.
-"Hôm nay mới thấy đi sớm một buổi đấy nhỉ?"
Anh với chàng giả nai đi đến biểu cảm.
-"Ấy...cô cứ đùa. Bọn em là..."-Anh bỉu môi.-"Học sinh nghiêm túc mà."
.......
Cùng lúc đấy. Ở sau trường gã với cô đang chui lỗ chó mà ngày trước chính tay nó đã đập ra mỗi khi trốn ra trường đi nhậu.
-"Má,con Nhật làm gì mà làm cái lỗ nhỏ như con muỗi."-Gã phủi tay.
Cô bật cười lau mặt gã.
-"Tại anh mập lên thì có. Nếu mà có Nhật ở đây thì anh ăn đâm có chắc."
-"Ấy...ấy...phải gọi là anh men hơn chứ vợ."-Gã cau mày nhìn cô.
Cô lắc đầu bỉu môi.
-"Rồi...rồi."
Chưa kịp choàng vai đi một bước thì giám thị,à không con của giám thị đứng đối diện với khuôn mặt rùng rợn.
-"Đi học trễ mà còn ồn lên hả?"
Gã với cô nuốt nước bọt cười chạy đến hai bên giám thị.
-"Anh Thanh....tha cho bọn em một lần nữa nha."
-"Không một ngày nào là đi học sớm."-Giám thị cong môi.-"Lên phòng giám thị."
Chưa kịp nói xong để thở thì cô và gã biến lên lớp nhanh chóng. Giám thị bật ngửa chớp chớp mắt.
Thái Mỹ Hoà và Hoàng Minh Long ở kí túc xá đi xuống chậm chạp. Hai đứa gương mẫu nhất mà bây giờ lại lê thê ở dãy với châm ngôn học sinh "đi trễ xíu có chết đâu".
-"Anh mới bị cảm đã hết hẳn chưa?"-Thái Mỹ Hoà lo lắng lau mồ hôi trên trán Hoàng Minh Long.
-"Rồi."-Hoàng Minh Long vẫn như ngày nào. Vẫn lạnh lùng.
-"Anh không khỏe chỗ nào phải nói em đấy nha."-Thái Mỹ Hoà cong môi nói chuyện.
Hoàng Minh Long cười phì xoa đầu Thái Mỹ Hoà.
-"Dạo này em mập hơn đấy."-Nhưng cậu ta hay cười và biết chọc ghẹo hơn so với ngày trước.
Thái Mỹ Hoà nghe đến mập sợ hãi xoay một vòng,miệng bắt đầu mếu lên.
-"Thật...hả anh?"
Hoàng Minh Long bắt gặp thái độ ngày nào của Thái Mỹ Hoà bật ra cười. Ngốc nghếch,có chọc tí là miệng mếu lên. Không biết đến bao giờ mới trưởng thành.
-"Anh đùa,Hoà của anh vẫn xinh xắn như mọi hôm."
Thái Mỹ Hoà cong môi,vòng tay trước ngực đi đến véo mũi Hoàng Minh Long.
-"Anh đùa kiểu gì vậy nề."
Hoàng Minh Long bị Thái Mỹ Hoà nắm điểm yếu nhăn nhó.
-"Đau anh."
Em với nhóc ở sau dí chạy nhau lon ton. Thấy Thái Mỹ Hoà với Hoàng Minh Long tình cảm trước mặt. Nổi lòng ganh tị. Ở kí túc xá cũng tình cảm,ở dãy nam cũng tình cảm,cantin thì công khai,thậm chí trong lớp học cũng không tha.
Em với nhóc cười gian đi đến chen giữa hai người.
-"Tao khuyên mày nhé. Đừng quá tình cảm. Người ta có câu yêu ít,thương ít để sau này đau ít,mệt ít."-Nhóc tự chế bỉu môi một ông cụ non.
-"Sặc."-Em bật cười.
Nhóc thấy em làm nhóc mất mặt nhéo nhéo.
-"Em im lặng để anh nói coi. Mất mặt anh."
Thái Mỹ Hoà và Hoàng Minh Long thấy cặp ở giữa nhí nhảnh bật cười thành tiếng.
-"Ha...ha...ha..."
-"Anh đừng nhéo em nữa. Đau em."-Em cong môi làm nũng.
Dưới cantin bà Mười. Đặng Vương vắt chân qua một bên kể chuyện cho học sinh toàn trường nghe và bình luận. Có bẻ Đặng Vương dạo này ăn khách bạn bè quá. Ai cũng yêu mến cậu ta. À còn một chuyện nữa. Bà điệu và Đặng Vương đã là một cặp của trường. Được học sinh bầu chọn cặp hoàn hảo yêu nhau nhất.
Chị Nhật thấy chưa. Tụi em ở đây sống rất tốt. Còn chị? Ở bên đấy có luôn cười như bọn em không?
Trời xanh cao kia vẽ lên khuôn mặt nó đang ôm bụng cười nhìn mọi người trải qua nhưng vẫn bợm như ngày nào.
....
19h00 tối tại sân bay Nội Bài.
Chiếc máy bay ở trên cao dần dần hạ xuống đất chạy dài ra. Mọi người nhốn nháo ở sân bay tập hợp chạy nhảy,kéo nhau và luôn phần tự sướng thôi rồi. Đặc biệt là ba thiên sứ nhà ta. Cao Hoàng Nam,Phùng Gia Bảo và Trịnh Gia Khôi.
-"Ê...ê nhìn tấm này mặt thằng Nam ngu vờ lê hê."-Chàng nói là cả bọn sồn lên bình luận.
-"Cái đấy còn đỡ nhá. Nhìn tấm này mặt thằng Khôi chỉ thua con lợn nhà tao. Ha ha ha."-Anh nói làm mặt gã xị xuống cả thướt.
Gã dơ tấm ảnh cuối cùng lên.
-"Tấm này nhìn mặt thằng Bảo y chang ông xe ôm cạnh nhà tao luôn mi. Đen đen,lùn lùn,hàm răng vàng ố."
Vẫn là mấy câu chém gió nhau như ngày nào. Cả bọn sồn sồn ở trung tâm.
-"Mấy đứa kia bớt ồn đi."-Bảo vệ trừng mắt nhìn cả bọn. Ra sân bay đã ồn rồi gặp cái bọn một năm về trước này thì thôi chứ.
-"A...tụi con chào bác bảo vệ ạ."-Cả bọn giả nai lễ phép.
Sỡ dĩ ông ấy nhớ dai vì một năm trước. Ai cũng buồn bã mang tâm trạng nặng trĩu đến đây làm bản mặt ai vui cũng buồn theo.
Một năm sau thì cả bọn đến sồn lên với tâm trạng vui vẻ,cười như lười ươi.
-"Chuyến bay từ Mỹ vừa hạ cánh. Mong hành khách chuẩn bị."-Giọng nói của em tiếp viên ngọt như mía lùi.
Cả bọn đổ ập về cánh cửa kia. Một nam thanh niên men kia bước ra. Tay kéo chiếc vali,mái tóc hạt dẻ bay bay,làn da trắng hơn bao giờ hết,trên mặt toát lên vẻ lạnh lùng sắc bén. Hoàng Minh Quân sau một năm từ Mỹ trở về đã khác hẳn hoàn toàn. Ngày xưa chỉ là một thằng nhóc 17 tuổi nóng nảy,bồng bột. Nhưng bây giờ có vẻ đã cứng cỏi và trưởng thành hơn,lạnh lùng,vô tâm,ít cười so với ngày trước.
-"Hêy...bọn em ở đây."-Nhóc nói lớn.
Hắn nghe giọng quen quen của thằng nhóc hỹ mũi chưa sạch một năm về trước dám đối đầu giành người yêu với mình quay sang.
Mỉm môi nhẹ nhìn mọi người vẫn không có gì thay đổi. Vẫn nhốn nháo và ồn ào như trước,có khi còn hơn trước nữa.
Hắn kéo vali đi đến với một tay xỏ vào túi. Hắn toả sáng để không biết bao ánh mắt của mọi người hướng theo. Ai mà không biết con trai của tập đoàn họ Hoàng bên Mỹ chứ. Trong báo chí đã như tượng tạc của một nam nhân hoàn hảo,ngoài đời phải nhân gấp bội.
-"Tao tưởng phải có hoa hay quà gì chứ?"-Hắn lạnh lùng nhưng câu nói không hề lạnh.
Anh với chàng định chạy đến ôm hắn,nghe xong câu quét đi nhanh một mạch. Bộ mình quen hắn ta sao? Nói câu đổ dị.
-"Ha...ha...ha..."-Mọi người thấy anh và chàng bị quê một đống bật ra.
Hắn nhìn anh và chàng cũng cong môi lên nhìn bóng dáng mà kéo vali đi theo. Vẫn như ngày nào. Sồn sồn lên.
-"Anh đi bao lâu mà mang ít đồ vậy?"-Em đi cạnh nhìn hắn cười nhẹ.
Hắn nhìn em đáp lại cái thở dài.
-"Cũng không lâu. Qua đây thăm lại bạn bè vài tuần rồi về Mỹ liền em."
Vừa đi một đoạn hắn đứng lại nghe điện thoại ra dấu bảo mọi người đi lên trước.
-"Alo.."
-"Hợp đồng ổn thỏa rồi giám đốc."
-"Ok."
Bây giờ hắn không còn là một học sinh nữa. Hắn đã trở thành một giám đốc tài ba,phong độ và hàng ngàn cô theo đuổi.
Nhưng trong tim mãi là một người từ trước đến nay hắn không thể nào quên được và không tin rằng cô ấy đã chết.
Màn hình chính điện thoại sáng lên với hình ảnh cô gái cười tươi như hoa kia mà hàng đêm hắn luôn mơ thấy. Một năm trôi qua nhưng hắn không tài nào thoát được giấc mơ đó. Thôi thì cứ để mộng tưởng. Như vậy đủ làm hắn giải toả mỗi khi làm việc mệt nhọc. Cứ nhắm mắt là cô ấy xuất hiện nở nụ cười. Hắn đứng đấy ngắm nhìn nụ cười đó. Mở mắt ra một ngày mới.