Nó và cô bước vào căn biệt thự. Vừa đặt chân mở cánh cửa được thiết kế kiểu Âu kia. Lập tức,toàn thể người hầu lẫn quản gia chạy nhanh ra xếp thành hàng chào hai vị tiểu thư từ xa trở về.
-"Tiểu thư mớ về."
Nó và cô nhìn mọi người mỉm cười,cúi đầu chào nhẹ lại bọn họ. Hai quản gia lớn trong nhà ra chào hỏi nó và cô.
-"Lâu lắm rồi bọn tôi mới được kính chào hai vị tiểu thư."-Quản gia Hồng là người rất thương hai chị em nó. Mặc dù là bị ghét bỏ,nhưng toàn thể người hầu trong nhà này cũng không bao giờ quên ơn nghĩa của ba mẹ nó với họ.
-"Con chào quản gia Hồng".-Cô và nó lễ phép chào hỏi.
-"Mau mau lên thăm ông nội đi. Ông ấy cố gắng đợi đến phút này đấy tiểu thư."-Quản gia Lộc cúi chào hai chị em nó. Đây là người thứ hai cung kính hai chị em nó. Vì ông cũng từng được ba mẹ nó giúp đỡ. Quản gia Lộc luôn kính mến hai chị em nó không khác gì quản gia Hồng.
-"Vâng."
Cô và nó bước vào phòng của người ông của mình. Nhìn căn phòng cổ nguy nga với kiểu cách Tây Âu khiến ai cũng không khỏi đưa mắt ngắm nhìn xung quanh từng chi tiết cho đến những bức tranh được khắc họa đẹp mắt lạ thường.
Trên chiếc giường lớn,ông nội đưa mắt nhìn hai người cháu sau nhiều năm chia cách. Ánh mắt của ông trìu mến mang lại vẻ ấm áp của một người ông dành cho hai đứa cháu gái của mình.
-"Hai...đứa...đã...về..."-Ông nội khẽ tiếng nhỏ gọi hai chị em nó.
Cô và nó lặng lẽ nhìn nhau rồi nhìn người ông gầy gò trước mắt với khuôn mặt ngày càng xấu dần cùng mái tóc bạc trắng.
Nó đến gần người ông đang nằm trên giường,khẽ cúi đầu chào lễ phép.
-"Thưa nội con mới về."
Ông đưa mắt nhìn nó. Khuôn mặt nó hiện lên người mẹ năm xưa của nó đã từng cầu xin ông tha thứ. Nghĩ lại những quá khứ,ông bất giác thấy có lỗi.
-"Ông xin lỗi cháu."
Cô giật mình nhìn người ông đã từng kiên định sẽ không bao giờ chấp nhận đứa cháu gái đã từng đứng dậy bảo vệ người mẹ đau khổ của mình. Thế này là thế nào?? Chẳng lẽ ông...
-"Ông nội.."-Nó nhiu mày nhìn ông.
-"Ông xin lỗi vì tất cả."-Lần đầu tiên ông nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nó.-"Ông đã quá tin tưởng những con người đầy mưu toan mà đã đánh mất đứa cháu gái ruột của mình."
-"Ông."-Nó với cô đồng thanh.
-"Từ khi ông biết đứa cháu trai kia không phải cùng dòng máu với chúng ta. Ông lại càng có lỗi với con. Đáng lí ra ông phải nhận ra con sớm hơn."-Nội nhìn nó nghẹn ngào. Cho đến bây giờ. Ông đã nhận nó và cô làm cháu. Đứa cháu đích thực mang dòng máu nhà họ Lam.
-"Con cũng xin lỗi nội nhiều lắm."-Nó ướn mi.
-"Trong học bạ ở tủ kia. Có giấy di trúc kế thừa tài sản mà ông đã viết. Thư kí cận kề của ông đã đi làm giấy đứng tên con,nhưng có vẻ ai đã thủ tiêu ông ta. Ông gọi con đến đây để con nắm rõ những gì ông để lại tất cả của mình cho con. Sau này,có lẽ ông sẽ không thể nào bên con được nữa. Ông tin tưởng ở con. Rồi một ngày nào đó gia đình chúng ta sẽ lại hạnh phúc như ngày xưa đã từng có."
-"Nội ơi..."-Cô đỏ hoe mắt chạy đến cạnh người ông thân yêu của mình.-"Nội phải sống để thấy hai đứa chúng con lớn lên và thành đạt nhau thế nào chứ? Không thể ra đi mà bỏ lại chúng con được."
Ông nhìn cô thật lâu. Con bé ngày nào cũng rắn chắn sống ở căn nhà này cho đến phút chốc dù mình có bị xua đuổi đã lớn lên và thành đạt bao nhiêu.
Ông khẽ đặt tay lên khuôn mặt ốm yếu của cô mỉm cười thỏa mãn đứa cháu đang đứng trên vinh quang,ông tự hào về cô.
-"Sau này phải quan tâm bản thân mình một chút. Phải cùng nhau sát cánh bên người em của mình. Ông tự hào về con."-Giọng nói của ông ngày một nhỏ dần.
Dường như hơi thở cũng không đều đặn hơn trước. Và rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Đôi mắt ông nhẹ nhàng buông xuống và nhắm hoàn toàn. Người king lạnh hẳn lên. Ông đã rời đi trước mắt cô và nó.
Nó ứ lại ở cổ,ôm chầm lấy người ông thân yêu của mình hét lớn.-"Nội ơi,nội mau tỉnh lại đi. Con còn chưa nói gì mà."
-"Ông ơi...ông ơi."-Cô chảy nhanh hai hàng nước mắt xuống gò má.-"Ông ơi.."
...............
Mọi người ôm nó ra khỏi phòng. Ông nội nó đã đi,ông đã bước sang một thế giới bên kia,một thế giới khác nơi này. Có khi thế giới ấy có ba,có mẹ,có cả bà nội quá cố mà ông nội rất thương yêu của nó đang đón chờ ông,đón chờ một gia đình có thêm một thành viên. Có khi nào họ sẽ hạnh phúc?
Đám tang được cử hành ngay sau đó. Nó trên tay cầm tờ di trúc của ông,đầu đội băng rô màu trắng,hai gò má chảy nước mắt dài. Nó đang quỳ cạnh người ông thân yêu của mình. Người người đi vào mới hàng bộ đồ đen thắp hương cho người ông của nó.
Nhỏ và nàng cũng đến ngay sau đó. Hai đứa bạn nhìn nó với khuôn mặt ảm đảm. Thắp hương xong,nhỏ vàng nàng đến cạnh nó ngồi an ủi đứa bạn thân của mình.
-"Mày ổn chứ?"-Nhỏ lau nước mắt trên má nó.
-.....
-"Đừng buồn nữa. Ai rồi cũng sẽ đi,họ không thể nào bên mình mãi được."-Nàng thở dài nhìn đứa bạn nãy giờ.
Nó cố cười nhìn hai đứa bạn thân kia. -"Qua bên kia ngồi uống nước."
Nó xin phép chị của mình đi tiếp bạn nó. Cô gật đầu nhìn hai đứa bạn cười nhẹ,rồi cũng lại công việc là đón người đến thắp nhang.
Ba tụi nó đến bàn cuối sân ngồi với không khí xôn xao của từng người đang nói chuyện. Bà nội nó (người sau này nhưng ông và bà chưa có tình cảm gì mấy,đều lo bên họ hàng xếp đặt) lo tiếp đón,cười nói với những đối tác làm ăn xả giao. Trông bà như chẳng có gì tiếc nuối vì người ông quá cố kia.
-"Nhìn bà nội mày có vẻ ưu tư quá nhỉ?"-Nhỏ nhếch nữa môi nhìn người bà sang trọng quý phái ấy.
-"Cũng đúng. Được làm phu nhân của một tập đoàn lớn vậy. Sống trong sung sướng thì còn biết gì đến ai ra ai."-Nàng vòng tay trước ngực bỉu môi nhìn bà nội nó.
-"Bà ta...đã là phu nhân hợp pháp của nhà này đâu. Chưa được đăng kí kết hôn với ông nội thằng Nhật mà."-Nhỏ chua chát cho loại người ấy.
-"Sao vẫn có nhiều người ghê tởm trên đời này nhỉ?"-Nàng xoa hai vùng thái dương với không khí ồn ào ấy,nó thật đáng ghét!
Nó lặng lẽ nhìn người bà ưu tư của mình. Bà ta không đáng là bà nội của nó. Nhìn bà có chút gì đó thật ghê tởm. Người mà lúc nào cũng chỉ biết đến danh lợi của mình. Cũng đúng,đến giờ đã được đăng kí với ông nội đâu. Một người chưa hợp pháp.
-"Nhìn phu nhân có vẻ không đau xót gì cho người chồng quá cố nhỉ?"-Một phu nhân nào đó sang trong không kém gì bà đến hỏi thăm.
-"Tôi đã quá đau xót rồi."-Bà cười mộng mị nhìn phu nhân ấy.
-"A...thì ra là thế. Vậy bà có được tài sản gì không?"
-"Đương nhiên là có rồi. Tại sao không?"-Bà chắc chắn nói.
-"Để xem được những gì?"-Phu nhân khẽ liếc mắt sang nó. Người nắm giữ gia sản.
Bà cau mày nhìn phu nhân trước mắt với ánh mắt có chút tức giận. Có lẽ bà đã xem thường tôi đây rồi.
Từ đâu sau lưng nó xuất hiện một phu nhân trẻ tuổi với nụ cười gian tà trên môi.
-"A chào cháu gái."-Bà ta nhấn mạnh từ "gái" với nó.
-....-Nó ghét bỏ liếc mắt sang nơi khác.
-"Cháu gái mà cũng có tư cách về đây đeo tang cho người ông quá cố sau một trận bỏ ghét sao? Nhìn người chị của mình đi. Cô ấy trông thật tội nghiệp."-Bà nhìn sang người chị của nó,khẽ nhếch nữa môi lên cho sự rẻ mạt.
Nhỏ với nàng tức tối với thái độ cư xử của một vị phu nhân trong cái gia đình danh giá này. Đây cũng đáng là thành viên trong gia đình sao? Đúng là gia đình nhà nó quá phức tạp.
-"Bà dẹp ngay cái cách nói chuyện với cháu mình thế đi."-Nàng lạnh lùng nói với người cô của nó.
Phu nhân khẽ nhiu mày nhìn nàng với ánh mắt quen thuộc. Đây chẳng phải là con của nhà thiết kế đã quý,thời trang nổi tiếng sao? Mẹ nó đã mất,còn ba nó cũng đang quản một công ty lớn lao đấy chứ.
-"À...thì ra là con của Hoàng Minh Lâm."-Bà cười mộng mị nhìn nàng.-"Chắc cháu cũng không kém gì với cháu gái Nhật nhỉ? Cũng từng bị phân biệt mà."
-"Một người con dâu trong gia đình như bà cũng không có cái quyền nói về gia đình của người khác đâu. Lo liệu mà sống cho tốt về bổn phận con dâu đi. Lỡ may bà con có chút tiền mà sinh sống. Một đứa thấp hèn như bà mà cũng có quyền nói chuyện rẻ mạt ở đây sao?"-Chị nó xuất hiện từ lúc nào nói chua chát với bà cô "thân yêu" của mình.
Bà tức tối nhìn chị nó. Sao lại có cái quyền ăn nói ngu xuẩn với mình có chứ? Bộ nó không sợ mình nữa sao?
-"Bà nghĩ tôi còn sợ bà nữa sao? Một bà cô làm dâu trong nhà mà cứ tự cho mình là người kế thừa tập đoàn. Dù gì thì cũng phải biết thân biết phận của mình đi chứ."
-"Con..."
Nhỏ chắp môi lắc đầy uống trà nhìn bà với cái thái độ ấy. Nhưng phút chốc bà cũng lấy lại tinh thần.
-"Ngừoi phải biết thân biết phận là ai đó kia mới đúng. Một đứa con gái mà cứ tưởng mình là con trai. Muốn kế thừa tập đoàn này sao?"
-"Bọn tôi đã nói bọn tôi là con trai sao?"-Nhỏ bắt đầu không tôn trọng bà ta.
-"Cháu đã mệt chưa?"-Chồng của phu nhân đến mỉm cười nhìn nó và chị.
Nó ngồi dậy chào người chú hiền từ phúc hậu của mình. Cô quay sang cúi nhẹ lễ phép với chú.
-"Có cả bạn của cháu nữa à?"
-"Vâng ạ."
Bà liếc nhìn nó,rồi giả tạo quay sang người chồng của mình tỏ vẻ yêu thương.
Chú nhìn người vợ kính yêu khẽ cười nhẹ. Nó ngứa mắt nhìn hành động của bà ta đối với ngừoi chú trong mù quáng. Bọn họ định đi sang nơi khác,nhưng...
-"Con có thắc mắc này thưa chú."-Nó như gọi người chú mình lại.
-"Hửm?"-Chú nhiu mày quay sang nó.-"Có chuyện gì sao con gái?"
-"Con thắc mắc một chuyện này không biết chú sẽ xử lí sao?"-Nó nhìn sang người cô của mình đang tò mò nhìn nó.
-"Cháu cứ nói."
-"Nếu một ngày chú phát hiện ra đứa con trai mà mình hết mực thương yêu lại là con riêng của người vợ mà chú nuông chiều với người khác thì chú sẽ làm thế nào?"
Câu hỏi được đặt ra,ai nấy cũng thay đổi sắc mặt,kể cả cô và còn đặc biệt hơn là người cô của mình. Mặt bà ta có vẻ xanh hơn trước. Tay run run ôm lấy cánh tay của chồng mình.
Chú cau mày nhìn sang vợ của mình với thái độ khác ấy. Chẳng lẽ lời nói làm kích động đến vợ lắm sao?