Bà nội kế của nó ngồi trong phòng với người đàn bà đối diện.
Tin...tin...tin...
Tiếng điện thoại vang lên là cắt đứt khoảng lặng trong phòng.Bà nội kế nhấc máy.
-"Alo..."
-"Là Sia đây ạ."-Giọng người con gái bên đầu dây vang lên.-"Người mà hai chủ nhân muốn tìm hiểu đã có kết quả. Phùng Gia Bảo đang học và ở chung kí túc xá với Lam Minh Nhật. Nhưng người cậu ta thân không phải là Lam Minh Nhật mà là...Nguyễn Minh Phong. Cháu gái của tập đoàn cổ phần ở thành phố A."
Bà nội và thím nó nghe tên nhỏ xong là tròn mắt. Chẳng phải là con bé đi dự đám tang đó sao. Coi bộ toàn nhân vật nổi tiếng trong giới rồi đây. Con ông cháu cha.
-"Và còn một bí mật tôi vừa nghe được ở phòng kí túc xá của bọn đấy ban nãy...ông bà nội hiện tại của Nguyễn Minh Phong không phải là ông bà nội ruột của cô ta. Ngày trước chỉ là quản gia của nhà đấy."-Một tin tức đáng ngờ cho hai người đang lắng nghe.
Bà nội cười gian xảo với thím nó.
-"Ngươi làm tốt lắm Sia. Đúng là không tốn đồng tiền để mua ngươi. Được rồi,hãy đặt nhà hàng cho tôi đi gặp hai người kia."
-"Vâng."
Bà nội chống cằm nhìn thím.
-"Còn chuyện chia rẽ tiếp theo ngươi làm đến đâu rồi?"
Giọng nói có vẻ yếu dần bên kia.
-"Chuẩn bị rồi. Chỉ là không biết nên bắt đầu từ đâu?!"
Bà nội nghĩ đến chuyện lúc trước đã mà nó đã được đồng bọn giúp đỡ. Nắm chặt tay lại. Con nhỏ đó phải bị đuổi đi dưới vẻ mặt thảm thương thì ta mới hả dạ.
-"Mau làm đi."
-"Người yên tâm."
Vừa tắt máy xong là thím nó chồm đến hỏi ngay về việc muốn nói chuyện với bên ông bà nội nhỏ.
-"Sao lại muốn gặp Nguyễn Sâm và Trương Ngọc Bích vậy?"
Bà chấp môi nhìn thím cười đểu.
-"Giúp người gặp hoạn nạn là đức tính tốt của con người mà."
................................
Bà và thím của nó lái xe đến một nhà hàng sang trọng trong thành phố với vẻ mặt gian xảo. Hai người đang bày mưu tính kế với tài sản bên này đồng thời mong cháu gái của ông bà ấy sẽ tác hợp lấy lãi đầu tư bên nhà họ Phùng kia. Tiện cả đôi bên khi chúng ta nắm giữ quyền quản lí công ty.
Hai người vừa bước vào là thấy ngay khuôn mặt ảm đạm của hai vị từng mạnh mồm nói mình đã từng bước xây dựng công ty kia. Một khi mà bí mật này đưa đến tai giới truyền thông thì là tin hót đáng ngờ.
-"Hai phu nhân gọi bọn tôi có gì?"-Ông nội nhỏ nhìn thẳng hai vị kia. Gọi đến đây không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Thím nó vắt một chân sang bên đưa ly trà đang nhả khói ra lên miệng ôn nhu nhâm nhi.
-"Đúng là gặp nhau phải có chuyện nói."
-"Chúng tôi đến đây là để giúp bên hai vị chút vốn thôi mà."
Ông bà nội nhìn nhau rồi nhìn hai phu nhân trước mắt. Đang lúc mình cần nguồn đầu tư thì lại có người trợ giúp. Nhưng không ai lại trúng vào hai người này thì không ổn rồi.
Câu nói của cô trước khi rời đi vang lên trong đầu hai người bọn họ.
"Hãy làm gì có ích cho nhau trước khi vào tù đi hai quản gia."
-"Đổi lại?"-Ông đan tay vào nhau nhìn hai người kia.
Bà nội kế hiểu rõ vấn đề được đặt ra,nâng ly trà lên uống với nụ cười mộng mị gian xảo kia.
-"Lợi dụng nhà họ Phùng dựa vào cháu gái Nguyễn Minh Phong nhà hai người để lấy vốn."
…………………………………
Nhóc với em vừa bước vào cổng là đụng mặt nhau. Đến cả đi học không rủ mà cũng đến chung là hiểu nợ nần nó ra sao rồi. Ôi trời đất ơi.
Tư nhiên thấy mặt nhau là nhớ đến lời anh nói. Tối là nhắn tin chúc ngủ ngon,sáng là hỏi thăm,gặp là anh và em và gần là nắm tay. Giá như đổi lại là chị Nhật hay anh Quân thì hay biết mấy.
-"Hôm qua ngủ ngon?"-Nhóc nhếch nữa môi hỏi em trong khi chẳng thành tâm chút nào.
-"Xi...hỏi như hỏi vịt vậy đấy. Vâng ngủ ngon."
Nhóc lườm em với cái giọng điệu trả lời chỉ thua con lợn kêu. Đúng là heo nái có khác.
Em đưa tay mình lên nhìn lơ sang nơi khác,nhóc u sầu não nắm lấy tay em kéo đi. Không biết chuyện như thế này kéo dài đến đâu nữa.
Hội đồng 17 tuổi ngồi từ xa thấy em và nhóc nắm tay nhau đi đến gần liền bật ra cười cho hai đứa với bao ánh mắt xung quanh. Nào là..
-"Hêy...con nhỏ đó là người yêu anh Hoàng hả?"
-"Tao không tin đâu. Trông chẳng xứng chút nào."
-"Đúng là hạng người đũa mốc mà bày đặc chọi mâm son."
-"Chắc bám anh Hoàng nhiều quá nên được anh ấy nắm tay cho đỡ quê đấy mà."
Em nghe xong mấy câu nói đó là tức sùng máu lên. Cuộc đời sao cứ trớ trêu như thế này cơ chứ.
Phía nhóc không kém. Ai tên Quân đều đưa ánh mắt sắc bén lườm nhóc.
-"Tao định tán con đó mà thằng Lam Minh Hoàng dành mất đó chứ."
-"Trông hai đứa đó chẳng đéo có gì gọi là xứng."
-"Đôi khi như thế là lại bám vào nhau."
-"Mà công nhận thằng đó mạnh dữ,tán được hotgirl trường bên luôn."
Nhóc não phẳng không dám nhìn bọn hôi hám kia. Cái đồ ngồi ăn khoai lang nói chuyện thế giới. Thôi cứ thẳng mà tiến,chị Nhật mình đang ở đó. Yên tâm,giải được nợ nần của con này là em chỉ hướng bền mình chị thôi.
-"Lấy đồ ăn cho nhau đi."-Anh với gã vòng tay trước ngực huých huých nhóc và em.-"Con Nhi lấy nước,thằng Hoàng lấy đồ cho vào mồm."
Nhóc với em vừa đặt đít xuống là nghe được nhiệm vụ bất khả chiến bại mắc dịch đó. Lắc đầu cam chịu đi làm.
Cùng lúc đó. Thái Mỹ Hoà và Hoàng Minh Long cũng vừa đến nhà xe. Thái Mỹ Hoà đứng trước mặt Hoàng Minh Long cười nhẹ nhàng làm nhóc đỏ cả mặt lên.
-"Chuyện...chuyện gì vậy?"
Thái Mỹ Hoà cong môi,đưa ngón tay lên gõ nhẹ ở cằm.
-"Sợi dây đấy cậu thích chứ? Cậu có đeo nó không?"-Có vẻ như Thái Mỹ Hoà đã có chút tình cảm với nhóc.
Hoàng Minh Long nhớ đến sợi dây hôm qua Thái Mỹ Hoà đưa cho. Mặt đỏ lên,Hoàng Minh Long đã đeo từ khi còn ở trong thư viện của trường.
-"Mai mốt cậu dẫn mình đi chơi nhá. Mình muốn đi sở thú."-Nhỏ lay lay áo nhóc bật ra cười.
Nhóc đưa tay lên búng trán Thái Mỹ Hoà kêu lên tiếng lớn làm nhỏ suýt xoa mếu máo. Mới đấy đã mếu lên,đúng là con nít.
-"Làm cho tôi sợi dây chuyền là đòi nhiều thứ lên."
Thái Mỹ Hoà cong môi cúi gặm mặt xuống đất không dám ngước lên nhìn nhóc. Mới khen đáng yêu bây giờ thấy đáng ghét.
Hoàng Minh Long cau mày nhìn Thái Mỹ Hoà lại bắt đầu dở thói xấu là cúi gậm mặt kia ra.
-"Tôi bảo em sao mà cứ cúi xuống đất vậy Thái Mỹ Hoà."
Nhỏ nghe xong liền ngước mặt lên nhìn nhóc,cố nặng ra một nụ cười thật tươi. Nhưng làm sao qua mắt được nhóc. Đã bảo là nói dối mà biểu cảm vậy thì nói dối làm gì.
-"Thôi được...hết buổi học hôm nay tôi dắt em đi chơi ở sở thú rồi đi ăn kem."
Nghe xong Thái Mỹ Hoà phá cười một nụ cười thật rạng rỡ với khuôn mặt thích thú kia. Nhắc đến kem và sở thú là nhỏ vui hẳn lên cho dù có buồn cỡ nào.
Nhóc thấy Thái Mỹ Hoà vui vẻ,mình cũng vui theo nhưng rất khó khăn để nhóc bộc lộ ra ngoài.
-"Và còn có cả một điều tớ muốn nữa."-Thái Mỹ Hoà nói nhỏ với nhóc.
Hoàng Minh Long cau mày nhìn Thái Mỹ Hoà với nụ cười tủm tỉm.
-"Đó là được thấy cậu cười thật lớn. Hạnh phúc,hạnh phúc."-Nhỏ vỗ tay hí hửng.
Lần nữa lại bị nhóc búng trán. Lần này đau gấp bội làm trán Thái Mỹ Hoà đỏ cả lên.
-"Hức..."-Đau là phải khóc. Nhưng chỉ mới mếu lại,mắt đỏ ứa lên thôi.
-"Không có khóc."-Nhóc xỏ tay vào túi quần nhìn Thái Mỹ Hoà.-"Ai bảo em được voi đòi tiên làm gì."
Thái Mỹ Hoà giả bộ làm lẫy đi lên trước bỏ lại khuôn mặt nhịn cười của nhóc ở phía sau. Hiền lại một chút là tính bướng lộ ra rõ rệt. Hoàng Minh Long đi đến cạnh Thái Mỹ Hoà nắm chặt tay nhỏ. Đôi tay này không được phép rời khỏi Hoàng Minh Long tôi nữa bước.
-"Cha...cha...trông hai tụi bây tình cảm gớm ta."-Hắn bỉu môi xoa cằm nhìn hai đứa trong khi nhóc (2) và em cố gắng nhìn nhau mà nuốt cơm.
-"Tìm hiểu kiểu sao chỉ cho hai đứa kia với bây."-Gã nhìn nhóc và Thái Mỹ Hoà rồi quay sang nhìn hai đứa "ân oán" kia.
-"Coi bộ lần này công khai làm người yêu thật luôn rồi ha."-Cô với nhỏ nhướn mày đồng thanh.
Nó với nàng lặng lẽ nhìn hai đứa cười nhẹ. Cuối cùng thì Hoàng Minh Long cũng tìm được điều gì đó tốt cho mình và còn có cả bé Hoà bên cạnh làm Hoàng Minh Long giảm đi nỗi cô đơn. Phải đối xử tốt với Thái Mỹ Hoà đó nha Hoàng Minh Long.
Tin....tin...tin
Đang vui vẻ điện thoại của Thái Mỹ Hoà reo lên làm cắt đứt tiếng cười ấy.
-"Con nghe đây bác Lạc."
-"Tiểu thư mau mau về nhà ngay đi. Ông bà không ổn rồi."
Rầm.
Thái Mỹ Hoà trợn tròn mắt thả điện thoại xuống đất. Mọi ánh mắt dồn về phía nhỏ. Chân đứng không vững,tay ôm lấy cánh tay nhóc đang đứng bên cạnh.
-"Có chuyện gì vậy?"-Nhóc hỏi.
Thái Mỹ Hoà run rẩy nhìn Hoàng Minh Long lắc lắc đầu.
-"Mau đứa tớ về nhà. Ba mẹ...ba mẹ...."-Thái Mỹ Hoà nấc lên làm cô lo lắng đứng dậy.
-"Ba mẹ có chuyện rồi."-Nói rồi cô gọi ngay tài xế của nhà ba mẹ nuôi đến.
Hoàng Minh Long nhìn Thái Mỹ Hoà đang nấc lên,ôm nhỏ vào lòng vỗ về.
-"Ừ. Tôi đưa em về nhà."
Hai chiếc xe bóng loáng đậu ngay trước cổng sau đó. Thái Mỹ Hoà được Hoàng Minh Long đưa về đến nhà.
Thái Mỹ Hoà vừa chạy lên lầu là thấy ngay hai thân hình gầy gò của hai người đang nằm đó mong mỏi nhìn ra cửa đợi đứa con gái mình trở về để nhìn lần cuối.
-"Ba...mẹ..."-Giọng Thái Mỹ Hoà yếu dần đi đến chỗ hai người.-"Ba mẹ làm sao thế? Ba mẹ ốm chỗ nào à. Để con gọi bác sĩ đến."
Ba Thái Mỹ Hoà nắm tay nhỏ lại,lắc đầu. Khuôn mặt của ông nhợt nhạt lên dần.
-"Ba mẹ xin lỗi..."
-"Không..."-Thái Mỹ Hoà lắc đầu.-"Ba mẹ sẽ không bị gì cả...ba mẹ để con gọi bác sĩ đến đi."-Thái Mỹ Hoà hét lớn làm mọi người ở bên ngoài loạn cả lên.
-"Từ nay con phải sống tốt với ba mẹ nhà chị Tuyền nha con."-Mẹ Thái Mỹ Hoà yếu giọng nhìn nhỏ.
Thái Mỹ Hoà rưng rưng nước mắt,ngồi xuống ôm chầm lấy hai người.
-"Ba mẹ bị đau từ khi nào vậy? Sao chẳng nói cho con biết."-Thái Mỹ Hoà cố chấn tĩnh nói.-"Ba mẹ đã hứa với con là sẽ sống mãi,sẽ đợi ngày con cứoi chồng sinh con rồi nhìn con của con lớn lên nữa mà."
-"Hoà..."-Bà vuốt mái tóc của nhỏ.-"Ba mẹ xin lỗi vì đã không đợi được đến ngày đó. Nhưng ba mẹ sẽ luôn dõi theo con khi ba mẹ sang thế giới bên kia."
-"Tuyền...con hãy chăm sóc em con thật tốt. Ba mẹ trông mong vào con."
Nói rồi hơi thở của hai người dần yếu đi. Trên bầu trời,hai ngôi sao vừa xuất hiện toả sáng đã chứng giám cho hai người ấy đã sang một nơi rất xa mà mãi mãi ta không chạm đến hay nhìn thấy được.
-"Không...."-Thái Mỹ Tuyền hét lên làm ai cũng rưng rưng.
Thái Mỹ Hoà ôm cứng ngắt ba mẹ mình một cách điên dại. Đây chỉ là ác mộng mà thôi. Mới hôm qua ba mẹ còn cười nói với mình mà hôm nay mình lại thấy cái gì thế này. Đúng là ác mộng thật đáng sợ.
-"Đừng đi... Ba mẹ ơi."-Cô nước mắt nước mũi nhem nhuốt đầy mặt nói điên dại với hai cái xác không hồn.
Thái Mỹ Hoà bất ngờ chạy sang bà thờ của chị mình. Hai tay đan chặt vào nhau,dần dần quỳ xuống.
-"Hai ơi...em xin lỗi. Nhưng hai đừng mang ba mẹ đi được không? Em biết hai ở bên đấy rất cô đơn,nhưng còn em...còn em..."-Thái Mỹ Hoà nấc lên.-"Nếu em thiếu ba mẹ thì em sẽ không ổn mất hai ơi.... Em rất sợ cái cảm giác một mình cô đơn ấy. Đừng làm vậy với em hai ơi."
Thái Mỹ Hoà tự đập vào ngực mình vừa nấc với tiếng khóc không thành lời. Hai hàng nước mắt chảy dài ướt hết má nhỏ.
-"Hai ơi...hai có nghe em nói gì không? Hai đừng mang ba mẹ đi. Đừng mang hai người ấy đi. Em ghét hai...hai mau ra đây cho em đi."
Em đứng bên ngoài nhìn Thái Mỹ Hoà cứ khóc nấc lên với mấy câu vang xin người chị quá cố của mình mà không kiềm nỗi được nước mắt.
-"Hoà à..-Em đến bên cạnh không dám đặt tay lên vai nhỏ.-"Ngừoi mất thì không thể sống lại được. Đừng buồn nữa...."
-"Cậu thì biết cái gì. Cậu quá hạnh phúc khi có được đầy đủ. Còn tớ...tớ đã mất rất nhiều. Ông bà nội,ngoại,chị tớ và bây giờ là ba mẹ. Thử hỏi xem tớ còn gì đây chứ?"