Người đàn ông bên cạnh vẫn còn ngủ say, Nhậm Tư Đồ ngồi ngây ngẩn một lát, rốt cuộc cô cũng phải thừa nhận, tình dục thật sự là chuyện cực kỳ kỳ diệu. Cho tới bây giờ khi cô nhìn anh cũng cảm thấy anh so với tối hôm qua đẹp trai hơn một chút, cô thậm chí nhịn không được đưa tay chạm nhẹ vào mi tâm vẫn còn đang nhíu lại của anh.
Nhậm Tư Đồ đưa ngón tay di chuyển từ sống mũi cao của anh đi xuống dưới, mơn trớn bờ môi đi xuống cằm rồi xuống tới hầu kết. Cô còn nhớ bộ dạng hầu kết chuyển động của anh tối hôm qua.
Nhậm Tư Đồ cảm thấy xấu hổ khi vẫn còn nhớ rất rõ những chi tiết của đêm hôm qua nên không hề phát hiện lông mi của anh khẽ run lên. Nhậm Tư Đồ mặc dù muốn thu tay lại nhưng đã không còn kịp, đột nhiên bị một bàn tay chính xác nắm lại.
Nhậm Tư Đồ bị hù dọa đến mức thở mạnh, anh nhẹ nhàng mở mắt, ranh mãnh trêu chọc cô: “Em nghĩ gì mà mặt hồng lên như vậy?”
Nhậm Tư Đồ giãy ra khỏi tay anh nhưng không thoát chỉ có thể lấy hết can đảm nhìn lại anh: “Em phải đi rồi. Mọi người nếu phát hiện em không có ở nhà chắc sẽ thê thảm lắm đây.”
Thời Chung lúc này mới thôi không nhìn cô nữa, nhìn về phía cái chuông treo trên tường nhưng lại không có buông tay cô ra, ngược lại còn kéo cô ngã lên người anh.
“Còn sớm mà……………..” Vừa nói xong anh đã kịp tháo nút áo sơmi cả cô ra.
Cô luông không muốn ở trước mặt anh mà lộ diện hoàn toàn luôn là sau khi bị anh tháo sạch quần áo trên người thì sẽ hoảng sợ lấy áo sơmi của anh phủ lên người, sau đó sẽ không chịu để cho anh cởi ra. Anh biết cô không muốn để cho anh thấy vết thương ở trên lưng nên anh cũng không miễn cưỡng. Anh cực kỳ yêu dáng vẻ cô mặc áo sơmi rộng thùng thình của anh---- cổ áo phía trên lộ ra nửa bên xương quai xanh, phía dưới vạt áo là đôi chân thon dài trắng noãn. Chỉ cần cởi một nút cài là anh sẽ không gặp trở ngại gì khi đưa tay vào cổ áo, ve vuốt nơi mềm mại ấy.
Anh dùng đầu lưỡi lướt trên vành tai Nhậm Tư Đồ, cô không chịu ngứa được liền rụt cổ lại thế nhưng anh lại không có ý dừng lại, cố ý trêu đùa cô. Cô không nhịn được nữa bèn lấy tay che tai lại, vừa thẹn thùng vừa cáu trừng mắt nhìn anh, vì vậy mà anh mới tha cho lỗ tai đáng thương của cô. Sau đó chuyển qua hôn cổ, môi cô---nhưng khi anh vừa mới chạm vào môi cô thì cô liền cuống quýt dùng tay bịt miệng mình lại.
Môi Thời Chung chạm vào bàn tay cô, anh chỉ ngh thấy âm thanh tràn ra từ kẽ ngón tay của cô: “Em chưa có đánh răng………”
Anh làm ra bộ dạng không có vấn đề gì, nhỏ giọng nói: “Anh không ngại.”
“Em ngại!”
Anh cố gắng đẩy tay của cô ra nhưng không được, bèn một tay chống thân thể lên vững vàng áp chế cô, một tay không nhịn nhéo mũi cô: “Em thật đúng là khó phục vụ…………”
Mặc kệ anh dùng cách nào để khích tướng nhưng cô vẫn như cũ che miệng không chịu buông, anh rốt cuộc cũng hết cách với cô bèn trực tiếp ôm cô dứng dậy. Nhậm Tư Đồ hốt hoảng buông tay ra, một giây sau hốt hoảng dùng hai tay ôm chặt lấy bả vai người đàn ông này bởi vì anh đem hai chân cô vòng qua eo mình, cứ như vậy bế cô xuống giường. Anh cứ như vậy mà ôm chặt cô mặc cho cô không nhịn được mà nín thở, cứng ngắc người không dám thả lỏng.
Anh thì ngược lại cảm thấy rất thích thú với thái độ của cô, bế cô vào phòng tắm, ôm cô đến bên bồn rửa mặt, nháy mắt liền đưa cho cô bàn chải cùng ly súc miệng. Nhậm Tư Đồ vừa gạt kem đánh răng vừa nhìn người đàn ông bên cạnh vừa ngậm bàn chải đánh răng vừa đi mở vòi hoa sen, cảm thấy mình được phục vụ giống như một bà hoàng.
Ai nói không có tình yêu thì không sống được? Thật ra thì như bây giờ cũng rất tốt……….Nhậm Tư Đồ bị những ý nghĩ này của mình làm cho kinh sợ.
Thời Chung điều chỉnh nhiệt độ cho phù hợp rồi đi lại cạnh bên Nhậm Tư Đồ thì thấy cô đang cầm ly súc miệng súc sạch sẽ bọt kem đánh răng lại thấy cô dường như đang ngẩn người, liền lấy một ít bọt kem còn dính ở khóe miệng bôi lên chóp mũi cô, thúc giục cô: “Em còn chưa có súc miệng sạch?”
Nhâm Tư Đồ đem những suy nghĩ lộn xộn trong đầu dẹp qua một bên, cũng không có để ý đến sự gấp gáp thúc giục của anh, đánh răng rửa mặt, cô vừa mới kéo khăn lông lên định lau nước trên mặt liền bị anh chặn lại không nói hai lời mà hôn lên.
Nhậm Tư Đồ cảm giác như cô trở nên mê luyến người đàn ông này. 27 tuổi mới nên thử trái cấm lần đầu đây không phải là điều mà người đàn ông nào cũng làm được. Thân thể cô dường như đang chiến thắng mọi dè dặt trong tâm lý. Trong khi cô còn chưa nhận thức được gì thì anh đã cởi xong quần áo của cô với tốc độ còn nhanh hơn suy với suy tính. Anh ôm cô đi đến bồn tắm, áo sơmi của cô bị anh tiện tay ném xuống sàn nhà mà trên người anh vẫn còn mặc chiếc quần tay dài màu đen. Mặc dù hơi nước cản mất tầm mắt nhưng lại làm cho xúc giác trở nên nhạy cảm, Nhậm Tư Đồ cảm thấy rõ ràng dưới lớp vải quàn tây kia cái gì đó đã ngẩng đầu đứng dậy.
Hai người làm sao có thể tắm xong đây?
Mặc dù tiếng nước chảy lớn nhưng Nhậm Tư Đồ vẫn nghe thấy âm thanh anh khóe khóa quần xuống, sống lưng cô dính vào vách tường gạch men ướt át, làm cho cô cảm thấy có chút mát mẻ vậy mà tay anh ở trên eo cô lại giống như lửa nóng. Tay anh từ hông cô trượt xuống dưới, cho đến khi đem đầu gối cô khẽ cong lên. Đầu óc cô khẽ vang lên ong ong, cảm thấy anh từ từ tiến vào liền không nhịn được đẩy bờ vai của anh một cái: “Cái đó……….”
Nhậm Tư Đồ lần đầu tiên phát hiện ra rằng lông mi người đàn ông này thật dài, giờ phút này lông mi của anh vương vài giọt nước. Anh cười một tiếng hạt ngọc nước liền ngỏ xuống ngực Nhậm Tư Đồ. Anh thoáng lui ta một chút, cúi xuống hôn lên chỗ ngực cô mà giọt nước vừa rơi xuống, sau đó liền ngậm lấy nhũ hoa, nhẹ nhàng mà mút lấy. Nước ở vòi sen nhẹ nhàng chảy xuống, đem hai người dịu dàng mà bao phủ lấy. Toàn bộ giác quan của Nhậm Tư Đồ đang dồn ở nơi bị anh ngậm lấy, hai tay bất giác luồn vào mái tóc ngắn của anh. Anh ngẩng đầu lên nhìn cô một chút, thấy cô hơi nhắm mắt nhưng lại không tỏ ra biểu tình gì bèn cười một tiếng rất nhanh từ trong túi quần lấy ra một cái túi bạc nhỏ. Anh dùng răng xé bỏ cái vỏ, đeo vật đó vào, lại một lần nữa nâng chân cô lên, điều chỉnh góc độ thật tốt rồi tiến thật sâu vào bên trong của cô.
Đông tác của anh giống như phối hợp với nước ấm bên ngoài, nhẹ nhàng mà có lực, ý thức của Nhậm Tư Đồ dần dần chìm vào đê mê không dám nhìn thẳng vào cái bóng của mình trong mắt anh, cô chỉ có thể khẽ cúi đầu nhìn mặt sàn tràn ngập nước.
Chiếc vỏ giấy bạc kia bị người đàn ông này tùy ý ném xuống đất, trong thân thể dâng lên từng đợt từng đợt khoái cảm khiến cho Nhậm Tư Đồ có chút mất hồn mà suy nghĩ. Lần đầu tiên cô tới nhà anh anh còn không có trữ sẵn vật này, đủ để cho cô khẳng định anh lúc trước không phải là người bừa bãi làm cho cô lúc ấy trong lòng có chút thả lỏng. Nhưng lần này tới thì những thứ này đều đã được chuẩn bị chu đáo, thậm chí khi ôm cô đi vào phòng vệ sinh anh cũng kịp lấy một cái bỏ vào trong túi quần. Như vậy làm cho Nhậm Tư Đồ cảm thấy hình như việc hôm qua anh rủ cô đi tản bộ giống như một cái bẫy, cái bẫy đem cô ăn sạch sẽ.
Nhưng cô hình như……….Có chút cam chịu chui vào trong cạm bẫy của anh, từ từ thưởng thức……………
Trong phút giây Nhậm Tư Đồ đang thất thần động tác của anh bỗng nhiên mãnh liệt lên, làm hai chân cô bỗng run lên cơ hồ đứng không vững. Thật may là được anh vững vàng ôm chặt lấy. Cô chỉ còn biết vô thức phát ra những âm thanh nho nhỏ, cau mày nhìn anh. Anh cảm nhận được chỗ sau nhất trong cô dang co rút lại thì liền ngừng một chút hôn nhẹ nhàng lấy cô trước khi lại mạnh mẽ động thân.
Người phụ nữ này đối với mọi người luôn tỏ ra lạnh nhạt duy chỉ có đối tên họ Thịnh kia là ân cần. Hình như chỉ có trong khoảnh khắc này cô mới bày ra được dáng vẻ đáng thương, muốn cự tuyệt nhưng lại giống như đang mời chào anh, đáp lại anh. Vẻ mặt anh dường như không biến sắc, nhìn khuôn mặt đang nhắm mắt hôn đáp trả lại anh của cô mà không hề động thân mạnh mẽ nữa, chỉ ôm cô thật chặt.
So với việc hoạt động mãnh liệt thì hoàn cảnh như này làm cho Nhậm Tư Đồ cảm thấy mệt mỏi hơn. Anh ngậm lấy môi cô, lại chạm vào chỗ nhạy cảm sâu kín của cô, lồng ngực vững chãi áp sát nơi mềm mại trước ngực của cô. Mà điều duy nhất cô có thể làm lúc này là vô lực dựa vào người anh. Sự dày vò của anh đối với cô thật quá đa dạng, anh đem cô lật trở lại chống cô lên vách tường, lưng cô dán vào lồng ngực anh, lại một lần nữa ra sức đánh chiếm.
Cô theo bản năng khép hai chân lại cự tuyệt sự xâm nhập của anh, anh chống đỡ lấy cô nhưng không tìm được lối vào, lúc này giống như cô đang thử thách sự chịu đựng của anh.
Còn anh thì thật sự rất muốn chiếm đoạt lấy cô một lần nữa. Anh đưa tay nâng lấy hông cô, nhẹ nhàng xoa nắn làm cho cô không kiềm chế được mà run rẩy, lại tiếp tục mút lấy tai cô, dán sát lên khuôn mặt cô, ở bên tai cô nỉ non: “Cho anh nhé.”
Âm thanh trầm thấp ngọt ngào như rượu vang rót vào tai Nhậm Tư Đồ, làm cô trở nên mơ hồ mặc cho Thời Chung xoay mình thành tư thế mông vểnh lên, từ từ nghênh đón lấy anh.
Nhậm Tư Đồ không biết cuộc dây dưa này bao giờ mới kết thúc, đợi đến lúc cô có thể có sức lực chống mình ngồi dậy ở trên giường liếc nhìn đồng hồ thì---- đã 9 giờ rưỡi rồi.
Nếu bây giờ cô về nhà thì có lẽ Tầm Tầm đã sớm ngủ dậy rồi, cô chợt cảm thấy tình thế bây giờ đã là hết cách cứu vãn bèn tiếp tục đắp mền nằm xuống giường—đây chính là hậu quả của việc cô quá tham luyến sắc đẹp của đàn ông đây mà.
Nhưng lại có người cố tính muốn kéo chăn của cô lên.
Chăn vừa vén lên thì đập vào mắt cô là vẻ mặt khoan khoái của một người đàn ông nào đó, trên mặt thì lún phún râu ria, quần áo chỉnh tề. Cô bèn nhìn lại mình thì thấy có lẽ trong lúc cô ngủ anh đã giúp cô sấy tóc, quần áo của cô chắc cũng là do anh thay.
Hai người bọn họ cùng tuổi với nhau nhưng vì cái gì mà thể lực của anh lại sung mãn như vậy chứ? Ngay cả khi anh bị thương do tai nạn giao thông cũng mau bình phục hơn so với người khác…. Nhậm Tư Đồ có chút tức giận bất bình, nhưng sức lực để cô đem tưc giận nói ra miệng cũng không có chỉ có thể cựa mình rồi tiếp tục ngủ.
Người đàn ông này vén chăn là ép cô rời giường, coi như là anh còn có chút lương tri. Anh ngồi cạnh cô dịu dàng hỏi: “Em không đói bụng sao? Có muốn dậy ăn một chút gì không?”
“Lát nữa đi…….. em đang buồn ngủ…………”
Nhìn cô cuộn tròn mình trong chăn, Thời Chung suy nghĩ một chút bèn đi qua bên phía kia ôm lấy cô nằm ngủ bù. Nằm ngủ mà ôm nhau thì thật là không thoải mái, cô ở trong lòng anh bèn giãy giãy nhưng lại tránh không được bèn nằm im cho anh ôm.
Thật ra thì anh cũng chỉ muốn đùa giỡn với cô mà thôi, đến khi thấy cô đã ngủ say, hơi thở dần dần chậm lại cho đến khi không thể nghe thấy nữa thì anh cũng buông cô ra, để cho cô nằm thật thoải mái chứ không phải co cuộn thành một cục nữa.
Tay anh với lên đầu giường lấy cái điều khiển rèm cửa bấm một cái, rèm cửa bèn chậm rãi khép lại, bên trong phòng chìm vào bóng tối mờ ảo. Anh ngồi bên cạnh nhìn cô ngủ, im lặng nhìn dường như không bị bất cứ điều gì quấy rầy.
Giấc ngủ này thật đúng là quá thoải mái, lúc Nhậm Tư Đồ mở mắt ra liền không thể phân biệt được lúc này là ngày hay đêm, do rèm cửa sổ che phần lớn ánh sáng bên ngoài. Lúc này cô mới nhận ra xung quanh chỉ có một mình cô, nhìn xung quanh nhưng cũng không thấy bóng dáng Thời Chung ở đâu.
Nhậm Tư Đồ mặc áo khoác, đi tới túi xách lấy điện thoại di động nhưng lại không có một cuộc gọi nhỡ nào—thật là có chút kỳ lạ nha, theo cá tính của Tầm Tầm nếu sáng sớm không thấy cô thì không biết sẽ gọi cho cô bao nhiêu cuộc điện thoại. Nhậm Tư Đồ không biết nên làm gì bèn lấy tay xoa xoa huyệt thái dương bấm số điện thoại bàn ở nhà gọi.
Chỉ chốc lát đã có người nghe máy, là giọng của Tầm Tầm: “Alo.”
Nhậm Tư Đồ bị cái âm thanh này làm cho nhất thời cứng họng, cô bèn dừng một chút rồi mới dám nói tiếp: “Mẹ đi ra ngoài có việc, có thể buổi chiều mới về. Con ăn cơm chưa……”
Nhậm Tư Đồ chưa nói hết câu liền bị âm thanh trong trẻo của Tầm Tầm cắt ngang: “Chú chân dài lúc nãy có điện thoại cho con, mẹ không cần lo lắng con đã đồng ý với chú ấy cho mượn mẹ trong 1 ngày rồi.”
“…………….”
“……………”
Nhậm Tư Đồ muốn hóa đá trong nháy mắt.
Cô thật đúng là xấu hổ mà, bèn đi tìm người đàn ông kia. Không biết anh ấy đang ở chỗ nào? Cuối cùng cô cũng tìm thấy anh ở dưới bếp.
Anh đang nấu ăn--- ở trần nấu ăn.
Nhậm Tư Đồ đứng bên cạnh quầy bar bên ngoài nhà bếp, trong đầu chỉ kịp suy nghĩ anh ở trần nấu ăn thì không sợ dầu văng vào người sao?
Nhưng dần dần những suy nghĩ của cô đã không còn thuần túy như vậy nữa, cô không tự nhủ đánh giá thân thể anh một lượt. Người đàn ông này bình thường đều mặc tây trang được cắt may tinh xảo nhìn có vẻ rất cao, khí thể ưu nhã nhưng nhìn thì rất gầy, vậy mà lúc này khi ở trần cô lại cảm nhận được những cơ bắp bình thường bị giấu kín đang thi nhau phơi bày ra.
Cô xác dịnh là mình chỉ đang âm thầm mà thưởng thức thân thể anh, cô không nghĩ ánh mắt của mình cũng sẽ quấy rầy đến anh. Anh liền quay đầu lại, nhẹ nhàng nói với cô: “Em dậy đúng lúc lắm, tới đây đi nếm thử một chút món bò nướng anh làm xem.”
Nhậm Tư Đồ thoáng giật mình nhưng cô lại nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, hậm hực chà chà lỗ múi đi đến gần. Lúc này cô mới thấy anh đang bỏ món bò ra dĩa, mùi thơm đậm đà của nước sốt làm cho cô cảm thấy rất thích.
Nhâm Tư Đồ cảm thấy rất đói, không đợi anh bưng ra bàn liền tự mình nhận lấy dao nĩa đứng ngay cạnh bồn rửa mà ăn.
Thời Chung bật cười lắc đầu, đưa tay lau đi nước sốt dính ở khóe miệng của cô, cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đem nước sốt đưa vào miệng liếm.
Rất là………thân mật.
Nhậm Tư Đồ đối với việc anh ở trần đi lại trong nhà có chút không quen, nhưng đáy lòng cô cũng không có bài xích chuyện này nên cô cũng không vội lên tiếng, chợt nghe thấy anh hỏi: “Em muốn ăn sáng mì ý với sốt cà chua không?”
Nhậm Tư Đồ làm bộ cúi đầu cắt thịt bò không có nhìn anh chỉ gật đầu một cái. Anh nhìn thấy cô trong lòng bất an nhưng cũng không tỏ ra bên ngoài thì cảm thấy rất thú vị-- hình như cho dù cô làm cái gì anh cũng cảm thấy thật thú vị, anh đúng là hết thuốc chữa rồi…….
Thời Chung đối với bản thân có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng, thấy cô đang cắt một miếng thịt bò chuẩn bị đưa vào miệng thì liền vươn ra nhanh chân mà ăn mất. Cô ở bên nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, lại nghe thấy anh nói có chút khoa trương tự đề cao tay nghề của mình: “Ừm! Không tê.”
Nhậm Tư Đồ nhìn bộ dáng kiêu ngạo tự mãn của anh bèn bât cười muốn đấm cho anh một cái nhưng lại bị anh nắm lấy quả đấm.
Tay kia lại cầm lên một ly rượu vang ở bên bôn rửa: “Thịt đỏ với rượu vang thật đúng là sự phối hợp tuyệt vời, em có muốn nếm thử một chút hay không?”
Anh hỏi cô nhưng cũng không đợi cô trả lời bèn nhấp một ngụm rồi đem môi cô hôn lấy.
Cái gì mà muốn cô nếm thử một chút, đây rõ ràng là đang muốn lợi dụng cô mà………..
Nhậm Tư Đồ sững sờ đến giãy giụa cũng không có, cô khẽ hé môi làm rượu vang theo môi chảy vào trong miệng của cô………
Cho đến khi tiếng chuông cửa vang tới, Nhậm Tư Đồ bỗng nhiên cứng đờ, cô muốn kết thúc nụ hôn này tại đây. Thế nhưng Thời Chung một khi đã nếm thử thì nào dễ gì mà buông tha, bàn tay anh di chuyển từ vai xuống dưới hông cô, anh cũng muốn cô ôm đáp lại anh.
Ở chung với người đàn ông này tthif sẽ rất dễ học cách buông thả bản thân mặc cho dục vọng xâm chiếm. Nhậm Tư Đồ hơi do dự một chút, sau đó liền đem tiếng chuông cửa bỏ ngoài tai từ từ hưởng thụ nụ hôn vương vấn mùi rượu vang đó.
Tiếng túi nilong kéo bị đứt bỗng dưng truyền đến làm cho lý trí Nhậm Tư Đồ cũng quay lại. Cô kết thúc nụ hôn với Thời Chung đồng thời nhìn về nơi phát ra âm thanh đó.
Cô nhìn thấy một người phụ nữ nắm tay một đứa bé vẻ mặt kinh ngạc đứng ở ngoài nhà bếp.
Nhậm Tư Đồ nhận ra cô gái này.
Đây là cô gái được Thời Chung dìu đi cẩn thận mà—
Thời Chung vừa kịp phản ứng lại, đem Nhậm Tư Đồ đang mặc áo sơmi của mình che sau lưng, khôi phục bộ dáng lạnh nhạt hàng ngày, hỏi đứa cô gái: “Sao lại tới đây?”
Nhậm Tư Đồ ở sau lưng người đàn ông này nên không nhìn thấy vẻ mặt của cô gái nhưng không cần nhìn cô cũng đoán được vẻ sợ hãi của cô gái kia, đến nói chuyên cũng trở nên cà lăm: “Em… Trước khi tới đây có gọi điện thoại, mới vừa nãy cũng ở bên ngoài bấm chuông nhưng không thấy có người trả lời nên nghĩ trong nhà không có ai…….. Liền…….”
Tác giả có lời muốn nói: hoàn hảo cũng chỉ là bị bắt gặp khi đang hôn môi mà thôi, nếu như cô gái kia đến sớm hơn một chút, vậy coi như…………. ╮(╯▽╰)╭
Nếu như tôi nói sau đó sẽ có ngược một chút, các bạn có phải sẽ róc xương lóc thịt tôi? Bỏ chạy