Say thành như vậy, là một chuyện Tư Đồ rất hiếm gặp, Tư Đồ cũng quên mình đã uống bao nhiêu, chỉ nhớ rõ khi Tôn Dao vào nhà đã cùng cô ấy uống, hôm nay huyệt thái rất dương đau, xoa nhẹ hồi lâu mới miễn cưỡng mở mắt ra được.
Mở mắt ra thấy mình không phải đang nằm trên sàn nhà hay ghế sa lon, mà là đã được ai đó đỡ vào trên giường. Chung quanh mờ mờ, cô cũng không biết là buổi tối hay là ban ngày.
Đợi tỉnh táo lại hơn một chút Tư Đồ mới liếc mắt nhìn người đang ngồi cuối giường, Tư Đồ cả kinh, bât đầu ngồi dậy, cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Tư Đồ ngưng lại mấy giây mới thấy rõ, người đang ngồi ở cuối giường là người nào.
"Sao cậu lại nhìn tớ như vậy?"
Tư Đồ nói như vậy, Tôn Dao mới thu hồi ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu bất đắc dĩ: "Cậu xong đời."
Do hiện tại đầu óc cô quá đần độn hay sao? Sao lại nghe không hiểu Tôn Dao đang nói cái gì? Tư Đồ không khỏi nhăn mày lại, Tôn Dao thấy thế, "Tối hôm qua tớ đem cậu đưa tới của nhà anh ta, anh ta không chịu nhận, cậu nói có phải cậu đã xong đời hay không?"
Tư Đồ nhẫm lại tình hình của mình và Thời Chung, "Cậu nói là. . . . . . Thời Chung?"
Tôn Dao gật đầu một cái.
"Tối hôm qua cậu cố ý chuốt say tớ, rồi cậu đưa tới nhà anh ta?"
Tôn Dao tiếp tục gật đầu.
Trong lòng Tư Đồ tràn ngập các tư vị, đáy lòng khổ sở, dần dần lan tràn đến mũi cô, Tư Đồ cảm thấy không còn tia hi vọng cứu vãn nữa rồi: "Vậy anh ta rốt cuộc nói gì?"
"Hắn. . . . . ." Tôn Dao lặng lẽ nhiều liếc Tư Đồ, thấy vẻ mặt Tư Đồ coi như bình tĩnh, xem ra cũng không đau lòng lắm, liền yên lòng tiếp theo nói, "Căn bản không để cho chúng ta thấy mặt của hắn, chỉ phái người kêu là tiểu Từ đuổi chúng ta đi mà thôi."
Tiểu Từ. . . . . . tài xế của Tần lão gia tử?
Thấy Tư Đồ nhíu mày chìm trong suy nghĩ riêng của mình, Tôn Dao cũng không tiếp tục nói nữa, chỉ có thể âm thầm cảm thán ở trong lòng, tối hôm qua hai cô thật là mất thể diện, đem các cô vứt xuống Thái Bình Dương đi. . . . . .
Kế hoạch vốn rất hoàn mỹ, cô đem Tư Đồ chuốt say, sau đó trực tiếp đem Tư Đồ say đến ý thức không rõ kéo đến dưới lầu nhà Thời Chung, lúc Tư Đồ tỉnh táo thì luôn nhìn trước ngó sau cẩn thận, cái gì cũng giấu ở trong lòng không nói, ngược lại khi uống say thì nói chuyện rất thẳng thắn, cô đem điện thoại của Tư Đồ đưa tài xế xe, nhờ gọi cho Thời Chung, hướng Thời Chung cầu cứu, tiếp theo. . . . . . Cô nam quả nữ sống chung một phòng, mấy phen củi khô bốc lửa, sau đó hòa hảo cũng không phải là chuyện khó nữa?
Nhưng trên thực tế thì sao?
Cô đem điện thoại của Tư Đồ đưa cho tài xế nói, "Chờ sau khi tôi về, làm phiền bác tài gọi vào số điện thoại này." Sau liền trốn vào chỗ hẻo lánh, nhìn chuyền tình diễn ra trước cửa nhà Thời Chung, chờ Thời Chung lo lắng từ bên trong đi ra.
Nhưng cô đợi chừng năm phút đồng hồ cũng không thấy động tĩnh, gió lạnh thấu xương, Tôn Dao đứng ở đàng kia bị gió thổi làm run lẩy bẩy, đang hung hăng xoa xoa cánh tay sưởi ấm thì rốt cuộc có một bóng người trong đi ra khỏi nhà trọ.
Trong lòng Tôn Dao mới vừa dâng lên vẻ kích động, cũng đang định thần nhìn lại, nhất thời cơn giận dâng cao—— người đàn ông đi ra khỏi nhà không phải là Thời Chung.
Tôn Dao đang thở dài, đặt mông ngồi trên ghế dưới tàn cây, lấy điện thoại di động nhìn thời gian, suy nghĩ mình cũng không thể âm thầm chờ đợi như vậy được. . . . . . Rốt cuộc, Tôn Dao bị đáng bại bởi những cơn gió lạnh thấu xương, cắn răng một cái, bấm gọi số Thời Chung.
Nhưng cô vừa mới chuẩn bị đè xuống, thì có một đôi giày nam dừng ở trước mặt cô, Tôn Dao nhất thời kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy người đàn ông xa lạ mới vừa ra khỏi nhà kia đã đứng ở trước mặt cô.
Tôn Dao bị dọa sợ đến nỗi khẩu trang trên mặt vốn rất chặt lại hít sâu làm càng chặt hơn, hôm nay cô chỉ còn một đôi mắt lộ ra bên ngoài, người đàn ông xa lạ kia lại có thể gọi đúng tên cô: "Cô có phải là Tôn Dao, Tôn tiểu thư không?"
". . . . . ." Tôn Dao không khỏi đứng lên.
Đối phương hình như cũng có chút bất đắc dĩ: "Là Thời Chung kêu tôi xuống đây, cô có thể gọi tôi là tiểu Từ."
". . . . . ." Tôn Dao cảnh giác nhìn đối phương.
"Cậu ấy nhờ tôi nói với cô răng: Tôn tiểu thư, đừng làm rộn."
"Có ý tứ gì?"
Đối phương liếc xe taxi cách đó không xa kia, sau đó mới giải thích: "Ý tứ là, cậu ấy muốn cô đưa Tư Đồ về."
Mắt thấy tiểu Từ nói xong khách khí gật gật đầu với cô, rồi muốn quay đầu rời đi, Tôn Dao vội vàng gọi lại hắn: "Hắn làm sao biết tôi đang làm trò quỷ. . . . . . Được rồi được rồi, đây không phải là trọng điểm —— hắn rốt cuộc có nghe cô ấy đã nói gì không?"
Đối phương gật đầu một cái.
"Vậy hắn có phản ứng như thế nào?" Tôn Dao không thể giải thích vì sao.
Đối phương lại đặc biệt biết rõ đạo lý, chỉ không mặn không nhạt khuyên Tôn Dao: "Tôn tiểu thư, chuyện tình cảm như vậy, chỉ người uống nước mới biết nước lạnh ấm như thế nào, chúng ta là những kẻ bàng quan không nên nhúng tay vào thì tốt hơn."
. . . . . .
. . . . . .
Vào giờ phút này, nhìn trong mắt Tư Đồ dâng lên một tia cô đơn như thế nào cũng không đè nén được, bên tai Tôn Dao lại vang lên của người mà câu kia: chỉ người uống nước mới biết nước lạnh ấm như thế nào. . . . . .
Trong lòng Tôn Dao chỉ có thể cảm thán một câu "Aizz, đàn ông tốt như vậy. . . . . ." Nhưng vẻ mặt không thể không thu lại tinh thần, đứng dậy đi tới rèm cửa sổ kéo ra, sau đó vừa đi về phía cửa phòng ngủ vừa nói: "Để tớ đi làm cho cậu ly nước giải rượu, tối hôm qua cậu uống rất nhiều."
Nói tới chỗ này thật sự là nhịn không được, lại bồi thêm một câu: "Aizz, mù quáng lại lãng phí rượu ngon. . . . . . Cũng uống cạn sạch không còn một mảnh."
Rèm cửa sổ kéo ra, Tư Đồ mới phát hiện bây giờ đã là buổi sáng rồi, 10 giờ sáng, ánh mặt trời bên ngoài coi như tốt, không nồng đậm nhưng lại mang theo ấm áp, nhưng một chút ấm áp, hình như không chiếu đến trên người Tư Đồ.
***
Tình yêu mặc dù kết thúc, nhưng cuộc sống vẫn ở phải tiếp tục.
Công việc bận rộn thật ra thì có thể giúp Tư Đồ hòa tan rất nhiều chuyện, nhưng lúc nhàn rỗi, thì lại vô cùng gian nan vất vả, thì ra Tư Đồ không có hứng thú gì để hoạt động, tỷ như làm móng tay, tập thể dục, mua đồ, chăm sóc da, vật lý trị liệu, làm tóc. . . . . . Chỉ cần Tư Đồ Minh bày tỏ mình không có hứng thú, Tôn Dao cũng sẽ không mạnh mẽ kéo lên cô, Tôn Dao cũng đi nơi nào cũng mang cô theo, sợ cô ở một mình buồn bực.
Diễn đàn Lê Quý Đôn
Hai CHủ nhật liên tục Tầm Tầm đều bồi hai nữ nhân này đi thẩm mỹ viện, tuần thứ ba chết sống không đi theo, buổi sáng Tư Đồ ăn điểm tâm cùng Tầm Tầm nói: "Nếu vậy thì chúng ta cùng Tôn Dao đi dạo trung tâm mua sắm." Tầm Tầm liền lập tức chủ động xin đến nhà Thời Chung chơi game. Một hoạt động của phụ nữ như vậy, cậu không dám tham gia.
"Lần trước chú chân dài có nói với con, giúp con trang bị một số thứ, vừa đúng dịp hôm nay có thể luyện tay một chút." Tầm Tầm vừa nhắc tới chú chân dài, bộ mặt liền ước mơ.
Tư Đồ giật mình run lên một cái.
Thật ra thì mỗi lần Tư Đồ đóng tiền điện thoại ở nhà, thấy các cuộc gọi trong giấy báo cũng biết Tầm Tầm thường xuyên liên lạc với Thời Chung, thậm chí lần trò chuyện gần đây nhất là hôm kia, hình như. . . . . . Thời Chung căn bản không nhắc chuyện anh và cô chia tay cùng Tầm Tầm.
Là Thời Chung cảm thấy chuyện chia tay như vậy không cần thiết nói cho đứa bé?
Tư Đồ tận lực không để cho mình đem ý đồ Thời Chung xuyên tạc thành "Còn giữ lại một đường cho cô" , tự nhiên liền đối với đề nghị lần này Tầm Tầm cảm thấy khó chịu, suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: "Nếu không. . . . . . Hôm nay mẹ cùng Tôn Dao dẫn con đi nhà sách? Không phải con nói muốn mua cái gì manga sao?"
Tầm Tầm có chút không vui: "Mà con càng muốn chơi trò chơi."
"Nếu như vậy. . . . . ." Tư Đồ cân nhắc một chút làm như thế nào khuyên cậu nghe mình, nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có thể nói dối rồi, "Chú chân dài của con gần đây rất bận, không có rảnh chơi, Chủ nhật cũng không ở nhà."
Tầm Tầm nghiêng đầu một cái, suy nghĩ một chút: "Quả thật chú chân dài cũng có nói với con gần đay chú ấy rất bận, . . . . . ."
Tư Đồ nhất thời có chút dở khóc dở cười. Là thật bị cô nói trúng —— hắn gần đây rất bận? Hay là anh ta cũng giống như cô, tìm cái cớ để tránh Tầm Tầm? Tư Đồ không thể phân biệt được, nếu Tầm Tầm đồng ý đi nhà sách rồi, vậy ăn điểm tâm xong thì lên đường.
Bên này Tầm Tầm vui, nhưng Tôn Dao bên kia lại không vui. Tư Đồ lái xe mang theo Tầm Tầm, chuẩn bị đi đến chỗ Tôn Dao, ở trên xe gọi cho Tôn Dao, báo cho hành trình có biến, Tôn Dao lập tức kêu lên: "Nhà sách?"
Vừa nghe giọng điệu này của Tôn Dao, Tư Đồ cũng biết cô sẽ không đi rồi, quả nhiên kế tiếp Tôn Dao đã nói: "Vậy tớ không đi, cậu cũng biết, vừa nhìn thấy sách là đâu óc tớ liền đau nhức, tứ chi vô lực, huống chi nhà sách nhiều người, nếu như tớ bị phát hiện, cũng tới tìm tớ, muốn ký tên thì làm thế nào? Tớ ở phòng tập Gym chờ hai người vậy."
Cuối cùng chỉ có Tư Đồ cùng Tầm Tầm ở tiệm sách một cả ngày, trừ thời gian bữa trưa ở phòng ăn tiêu hao một giờ, thời gian còn lại Tầm Tầm đều ở trong hiệu sách đọc truyện manga miến phí.
Tư Đồ không hiểu, khuyên cậu: "Mua một bộ về nhà thôi."
Tầm Tầm liền cười đặc biệt cơ trí, "Bộ manga này lần trước chú chân dài đã đồng ý tặng cho con. Con chỉ xem một chút thôi." Nói xong cười hắc hắc, "Thấy giáo nói chúng ta biết phải tiết kiệm!"
Tại sao đã chia tay, thế giới của cô còn luôn là tràn đầy Thời Chung. . . . . . Thời Chung. . . . . . Thời Chung.
Tư Đồ thấy trên tường của khu nghỉ ngơi trong nhà sách có treo một đồng hồ, liền cảm giác lúc này tiếng đồng hồ làm cô vô cùng buồn bực. Mà cô, ôm một đống sách chuyên nghiệp, ngồi ở đối diện nhìn Tầm Tầm, lại trên căn bản cái gì cũng không nhìn vào trong đầu.
Tư Đồ thấy trên tường của khu nghỉ ngơi trong nhà sách có treo một đồng hồ, liền cảm giác lúc này tiếng đồng hồ làm cô vô cùng buồn bực. Mà cô, ôm một đống sách chuyên nghiệp, ngồi ở đối diện nhìn Tầm Tầm, lại trên căn bản cái gì cũng không nhìn vào trong đầu.
Rốt cuộc, Tầm Tầm xem xong một quyển, cũng chịu cùng cùng Tư Đồ đi phòng tập Gym tìm Tôn Dao hội hợp rồi, Tư Đồ đang muốn đem mấy quyển manga Tầm Tầm đã đọc xong để lại khu trên kệ, Tầm Tầm lại có chút không bỏ được, suy nghĩ một chút, hỏi Tư Đồ: "Nếu không. . . . . . Mẹ cũng cho con mua một bộ chứ? Chú chân dài tặng bộ kia cho con, mẹ mua bộ này, con liền đưa cho Lý Duệ?"
Lý Duệ?
Không phải Tầm Tầm là bị tiểu cô nương kia đả thương, thề không bao giờ chơi chung với cô nhóc kia nữa hay sao?
Tầm Tầm giống như nhìn thấu nghi vấn của Tư Đồ, gãi gãi đầu, ngượng ngùng giải thích: "Bây giờ con và cậu ấy là bạn bè."
Tư Đồ nghe vậy, phản ứng đầu tiên là: chia tay còn có thể làm bạn bè?
Nhưng nghĩ lại, người nào lại quy định chia tay không thể làm bạn bè?
Tư Đồ ôm một chồng chất sách manga cùng mấy quyển sách chuyên nghiệp mình chọn xong đi tính tiền, lúc rút thẻ tín dụng từ trong ví tiền ra, trong đầu còn nghĩ tới lời Tầm Tầm nói.
Bởi vì có chút mất hồn, nên khi nhân viên tính tiền đưa hóa đơn cho Tư Đồ thì Tư Đồ vẫn còn đang suy nghĩ chuyện khác, liền quên nhận lấy, Tầm Tầm nhón chân lên nhân lấy hóa đơn và tiền và thẻ tín dụng để lại ví tiền cho cô. Bởi như vậy, nên Tầm Tầm nhìn thấy thẻ quét vào nhà của Thời Chung, không khỏi nghi ngờ "Ah" một tiếng: "Đây không phải là thẻ quét vào nhà của chú chân dài hay sao?"
Tư Đồ bỗng dưng tỉnh thần, dưới ánh mắt ý thức nhìn về phía mình ví tiền.
Trong nháy mắt không biết nên khóc nên cười ——
Thời Chung sao lại ở nơi này được, chỉ là thẻ quét vào nhà của anh ta thôi.
***
Không giống như Tư Đồ ngâm mình cả ngày ở nhà sách, hôm nay Tôn Dao chạy đến phòng tập gym, buổi sáng tập thể dục, buổi chiều đến thẩm mỹ viện, còn đổi màu sắc sơn móng tay, cả người tươi cười rạng rỡ.
Nhưng nữ minh tinh tỏa ra sáng ngời như vậy, sau khi ăn cơm tối xong liền vùi ở nhà Tư Đồ, cùng Tầm Tầm ngồi chung một chỗ xem manga.
Tôn Dao đang hăng say, ngước mắt chỉ thấy Tư Đồ cạnh cửa sổ đi qua đi lại, thỉnh thoảng cắn móng tay, bộ mặt nghiêm túc không biết đang suy tư những thứ gì, không khỏi cất giọng hỏi: "Cậu làm gì thế? Sao lại đi tới đi lui?"
Lúc này Tư Đồ dừng bước.
Tâm tư của cô căn bản cũng không ở chỗ này, chỉ có thể tùy tiện đáp câu: "Không phải cậu ní vừa nhìn thấy sách là liền nhức đầu sao?"
Tôn Dao liếc Tư Đồ một cái: "Sao có thể gộp chung sách chữ và sách manga lại được chứ?" Nói xong lại say sưa ngon lành cuối thấp đầu nhìn lên manga đặt trên sàn.
Tư Đồ cũng không tiếp tục làm khó cô.
Còn mình thì lại không thể chịu được mà đi tới đi lui, thật sự là bởi vì đứng ngồi không yên, bây giờ trong lòng cô như có con thỏ chạy loạn, bất ổn nhảy lên nhảy xuống. Về nguyên nhân đứng ngồi không yên, Tư Đồ có chút thẹn khi nói ra khỏi miệng ——
Bây giờ chỉ cần nhớ lại lời Tầm Tầm hỏi về thẻ quét vào nhà của Thời Chung lúc ở nhà sách, co suy nghĩ lý do để đến đó, mặc dù Thời Chung chỉ chừa vật này ở chỗ cô, nhưng cô, lại có không ít quần áo tắm rửa ở chỗ Thời Chung rồi.
Lúc ấy Thời Chung nói cô để vài bộ quần áo tại nhà anh, tất cả đều là bởi vì anh nhất thời vui mừng, ra tay liền dễ dàng không có nặng nhẹ, kéo hư mấy vaatj dụng của cô, chỉ là không ngờ, những thứ kia quần áo ở chỗ anh không được bao lâu, hai người bọn họ đã không thể qua lại với nhau nữa rồi.
Loáng thoáng, hình như có nghe qua một bài hát: "Bên ngoài trời đỗ mưa, giống như từng giọt máu của em chảy ra, yêu anh lâu như vậy, thật không dễ dàng gì, giờ phải chia đồ vật, ngày mai không còn quan hệ, quần áo vẫn còn ở nha, có rãnh trở về lấy . . . . ."
Hiện tại bên ngoài trăng sáng sao thưa, trong lòng cô cũng không có chảy một giọt máu nào, ngược lại thấy lóe lên một tia hi vọng cứu vãn.
Bất quá nói, coi như không vãn hồi được, ít nhất cũng co thể làm bạn bè. . . . . . Đạo lý này đến Tầm Tầm còn có thể nhận ra, cô và Thời Chung đều là người lớn, vậy cũng có thể làm được thôi.
Tư Đồ suy nghĩ một chút, rốt cuộc không hề do dự nữa cắn móng tay nữa, lấy ra điện thoại di động ra, soạn một tin nhắn rất nhanh, không cho mình bất kỳ thời gian đổi ý, lập tức gửi đi: "Có ở nhà không? Em muốn đến nhà anh lấy đồ về."
Nhìn tin nhắn gửi đi thành công, tảng đá trong lòng Tư Đồ cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Cô cầm điện thoại di động, dựa vào cửa sổ sát đất, đột nhiên điện thoại liền rung. Tảng đá trong lòng Tư Đồ vừa mới đặt xuống trong nháy mắt lại bị thót lên tới cổ họng, liếc mắt nhìn thông báo trên màn hình điện thoại di động—— thật sự là Thời Chung gọi điện thoại tới.
Anh thế còn gọi cho cô? Còn là nhanh như vậy?
Tư Đồ đè xuống kinh nghi đầy bụng, nghiêm túc hắng giọng một cái, nhận điện thoại: "A lô?"
"Là Tư Đồ tiểu thư sao?"
Nét mặt Tư Đồ cứng ngắt ——
Trong ống nghe truyền tới giọng nói này, là giọng của người giúp việc.
". . . . . . Là tôi."
Giọng Tư Đồ trở nên ngượng ngùng, nhưng người giúp việc không nhận ra được có cái gì khác thường, rất thân thiết tiếp tục nói: "Lúc nãy tiên sinh ra ngoài, nói là về nhà lớn. Cậu ấy đi không mang theo điện thoại di động, vừa nhìn thấy tiểu thư gửi tin nhắn, sợ cô phải chờ lâu, nên dùng ddienj thoại bàn gợi điện thoại cho cô."
Trong chớp mặt Tư Đồ nghĩ đập chết mình, nói ra khỏi miệng lại chỉ có thể là một câu có chút dài dòng dây dưa : "Thì ra là. . . . . . Như vậy a. . . . . ."
"Cô muốn đến lấy thứ gì? Tôi đang ở nhà, bây giờ cô có thể đến đây lấy."
"Không cần không cần, cũng không phải thứ gì quan trọng, để lần sau tôi đến cũng được."
Tư Đồ cúp điện thoại, bất đắc dĩ nhìn điện thoại di động một cái, cô đem số điện thoại riêng cùng số điện thoại di động của Thời Chung lưu cùng một mục, người giúp việc dùng điện thoại trong nhà liên lạc với cô, lại làm hại cô kích động như thế. . . . . . Suy nghĩ một chút thật là mất mặt.
Cô đứng cạnh cửa sổ suy nghĩ trằn trọc, hoàn toàn không có phát giác Tôn Dao đã buông manga xuống, lo lắng đến gần cô, đợi khi tầm mắt của cô cuối cùng từ trên màn hình điện thoại di động dời đi, mới phát hiện Tôn Dao đang đứng trước mặt cô.
Mới vừa rồi Tôn Dao ngồi ở ghế sa lon bên kia nghe cô nói điện thoại, có lẽ cũng đoán được là chuyện gì xảy ra ——
"Cậu muốn đi tìm anh ta sao?" Tôn Dao hỏi cô.
Các loại cảm xúc cắm ở trái tim, Tư Đồ chỉ có thể nhún vai một cái: "Muốn thì phải làm thế nào đây? Anh ta đã về nhà lớn rồi, ngay cả điện thoại cũng không mang."
"Vậy phải xem cậu muốn đến thế nào, " Tôn Dao dùng ngón tay so chiều dài, "Nhiều như vậy? Hay là nhiều như vậy?"
Tư Đồ bị động tác của cô chọc cười, nhưng một giây kế tiếp, nụ cười đã tự dưng mất đi: "Không biết. Tớ chỉ biết một khi tớ rảnh rỗi, thì sẽ ngày nghĩ, đêm cũng nghĩ đến anh ấy."
Nghĩ rất nhiều, thậm chí có thể nhớ tới năm ngoái ở bên ngoài cửa công ty, lần gặp nhau ấy anh nhận một màn a xít sun-fu-ríc —— lúc ấy chỉ cảm thấy thấy kinh hoàng nhìn thoáng qua, hôm nay nhớ lại, sao lại rõ mồn một trước mắt cơ chứ?
Có lẽ lòng người kỳ quái chính là chỗ này. . . . . . Tư Đồ rất bất đắc dĩ.
Tôn Dao cũng nhìn cô: "Vậy thì đi tìm hắn! Quấn hắn! Nói cho cậu biết đột nhiên cảm thấy mình bị coi thường, chính là không bỏ được hắn!"
". . . . . ."
"Về nhà lớn thì như thế nào? Mấy tiếng đồng hồ ngồi xe thí sao? Nếu như đã không bỏ được, thì cho dù đến nước Mĩ cũng đuổi theo."
Tư Đồ bật cười lắc đầu một cái, cô cảm thấy mình sẽ không làm ra được chuyện như vậy , nhưng khi đầu lắc lắc, một âm thanh khác dần dần đang ở trong óc cô chiếm thượng phong ——
Đúng vậy, mấy tiếng đồng hồ ngồi xe? Kết quả xấu nhất cũng chỉ là cô bị đuổi ra khỏi cửa, hoặc là bị cự tuyệt gặp nhau. . . . . . Nhiều lắmthì lúc đi hào hứng, lúc về thì ảo não mà thôi. . . . . .
Tầm Tầm nghe tiếng bước chân chạy như điên, nghi ngờ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tư Đồ cầm ví tiền cùng áo khoác ngoài xông về cửa trước, nhìn dáng vẻ hết sức gấp gáp phải ra khỏi cửa.
"Mẹ đi đâu vậy?" Tầm Tầm hỏi.
Tư Đồ lại chỉ kịp phân phó với Tôn Dao một câu: "Tôn Dao, thay tớ chăm sóc Tầm Tầm một ngày."
Nói xong đã đổi xong giày, cầm cái chìa khóa trên kệ, chạy như bay ra cửa.
Tôn Dao làm như không có chuyện gì xảy ra, cũng chỉ giải thích với Tầm Tầm một câu, "Cô ấy à? Vội vàng đi nhận sai đấy." Nói xong liền đi tới chỗ phòng bếp, " Tư Đồ ra cửa, chúng ta rốt cuộc có thể thỏa sức ăn uống rồi, con muốn ăn cái gì? Ta đi lấy."
Ánh mắt Tầm Tầm nhất thời sáng lên.
"Chocolate! Khô mực! Thạch hoa quả! Thịt khô!" Tầm Tầm nói xong, cúi đầu đang chuẩn bị tiếp tục chăm chú nhìn manga, đột nhiên phát lên, vội vàng ngẩng đầu bổ sung, "Còn muốn khoai tây chiên cùng cola!"
***
Tư Đồ ôm đầu gối ngồi bên ngoài nhà của Thời Chung.
Bây giờ đã qua 0 giờ.
Thật ra thì cô không xác định chắc chắn, lần này Thời Chung về nhà lớn có còn quay trở lại nơi này không, hay hoặc là, rốt cuộc lúc nào anh sẽ trở lại.
Đợi đến khi có chút buồn ngủ, Tư Đồ không thể không khẽ nhắm mắt lại, đúng lúc này, cô nghe tiếng bước chân từ xa đến gần.
Tư Đồ nuốt nước miếng, có nên tiếp tục giả vờ ngủ hay là lập tức đứng lên, vẫn không thể cho ra kết luận, tiếng bước chân kia đã dừng ở trước mặt cô.
Cô ngửi thấy hơi thở thuộc về Thời Chung.
Cô định không mở mắt ra.
Nếu như người đàn ông này nguyện ý mang cô vào nhà, thì anh sẽ ôm ngang cô lên; nếu như anh muốn đối với cô làm như không thấy, bỏ cô lại, một mình vào cửa, như vậy cô cũng cũng không cần thiết mở mắt, cũng không cần phải cảm thấy khó xử. . . . . .
Tư Đồ nghe tiếng tim mình đập vội vàng, nhưng cô càng muốn nghe thấy, là anh khom người đến gần cô. . . . . .