Ai Nghe Chăng Tiếng Đàn Định Mệnh

Chương 20



Đêm trước tết nguyên đán, tiệm đàn Viễn Niệm, mưa lâm râm cả ngày cuối tuần.

Nguyễn Thanh Ngôn đẩy cửa bước vào, chuông gió kiêu ting tang. Anh quay lại nhìn nhìn cánh cửa đã được đổi mấy món đồ trang trí, ông già Noel dán trên cửa kính đã được đổi thành mặt Quan Công hung dữ.

"Sao thế này, không bán hàng à?" Anh kinh ngạc chỉ chỉ sự thay đổi ở phía sau, nói với Vu Niệm.

"Anh nói hình Quan Công kia hả?" Vu Niệm bước ra khỏi quầy thu ngân, rót cho anh một ly nước, "Thế thì anh phải đi hỏi Cố đại tiểu thư của chúng ta rồi."

Đôi mắt Nguyễn Thanh Ngôn hiện lên ý cười, ánh mắt anh dừng trên Cố Sương Chi đang ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, "Sao thế, Cố đại tiểu thư?"

Cô khuấy khuấy ly cà phê trong tay, bình tĩnh đáp, "Tiệm của chúng ta gặp hạn rồi."

"Cái gì??" Anh nhìn khắp nơi trong phòng, "Nhìn qua vẫn vậy mà, mất cái gì?"

"Mất một trăm tệ." Vu Niệm dở khóc dở cười chỉ Cố Sương Chi, "Người này dán lên cửa kính, nửa đêm trộm đập vỡ cửa kính lấy mất rồi."

Anh nhíu mày suy nghĩ một hồi, bước tới bên cạnh Cố Sương Chi rồi ngồi xuống, "Em dán tiền lên cửa làm gì vậy?"

"." Cô cũng không biết phải giải thích thế nào, đầu hướng về phía Vu Niệm khiến đối phương cười to.

"Mấy người trong tiệm còn định dán anh lên cửa kính nữa kìa."

"Dán anh?" Anh kinh ngạc chỉ chỉ bản thân mình.

"Đúng vậy, fan não tàn của anh đó." Cố Sương Chi thở nhẹ, "Tiểu Mỹ hôm nay không đi làm, ngày mai nam thần của cô ấy mở concert ở Thượng Hải, cô ấy đi ra sân bay đón người rồi."

"Nam thần?"

"Đúng vậy, nam thần của người ta đâu chỉ có một, không chỉ có mình anh đâu." Vu Niệm đâm cho một nhát.

"A, đau lòng quá đi mà." Nguyễn Thanh Ngôn giả vờ mếu máo, khiến cho hai cô gái nhịn không được bật cười.

*

Cười một trận, Cố Sương Chi hỏi anh, "Anh đến đây làm gì?"

"Mình mời anh ấy đến đấy, chụp ảnh quảng cáo cho tiệm đàn đăng lên mạng." Vu Niệm trả lời thay anh, "Không ngờ anh lại có thời gian rảnh nhanh thế, tôi còn tưởng phải chờ đến năm sau."

"Tôi đâu có bận đến thế." Anh vừa mới hết cảm, giọng nói còn mang theo âm mũi.

"Không phải dạo này anh đang bị dính kiện tụng sao?"

".Sao lại nói dính kiện tụng?" Nguyễn Thanh Ngôn nhíu mày, không hài lòng với cách nói của cô, " Người bị kiện không phải tôi. Chỉ là lấy danh nghĩa công ty, cảnh cáo bọn họ mà thôi."

"Trên mạng nói ảnh chụp bắt chước phong cách của anh, quả thật không tồi. Nhiếp ảnh gia Kio đó cũng có tài, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt hả?"

"Bắt chước cái gì.hai bộ ảnh đó đều do tôi chụp hết." Anh thở dài bất đắc dĩ.

"" Hai cô gái đều trầm mặc, ngày đó bọn họ còn vây quanh thảo luận xem bộ ảnh nào đẹp hơn, bây giờ nghĩ lại đúng là nhàm chán mà.

"Đây là ảnh chụp chưa công bố của tôi, đa số đều là sau khi chọn lọc rồi lưu lại để sau này dùng làm tư liệu." Nguyễn Thanh Ngôn giải thích, "Chỉnh sửa là người khác làm, tôi thừa nhận mấy tấm ảnh này chỉnh sửa OK lắm, nhưng đây rõ ràng là hành vi ăn cắp. Bây giờ có rất nhiều nhiếp ảnh gia bị trộm ảnh, đa số bán cho phòng ảnh nước ngoài và tạp chí. Thứ nhất là không dễ nhận ra, thứ hai là ra khỏi nước thì khó truy cứu."

Giọng nói anh lạnh nhạt, đặt ly nước xuống, lấy máy ảnh trong balo ra mở từng tấm ảnh xem.

"Vậy ai ăn cắp ảnh của anh?"

"Không biết. Tôi đã nhờ người kiểm tra máy tính, có dấu hiệu bị hack." Nguyễn Thanh Ngôn cười bất đắc dĩ, "Cũng coi như hao tổn tâm cơ rồi."

"Xem ra là nhắm vào anh rồi, bọn họ tám phần cho là trong máy anh chứa ảnh chụp riêng tư sẹc xi của mấy cô minh tinh người mẫu, tùy tiện bán cho bọn paparazzi cũng kiếm được khối tiền." Cố Sương Chi phân tích, "Cho dù không có cũng có một đống tài liệu có thể bán ra nước ngoài kiếm tiền rồi."

"Đúng đó, đúng đó!!" Vu Niệm hùa theo, "Cho nên nhiếp ảnh gia Nguyễn à, trong máy tính của anh rốt cục có."

"Đừng nói bậy!" Anh cau mày cắt ngang suy nghĩ hai người, "Hơn nữa, đồ tốt đương nhiên phải cất trong máy ảnh rồi, sao tùy tiện lưu trong máy tính được chứ?"

"Anh có tâm quá nha Lông Xám ~" Vu Niệm trêu chọc.

"Không có mà." Anh đang giải thích nửa chừng thì có khách đến, Vu Niệm đứng dậy đón khách, chỉ còn lại hai người ngồi đối diện nhau.

Đuôi mày Cố Sương Chi đều nhiễm ý cười, dường như trêu chọc anh khiến tâm trạng cô tốt hơn.

"Anh cam đoan, không có mà." Nguyễn Thanh Ngôn nghiêng người, nhỏ giọng nói bên tai cô, "Mẫu anh chụp đều có mặc quần áo."

Ngữ khí lo âu, dường như anh sợ cô sẽ hiểu lầm.

"Thế người ta hack máy tính anh làm gì?" Cố Sương Chi cố nén cười trêu anh, "Tôi thấy không đơn giản thế đâu."

"Làm sao anh biết chứ? Anh là một nhiếp ảnh gia chính trực thuần khiết mà." Vẻ mặt anh rối rắm, nhíu mày nhăn trán khiến cô tin mình, "Thật sự, nếu em không tin có thể hỏi trợ lý của anh."

Dáng vẻ rối rắm của anh khiến cô cảm thấy buồn cười, thật ra anh đáng yêu lắm, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng chỉ cười.

**

Cửa lại vang lên tiếng chuông gió, Vu Niệm gọi cô.

Cố Sương Chi quay đầu lạimấy đứa nhóc chạy tới chỗ cô.

"Chào cô Cố ~~" Tiểu Y và Tiểu Nỉ kích động lôi kéo cô, chị một câu em một câu kể lể chuyện nhà mình.

"Ba và mẹ sắp li hôn rồi."

"Hôm qua bà ngoại lén chạy đến tìm bọn em, hỏi em có muốn theo mẹ không."

"Sau đó bị bà nội phát hiện, hai người cãi nhau một trận xém tí nữa là đánh nhau luôn!"

"Em nghe ba mẹ bàn bạc, coi ai theo ba ai theo mẹ đó!"

"Em theo ba!” Tiểu Y giơ tay lên, nghiêm trang như đang bầu cử, “Ba sẽ mua cho em thiệt nhiều đồ ăn ngon!”

“Em theo mẹ!” Tiểu Nỉ cũng phát biểu, “Mẹ sẽ mua nhiều quần áo xinh đẹp cho em!”

“Cô Cố nói xem?” Hai đứa nhỏ lôi kéo tay cô bắt cô trả lời.

Marry trợn mắt lắc đầu, hiển nhiên đã bị hai đứa nhóc quỷ này ầm ĩ suốt đường.

“Cô Cố, phiền cô rồi.” Marry cúi đầu chào xong rồi rời đi như ma đuổi.

Đang suy nghĩ xem nên giải thích với bọn nhỏ “li hôn” là gì, người đàn ông bên cạnh đã lên tiếng, “Hai bạn nhỏ à, hai đứa có hiểu “li hôn” là gì không?”

“Hiểu mà, chính là vỗ một cái là tách ra!” Tiểu Y tự tin giải thích, không biết học từ đâu.

Tiểu Nỉ cũng chạy lên giải thích, “Marry nói là, không có tình cảm như một con cua chết.”

“Một con cua chết”, cô bé dùng tiếng Thượng Hải để nói, ý là không còn cách nào, không cứu vãn được. Cô bé còn nhỏ, khẩu âm lại non nớt khiến cho Cố Sương Chi không nhịn được bật cười.

Nguyễn Thanh Ngôn cũng cười, ngoắc ngoắc hai đứa lại, đợi hai đứa nhỏ ngoan ngoãn lại gần anh như Lông Xám, anh bắt đầu  nói cho họ nghe, “Li hôn đơn giản lắm, nghĩa là từ nay về sau, hai đứa có cơm ăn thì sẽ không có quần áo, có quần áo thì sẽ không có cơm ăn.”

“Hả? Nói vậy hoặc là chết cóng hoặc là chết đói ư?” Tiểu Y lo lắng nhìn anh, dường như đã tin.

Nguyễn Thanh Ngôn không nói gì, sờ sờ cằm, đăm chiêu gật đầu, “Bây giờ trời lạnh thế này, chết cóng nhanh hơn đó, nếu anh là bọn em, anh sẽ chọn quần áo.”

“Không được đâu!” Tiểu Nỉ túm lấy áo anh, “Em không muốn chết đói đâu!”

“Em vừa mới chọn theo ba mà.” Anh cong môi, tay khều khều mũi Tiểu Ni.

“Hu hu hu hu, làm sao bây giờ, em không muốn chết đâu.” Hai đứa nhóc quay lại cầu cứu Cố Sương Chi, giọng nói hơi nức nở.

“Được rồi được rồi, sẽ không chết cóng, cũng không chết đói đâu.” Cố Sương Chi bất đắc dĩ vuốt tóc hai đứa, “Đừng nghĩ nhiều nữa, đi vào phòng học đi.”

**

Đến khi Tiểu Y và Tiểu Nỉ được Vu Niệm dẫn vào phòng đàn, Cố Sương Chi tức giận hỏi người bên cạnh, “Anh dọa tụi nhỏ làm gì?”

“Anh có dọa đâu, anh chỉ dùng phương pháp miêu tả trực quan thôi mà.”

“Trực quan?” Cố Sương Chi dở khóc dở cười, “Ba mẹ li hôn, tụi nhỏ chỉ có thể lựa chọn giữa chết đói và chết cóng? Từ đó đến giờ tôi chưa nghe lần nào.”

“Đây không phải không có khả năng.” Nguyễn Thanh Ngôn đỡ cô đứng dậy, đưa gậy cho cô cầm, dìu cô đến phòng đàn, “Không nói cực đoan như thế, sao tụi nó hiểu được. Hơn nữa, cuộc sống còn tàn khốc hơn anh nói nhiều.”

“Tụi nó còn nhỏ, anh nói với bọn nó chuyện này làm gì?”

“Ba mẹ sắp li hôn, em xem tụi nó vui vẻ thế, không tim không phổi mà.” Anh than nhẹ, nhìn cô nhíu mày, kiên nhẫn giải thích “Anh đã thấy rất nhiều đứa trẻ ở các nước đang chiến tranh loạn lạc, các nước nghèo, bọn nó vào cái tuổi này, mỗi ngày  không phải lo lắng bom từ trên trời rơi xuống, thì là cầu nguyện không bị chết đói. Làm gì có đứa nào rảnh rỗi suy nghĩ ba mẹ li hôn thì ở với ai. Hơn nữa hai đứa nhóc này không có tình cảm với ba mẹ, lại không tôn trọng em, đáng lẽ phải được dạy dỗ. Chứ cứ nhịn như em, đợi đến lúc tụi nó lớn lên, nhất định sẽ hối hận lúc đó không có ai giải thích ý nghĩa “li hôn” này cho bọn nó”

Cố Sương Chi không hiểu “không tôn trọng” cô mà anh nói là gì, nhưng không hiểu sao thấy anh nói rất có lý, không biết có nên tin anh hay không.

Bước được vài bước, cô nghiêng đầu nói với anh, “Anh không thích con nít hả?”

“Không, anh rất thích con nít.” Giọng nói dịu dàng, “Nhưng anh sẽ không cưng chiều.”

Câu trước câu sau, chả liên quan gì đến nhau.

Cố Sương Chi chưa phản ứng kịp thì nghe thấy Nguyễn Thanh Ngôn chần chờ, “Tối 31, anh sẽ đón tết trên YY, nếu em không bận gì.có muốn nghe không?”

“Đón tết? Được chứ.” Cô kinh ngạc cười, “Sẽ hát hả?”

“Chủ yếu là nói chuyện phiếm, sẽ có hát.” Anh sợ cô không dùng YY, lại hỏi cô, “Em có tài khoản YY không?”

“Lúc trước có, nhưng giờ không nhớ mật khẩu rồi.”

“Dùng nick phụ của anh đi, đến lúc đó anh giúp em.” Anh dẫn cô đến cửa phòng đàn, đôi môi bất giác nở nụ cười dịu dàng.

“Anh phục vụ chu đáo thật.”

Đóng cửa lại, cô bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ của anh.

Bờ môi gợi cảm, khóe miệng cong cong mỗi khi anh nói chuyện.

Mái tóc gọn gàng, chắc sẽ không có tóc dài lệt bệt.

..

Cuối cùng cô lại thở dài.

Suy cho cùng, vẫn không thể tưởng tượng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.