Nhiệt độ không khí không có ấm lên thêm chút nào, tựa hồ còn giá rét hơn. Khí hậu càng ngày càng thay đổi khiến cho con người không đoán trước được,
đại khái là vì muốn trả thù lại con người đã tàn phá môi trường. Ở trong phòng ngủ, Quả Tri ôm tay, nhìn tấm chăn mỏng của mình: “Lạnh quá, cứ
tưởng qua mùa đông thì mọi thứ sẽ ổn, không ngờ tới bây giờ vẫn còn lạnh như thế.” Kha Tuấn Kiệt lấy thêm quần áo dày khoát lên trên tấm chăn:
“Cũng hết cách. Trong phòng cũng không có máy điều hòa không khí, phải
chịu thôi.”
“Cũng phải.” Quả Tri suy nghĩ ngây ngô một hồi, ngay
cả đắp chăn vẫn cảm thấy không ấm áp. Cậu đã rất dũng cảm kiên trì chịu
đựng trong hai ngày, coi như là rèn luyện thân thể, nhưng bây giờ không
thể tiếp tục được nữa, phải đi tìm Thời Tây. Cậu nói với Kha Tuấn Kiệt
một tiếng liền mặt dày chạy đến nơi ở của Thời Tây. Mở cửa, cậu thò đầu
đi vào: “Thời Tây! Tớ tới đây!”
“Không cần phải nói lời thừa thải.”
“Dư thừa gì chứ, đến nhà của cậu làm khách đương nhiên phải chào hỏi.”
“Cậu còn muốn tôi nghênh đón cậu?”
“Không cần khách khí như vậy.” Cậu tưởng Thời Tây đang nói thật. Quả Tri vốn
nghĩ vào cửa sẽ cảm nhận được không khí ấm áp đến từ máy điều hòa, không ngờ tới trong phòng cũng lạnh buốt. Cậu cầm cái điều khiển hướng về
phía máy điều hòa không ngừng bấm nút: “Tại sao máy điều hòa không có
phản ứng vậy?”
“Bởi vì nó thấy cậu không vừa mắt.”
“Đây là
câu trả lời gì thế!” Quả Tri mở nắp pin ở đằng sau của cái điều khiển
ra, tháo pin: “Có phải là đã hết pin hay không?” Quả Tri lại bỏ pin vào
bên trong, máy điều hòa không khí vẫn không có phản ứng. Cậu bắt đầu lật đật tìm pin thay, nhớ trước kia cậu có mua dự trữ: “Thời Tây, cậu để
pin mới ở đâu rồi? Sau này đừng để đồ đạc lung tung, nếu không lúc cần
sẽ không tìm thấy.” Lời khổ tâm của Quả Tri không có chút hiệu quả, Thời Tây vẫn xem sách.
Rốt cục Quả Tri cũng tìm thấy pin mới, cậu thay vào trong cái điều khiển, nhưng máy điều hòa không khí vẫn không nhúc
nhích. Lúc này Thời Tây mới lên tiếng: “Làm gì thế, máy điều hòa không
khí bị hư rồi.”
“Lời này của cậu có quá muộn rồi hay không!” Quả
Tri không hài lòng nói, đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, đang chuẩn bị đi
ra ngoài, bị Thời Tây gọi lại: “Tối rồi cậu còn muốn đi đâu?”
“Tớ cũng không phải là một đứa trẻ, sẽ cẩn thận.”
“Đừng vũ nhục đứa trẻ, cậu còn không bằng bọn chúng.”
“Cậu mở miệng toàn là những lời không tốt đẹp gì. Tớ đi xuống lầu cũng không xa, mười phút nữa sẽ trở lại.” Nói xong cậu liền đóng cửa lại. Không
bao lâu, cậu ôm một cái thùng trở về phòng, bộ dáng rất đắc ý: “Cậu xem
tớ mua cái gì này, không nghĩ rằng tớ thông minh như vậy chứ gì!” Cậu
đem cái thảm điện cậu mua biểu diễn cho Thời Tây xem.
#1: Thảm điện: Tìm hiểu trên google ( Thảm điện sưởi ấm )
“Mua được cái thảm điện cậu liền cho rằng mình thông minh, vậy mua được cái
ti vi thì cậu coi như mình là thiên tài có phải không?”
Quả Tri
bĩu môi, không để ý tới Thời Tây, cậu tự mình mở hộp ra để ở trên
giường, cấm điện vào, trong chốc lát liền đưa tay vào thử xem có ấm hay
không.
“Chuyện hạnh phúc nhất trong mùa đông chính là buổi tối có
thể nằm vào một tấm chăn ấm áp.” Quả Tri quỳ gối ở mép giường, hai tay
cũng đưa vào chăn, mặt nằm trên tấm chăn, khuôn mặt biểu cảm thỏa mãn.
Không nghe thấy Thời Tây châm chọc mình, cậu không quen hỏi: “Tại sao
cậu không nói gì hết vậy?”
“Có lúc, không nghe lời của cậu nói sẽ khiến tôi dễ chịu hơn.” Thời Tây đọc xong trang cuối cùng, khép sách lại.
“Thật là xin lỗi, đã làm cậu khó chịu!”
“Ừ!”
“Cậu cũng phải suy nghĩ một chút hãy trả lời chứ!” Quả Tri đứng dậy bò đến
trên ghế sa lon. Có nhiều chỗ như thế cậu cũng không ngồi, chỉ muốn cứng rắn chen vào sau lưng của Thời Tây. Mặt của cậu dính vào trên lưng của
Thời Tây, đưa hai tay ấm áp vào trong áo của Thời Tây: “Ấm không?”
“Tạm được.”
“Cậu yêu cầu cũng thật cao đấy!”
“Cậu không thấy chật chội sao?”
“Dĩ nhiên không, chẳng lẽ cậu thấy rất chật chội?” Thời Tây ném sách xuống đất, lại cầm một quyển sách khác lên: “Tùy cậu.”
“Thì ra ôm cậu còn hạnh phúc hơn nằm trong chăn vào buổi tối.”
“Cậu có thể câm miệng.”
“Được rồi. Bây giờ cậu đang đọc sách gì thế?” Quả Tri đưa đầu ra, nhìn sách trong tay Thời Tây.
“Cậu ngay cả câm miệng cũng không biết làm?” Thời Tây đè sách vào trên mặt của Quả Tri.
Nửa đêm, bởi vì vẫn còn cấm điện vào cái thảm điện, nhiệt độ trong chăn đã
không còn là nhiệt độ khiến cho người ta dễ chịu. Thời Tây cau mày từ
trong nóng bức tỉnh dậy. Hắn vén chăn ra, mở đèn đầu giường lên, cúi đầu nhìn Quả Tri đang lâm vào nhiệt độ thống khổ mà khó chịu nhắm chặt hai
mắt lại. Hắn lấy tay lau cái trán đầy mồ hôi mịn của Quả Tri, tháo chui
điện của thảm điện ra. Không biết bao lâu, có một cái vật thể đè trên
người của Thời Tây, cứng rắn đánh thức hắn. Hắn lạnh lùng nói: “Cậu làm
gì thế?”
“Cấm điện vào cái thảm điện.”
Thời Tây đẩy cậu trở về: “Muốn cũng đừng muốn.”
“Trong chăn đang trở nên lạnh.”
“Vậy thì thế nào?”
“Cái gì mà như thế nào, đương nhiên là tấm chăn sẽ trở nên lạnh. Cậu không
biết tấm chăn sẽ trở nên lạnh sao?” Quả Tri nửa mê nửa tỉnh, vừa nói
xong những lời mơ hồ xong, Thời Tây đưa tay ra kéo Quả Tri vào trong
ngực của mình: “Bây giờ chắc cậu cũng không dài dòng nữa.”
Cơn
buồn ngủ tựa hồ bị nhịp tim tiêu trừ. Quả Tri tựa vào trên cánh tay của
Quả Tri: “Hoa nhi tặng chúng ta vé xem kịch, hình như là diễn vào tuần
sau, đến lúc đó cậu đừng quên.”
“Cậu cảm thấy thời điểm này nói cái đề tài này rất thích hợp?”
“Nói chuyện với cậu, vào thời điểm nào nói cái đề tài gì cũng đều thích hợp.”