Bọn họ theo đám người đi ra khỏi rạp chiếu kịch. Quả Tri cảm thấy kinh ngạc đối với những gì vừa diễn ra trong rạp. Đời này của cậu cũng không có
nhiều trải nghiệm. Lúc học cấp 3, đi du lịch cùng Thời Tây vẫn là lần
đầu tiên mà cậu xa nhà và ở trọ. Kể từ sau khi hẹn hò với Thời Tây, có
quá nhiều chuyện lần đầu tiên xảy ra, nhiều đến nỗi cậu cũng không liệt
kê ra đầy đủ.
“Không ngờ xem người thật diễn và xem phim khác nhau đến như vậy.” Cậu nói ra cảm nhận của mình. Lần này Thời Tây không
giống như lần xem phim trước, Quả Tri nghiêng đầu hỏi: “Cậu cảm thấy vở
kịch này như thế nào?”
“Tạm được.”
Quả Tri sờ càm suy nghĩ:
“Thời Tây, cậu có muốn viết tiểu thuyết kinh dị không?” Cậu càng nghĩ
càng hưng phấn. Lần trước viết tiểu thuyết tình yêu thất bại, lần này
viết tiểu thuyết kinh dị nhất định sẽ thành công!
“Tại sao?”
“Hình như cậu không có ghét thể loại này, còn tiểu thuyết tình cảm thì cậu
không có hứng thú.” Quả Tri đúng lúc thấy tiệm bán DVD, không nói lời gì lôi kéo Thời Tây đi vào: “Chúng ta mua phim ma tìm chút cảm hứng.” Đề
nghị của cậu Thời Tây không cự tuyệt. Bọn họ mỗi người đều lựa chọn đĩa. Thời Tây không tốn bao nhiêu thời gian đã cầm hai cái đĩa phim đến quầy thanh toán chờ Quả Tri. Không bao lâu, Quả Tri cũng tới. Thời Tây liếc
đĩa phim trong tay Quả Tri một cái, ánh mắt khiến cho người ta tức giận.
“Làm gì mà lộ ra khuôn mặt che bai thế!” Quả Tri đặt DVD mình chọn lên quầy
thanh toán. Cậu có chút không phục nói: “Không phải cũng là phim ma sao? Do đất nước của chúng ta sản xuất chắc cũng không quá tệ.”
“Mỗi
quốc gia đều có những thế mạnh về các dòng phim khác nhau, cũng có những bộ phim hay riêng. Đừng có dùng lòng yêu nước của cậu lung tung. Hay
chính là hay, tệ chính là tệ, đừng có thêm những yếu tố khác vào.”
“Không phải là cậu vẫn còn chưa biết nội dung sao? Cậu xem bên ngoài viết ‘Do
đội ngũ nhà làm phim trong nước sản xuất, tuyệt đối khiến cho bạn thét
chói tai!’, vừa đọc xong liền cảm thấy kinh khủng.” Quả Tri rất dễ dàng
đã bị những lời quảng cáo trên bìa đĩa lừa gạt, càng khiến ánh mắt của
Thời Tây chê trách nhiều hơn, thậm chí lười tiếp tục nói chuyện với Quả
Tri. Thái độ như vậy lại khiến cho Quả Tri càng không phục, cậu cầm DVD
mà Thời Tây mua lên xem. Tên của hai bộ phim là Sweeney Todd và Cương
thi 2013.
( #1: Sweeney Todd: Gã thợ cạo ma quỷ trên phố Fleet
(tựa gốc tiếng Anh: Sweeney Todd: The Demon Barber of Fleet Street) là
một bộ phim đã giành Giải Quả cầu vàng và Giải Oscar năm
2007. Phim kể lại câu chuyện thời Victoria về Sweeney Todd, một thợ cạo
hư cấu người Anh, đã trở nên điên cuồng do đã mất vợ và con gái, giết
khách hàng bằng con dao cạo cắt cổ, và với sự giúp đỡ của kẻ tòng phạm
là bà Lovett, đã biến xác của họ thành bánh thịt. )
“Không
phải cũng không khác nhau lắm sao. Hơn nữa, Cương thi 2013 là do đất
nước của chúng ta sản xuất.” Chuyện này nằm ngoài dự đoán của Quả Tri,
đại đa số DVD Thời Tây mua đều là của nước ngoài.
“Chỉ cần hay thì tôi sẽ mua. Hơn nữa, Quả Tri.”
“Chuyện gì?”
“Cậu còn dám nói không khác nhau lắm, đừng trách tôi đánh cậu.”
“Bàn về phim ảnh cũng bị đánh sao?!”
Trở về phòng, Quả Tri liền không kịp chờ đợi đặt laptop lên trên bàn trà,
chuẩn bị đầy đủ đồ ăn và thức uống, hướng Thời Tây vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Nếu không nhanh lên một chút, tớ sẽ một mình xem trước.” Uy hiếp của cậu không có chút tác dụng nào. Cộng thêm tính cách của cậu, đừng
nói là Thời Tây chậm chạp, cho dù Thời Tây đi ngủ, cậu cũng sẽ chờ Thời
Tây tỉnh dậy mới bắt phim lên xem.
“Chuyện viết tiểu thuyết kinh dị cậu có suy tính gì không?”
“Có gì hay đâu viết. Không phải cũng chỉ là một đám người đi tới một nơi
hoang vu, tiếp theo một ma nữ tóc dài mặc đồ trắng bò tới bò lui trên
đất mà giết chế bọn người đó thôi sao?”
“Cậu có thể sáng tạo ra cốt truyện khác mà.”
Thời Tây tắt đèn đi sang ngồi cạnh Quả Tri, rất không lịch sự ném cái DVD
Quả Tri mua sang một bên. Quả Tri biết mình oán giận cũng không làm được gì, đành ngoan ngoãn dùng tư thế thoải mái nhất ngồi trên ghế sa lon.
Máy laptop truyền tới âm thanh nhỏ nhẹ của ổ đĩa. Phim bắt đầu chiếu.
Trên màn hình, một người đàn ông bi thương, tuyệt vọng nói: Mười ba tuổi tôi đã phải rời xa gia đình. Mười sáu tuổi đã đóng phim, tham gia cũng
không ít phim ảnh. Tới hôm nay, tôi chỉ có thể nói tất cả đều là vì cuộc sống. Không nghĩ rằng, thăng trầm nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn là
trở về với nơi này. Rất nhiều người nói cốt truyện của phim ảnh rất
hoang đường, nhưng mà thì ra cuộc sống này còn hoang đường hơn cả phim
ảnh. Tôi đã từng nói, nếu như có một ngày tôi mất đi trí nhớ, cô phải
lần nữa dạy tôi cách cười. Muốn cười, nhưng thật ra thì rất mệt mỏi. Tôi mệt rồi, mệt đến không muốn sống tiếp nữa.
(Đây là bản short ver. Các bạn vui lòng vào trang wordpress để đọc bản full ver. )