Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 33: Không thể thay đổi



Ngươi là của ta, một nửa bài thơ

Một nửa dùng tâm để yêu, một nửa còn lại ôm ấp vào lòng

Ngươi là của ta, một nửa bài thơ

Không cho người khác thay đổi một chữ.

《 Nửa bài thơ 》- Hải Tử

Trước kì nghỉ đông một ngày, Quả Tri ngồi trong phòng, hướng ra bên ngoài ban công, thông qua hàng rào lan can ở ngoài ban công nhìn đám học sinh đi tới đi lui ở bên dưới. Kha Tuấn Kiệt hưng phấn thu dọn đồ đạc, trong miệng ngân nga một bài hát khó nghe, hắn nhìn Quả Tri một chút: "Sao cậu không thu dọn đồ đạc đi? Còn ngồi ở đó trầm tư làm gì?"

"Tớ đâu có, chẳng qua là không muốn cử động."

Kha Tuấn Kiệt cho là mình nghe lầm: "Cậu, không muốn cử động?" Cũng không thể trách Kha Tuấn Kiệt cảm thấy giật mình. Quả Tri giống như một người bộ đội đang trong thời gian huấn luyện quân sự, cậu ngủ sớm dậy sớm, ngày nào cũng xếp chăn gối gọn gàng, thẳng tắp, quét dọn phòng ngủ, khen ngợi khí trời, khen ngợi trường học... Một người lúc nào cũng tích cực, lạc quan, vui vẻ như thế, bây giờ lại nói không muốn cử động.

Dĩ nhiên, Kha Tuấn Kiệt chắc chắn sẽ không hiểu một điều. Lúc Quả Tri có tâm trạng khác thường hoặc lúc cậu không muốn cử động, thì nguyên nhân sẽ có liên quan tới Thời Tây.

Quả Tri vẫn như cũ ngồi trên ghế dựa, coi như là ngày nghỉ đông.

"Tuấn Kiệt, cậu nói thử xem, tại sao kì nghỉ đông lại kéo dài như vậy chứ? Cho nghỉ một ngày thôi, không được sao?"

"Không được, không được! Những lời này mà để truyền ra ngoài, cậu sẽ bị học sinh toàn quốc đánh tơi bời!"

Quả Tri đang muốn nói gì đó thì trong điện thoại di động trong túi quần không ngừng rung lên. Cậu nhận điện thoại: "Ba!"

"Ừ, ngày mai bắt đầu kì nghỉ đông đúng không?"

"Dạ!"

"Vậy ngày mai liền lập tức trở về nhà, không được phép ở lại trường cùng đám bạn đi ăn chơi trác táng."

"Con biết rồi!"

"Thu dọn đồ đạc xong chưa?" Câu hỏi của Quả Vân mới vừa nói ra, Quả Tri nhìn đống đồ đạc nằm im bất động ở trên bàn một chút, đứng lên: "Con đang chuẩn bị thu dọn đây ba!"

"Thu dọn cẩn thận, đừng để quên đồ đó, đi đường chú ý an toàn."

"Con biết rồi!"

"Vậy được rồi!"

"Dạ, mà ba này, gần đây thời tiết lạnh, chú ý sức khỏe nha ba."

Chờ Quả Vân cúp điện thoại, Quả Tri mới khép điện thoại di động lại, cậu mở tủ, lấy rương hành lý (va-li) ra. Lúc cậu mở rương hành lý ra liền thấy cái mũ quái dị mà lần trước đi cổ trấn mua. Cậu cầm lên, đội lên trên đầu, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Ánh mắt Kha Tuấn Kiệt thấy có một vật kỳ quái đung đưa, nghiêng đầu, giật mình: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Thu dọn đồ đạc."

"Ý tớ hỏi là cái gì ở trên đầu cậu kìa!"

"Cậu không hiểu gì hết, tớ cảm thấy sau này cái mũ này sẽ trở thành một trào lưu thịnh hành nhất!" Quả Tri không có nói giỡn, cậu thật sự cảm thấy như vậy.

"Cậu có thể mua được cái mũ xấu như vậy cũng không dễ dàng."

Quả Tri đi tới trước gương, đung đưa đầu của mình, cái mũ cũng đung đưa theo. Cậu chính là cho rằng cái mũ này nhìn rất đẹp, một mực cho rằng như vậy. Cậu nhìn mình trong gương một chút, sau đó nhìn ra bên ngoài, sau đó nữa lại nhìn mình trong gương. Cậu nhìn vị trí ngực của mình trong gương. Ở nơi đó bị một loại tâm tình nào đó vây kín, không thể tĩnh lặng, xao động bất an. Làm cách gì để dừng lại đây? Có phương pháp không đây?

Cậu đột nhiên lao ra khỏi phòng ngủ, chạy ra ngoài trường học. Cậu vừa chạy, vừa đặt hai tay lên đầu, vịn cái mũ lại để tránh rơi xuống đất. Mọi người nhìn cậu với ánh mắt kỳ quái, nhưng mà cậu không quan tâm, vẫn tiếp tục chạy về phía trước.

Đi tới ngoài cửa phòng của Thời Tây, cậu dùng sức gõ vang cửa, Thời Tây mở cửa ra. Tay Quả Tri đặt trên khung cửa, thở hổn hển. Cái mũ của Quả Tri trợt xuống phía trước, che khuất đi nửa gương mặt của cậu: "Thời, Thời, Thời Tây, tớ ~~ tớ ~~" Cậu thở không nổi lại không kịp chờ đợi muốn nói chuyện.

Thời Tây nhìn chằm chằm cách ăn mặc quái dị của Quả Tri. Cái tên ngu ngốc này dám đội cái mũ này đi khắp nơi sao? Thời Tây đưa tay kéo cái nón của Quả Tri lên, cả khuôn mặt của Quả Tri lộ ra.

"Thời Tây, tối nay tớ muốn ngủ cùng cậu." Cậu nhìn chăm chú vào Thời Tây, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình. Ngay sau đó cậu mới ý thức được lời mình nói còn có thiếu sót, lại tiếp tục bổ sung: "Tớ không phải là muốn ân ân ái ái cùng cậu, tớ chẳng qua chỉ đơn thuần là muốn ngủ cùng cậu mà thôi. Tối nay chúng ta cùng nhau ngủ một giấc thật ngon là được, không có phát sinh quan hệ thân thể ở trên giường."

"Cậu có ý gì? Cậu nghĩ tôi là loại người hạ lưu như thế sao?" Thời Tây nhẹ cau mày, Quả Tri vội vàng khoác tay: "Không phải vậy, không phải vậy, tớ chưa từng nghĩ xấu về cậu." Hajz, Quả Tri thật sự nên cần động não mà suy nghĩ, bởi vì, Thời Tây chính là loại người như vậy.

Quả Tri gỡ cái mũ xuống, ném lên trên giường: "Vậy tớ đi tắm trước, khi nãy chạy tới đây, mồ hôi ra nhiều quá."

Thời Tây ngồi trước laptop. Quả Tri ở trong phòng tắm, một lần nữa nhìn chằm chằm mình trong gương. Cảm giác bất an ở trong ngực không biết đã biến mất từ lúc nào. Từ lúc trên đường chạy đi tìm Thời Tây, hay là lúc thấy Thời Tây, cậu phân biệt không rõ ràng lắm. Cậu bắt đầu tắm, hướng ra ngoài nói với Thời Tây: "Ngày mai lúc cậu đi, nhớ khóa cửa cẩn thận. Nếu như ăn trộm mò vào, chúng chơi xấu, thay đổi toàn bộ tài liệu văn chương của cậu, thì phải làm sao bây giờ?"

"Ý của cậu là, ăn trộm vào đây không phải vì muốn ăn cắp đồ đạc, mà là vào đây để đọc tiểu thuyết của tôi sao?"

"Tớ nói nếu như thôi, hơn nữa, bây giờ ăn trộm có văn hóa rất nhiều. Nếu như gặp phải một tên ăn trộm ý tưởng thơ văn thì phải làm sao bây giờ?"

"Không thế nào xảy ra!"

"Cậu thật là không cẩn thận, nếu như bị thay đổi nội dung, câu văn, lời thoại nhân vật trong tiểu thuyết, thì phải làm sao bây giờ?"

"Sẽ không ai thèm nhòm ngó đến tiểu thuyết của tôi đâu!"

Quả Tri kéo cửa ra, lộ ra cái đầu, có chút tức giận nhìn Thời Tây: "Nói càn! Tớ sẽ đọc, tớ sẽ xem cậu viết. Cho dù có hay hay dở, tớ vẫn thích xem cậu viết, cả đời này tớ vẫn thích xem cậu viết." Thời Tây quay đầu, hắn chỉ tùy tiện nói một cậu, Quả Tri liền trả lời ba câu. Dây thần kinh tình cảm trong người hắn bắt đầu hoạt động.

Quả Tri tắm xong. Thời Tây đang đứng trước cửa sổ. Có lúc, hắn sẽ như vậy. Hắn thích ngắm phong cảnh bên ngoài với nét mặt không tình cảm chút nào, tựa như trong đầu đang hiện ra một hình ảnh gì đó.

Quả Tri cũng không quấy rầy Thời Tây, cậu ngồi xuống ghế, lắc lư hai chân, đọc tiểu thuyết của Thời Tây. Bọn họ cứ như vậy, ngoài phòng là nhiệt độ giá rét, trong phòng là ánh đèn ấm áp. Máy điều hòa không khí thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng vang nhỏ nhẹ.

Hồi lâu, thân thể của Quả Tri đột nhiên căng thẳng, phía sau gáy là đôi môi ấm áp lại ẩm ướt của Thời Tây. Thời Tây ngồi trên mép giường, tay của hắn lướt qua bả vai của Quả Tri, từ phía sau ôm chặt lấy Quả Tri. Sống lưng của Quả Tri dán vào ngực của Thời Tây. Cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của Thời Tây, xuyên thấu da, chấn động vào trong cơ thể Quả Tri, làm hỗn loạn hơi thở của cậu.

Thời Tây hôn từ gáy đến cổ Quả Tri, cuối cùng hắn khẽ cắn rái tay của Quả Tri: "Có thể sửa đổi tên và chữ viết, nhưng cậu và tình cảm của cậu tôi sẽ lưu lại, không cho phép bất kì người nào động đến."

Quả Tri muốn nói điều gì đó, nhưng bây giờ, cậu còn có thể nói gì đây?

Chuyện cậu rất thích Thời Tây, không phải đã sớm bị phát hiện rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.