Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 49: Hy sinh thân thể



Mấy ngày cuối cùng của tháng tư nhiệt độ từ từ tăng cao, tựa như tình cảm trong lòng của Quả Tri. Cậu so với thường ngày tích cực hơn, vừa đến giờ giải lao liền cầm giấy bút đi tới sân thể dục tìm Thời Tây. Hiện tại cậu đang đứng ở bên cạnh Thời Tây, mắt không chớp nhìn chằm chằm Thời Tây. Thời Tây mặc dù đang đọc sách nhưng ánh mắt quá nóng rực của Quả Tri khiến cho hắn cả người không được tự nhiên.

Thời Tây quay đầu nhìn Quả Tri. Quả Tri mở miệng trước: "Cậu dùng hết giấy chưa? Có cần bút hay không?"

"Mấy ngày nay cậu có chút khác thường." Thời Tây hoài nghi nhìn Quả Tri. Quả Tri từ trước giờ không biết nói láo biểu cảm có chút hốt hoảng: "Nói càn. Làm gì có. Tớ và người bình thường không có gì khác biệt!"

"Cậu đã ân ái cùng người khác ở trên giường phải không?"

"Nếu như tớ làm chuyện như vậy thì cái mông này tùy ý cậu xử lí, cắt bỏ cũng được. Suy nghĩ này của cậu thật là làm tổn hại sức khỏe tinh thần của tớ."

Thời Tây không có nói nữa, cúi đầu tiếp tục đọc sách. Ánh mắt nóng rực của Quả Tri lại xuất hiện. Thời Tây đang đọc cuốn Nhất Hiệt Thư, giọng nói bình thản: "Hay là cậu muốn tôi thỏa mãn cậu ngay bây giờ?" Hai giây sau Quả Tri mới phản ứng được. Cậu có chút tức giận cũng có chút đỏ mặt: "Tớ không có đói khát như vậy. Ngày quốc tế lao động gần đến rồi, cậu nói chúng ta có nên hay không..."

"Lao động ở trên giường."

"Cậu càng ngày càng không đứng đắn!"

"Tớ nói là chúng ta có nên đi ra ngoài chơi một chút hay không?" Mặt Quả Tri biểu cảm nghiêm chỉnh.

"Chơi cậu thì có thể, những chuyện khác thì miễn." Hết lần này tới lần khác Thời Tây rất không đứng đắn.

Quả Tri nắm tóc của mình, muốn đi đập đầu vào tường. Cậu nghĩ rằng nói lên cái yêu cầu này Thời Tây sẽ cao hứng đáp ứng, sau đó dẫn cậu đi du sơn ngoạn thủy, lưu lạc thiên nhai. Mấy ngày nay trong đầu cậu nghĩ đến rất nhiều ý tưởng lạc quan, lại chưa từng nghĩ tới Thời Tây sẽ cự tuyệt mình. Bởi vì ở trong mắt, trong lòng của cậu, Thời Tây là tốt nhất, thiện lương nhất.

"Cậu không muốn đi?" Cậu lại một lần nữa xác nhận.

"Không muốn!"

"Vậy tớ cũng không muốn đứng ở chỗ này!" Quả Tri bĩu môi, xoay người đi ra ngoài, không thèm quay đầu lại. Cậu cứ nghĩ rằng Thời Tây sẽ gọi mình lại và nói: "Đừng đi, đừng nóng giận, chỉ cần cậu ở lại đây với tôi, nơi nào tôi cũng cùng cậu đi." Kết quả tư tưởng lạc quan của cậu lại một lần nữa bị đả kích. Cậu đã đi thật xa rồi cũng không thấy Thời Tây giữ cậu lại.

Hoa Cốc Vũ thấy gương mặt tức giận của Quả Tri cũng biết nhất định có liên quan đến Thời Tây: "Sao thế? Có phải khuôn mặt của Thời Tây đã trở nên xấu không?" Hắn vội vàng hỏi, đây là vấn đề duy nhất hắn quan tâm.

"Không phải vậy. Lễ quốc tế lao động cậu ấy không muốn đi ra ngoài chơi."

"Hắn nguyện ý đi chơi tớ mới cảm thấy kỳ quái. Không có sao hết, tới thưởng thức gương mặt anh tuấn của tớ có thể khiến cho tâm tình của cậu thay đổi tốt." Thật là không biết ngại khi nói ra những lời này.

Quả Tri đem tầm mắt dời về phía Hoa Cốc Vũ, nghiêm túc nói: "Tớ cảm thấy cậu bề ngoài đẹp trai như vậy nhất định là rất thông minh. Cậu có biện pháp gì có thể khiến cho Thời Tây đáp ứng không?" Khích lệ của Quả Tri đổi lấy thỏa mãn của Hoa Cốc Vũ. Hắn cười có chút say mê, vuốt vuốt tóc: "Nếu cậu đã nói như vậy, tớ cũng không ngại dùng lòng tốt của mình giúp đỡ cậu một chút." Hoa Cốc Vũ nhỏ giọng rỉ vào tai của Quả Tri. Quả Tri như có điều suy nghĩ, vừa nghe vừa gật đầu.

Trong phòng ăn, Thời Tây mới vừa ngồi xuống trong chốc lát, Hoa Cốc Vũ và Quả Tri cũng bưng thức ăn ngồi xuống đối diện với Thời Tây. Quả Tri cũng không có ngồi ở bên cạnh Thời Tây mà là sóng vai ngồi cùng Hoa Cốc Vũ. Hoa Cốc Vũ ngồi gác chân, đưa tay khoác ra phía sau ghế ngồi của Quả Tri: "Quả Tri, muốn đi ra ngoài chơi sao?"

Quả Tri: "Ừ, nhưng Thời Tây không rãnh."

Thời Tây liếc mắt nhìn Hoa Cốc Vũ đang khoác tay ra phía sau ghế ngồi của Quả Tri, nửa con mắt lạnh nhìn Hoa Cốc Vũ. Hoa Cốc Vũ cũng không tránh né, khiêu khích nhìn chăm chú vào Thời Tây: "Này, này, có phải không có tiền đi ra ngoài chơi hay không? Thời Tây, nếu không có thì tớ cho cậu mượn chút tiền." Hoa Cốc Vũ muốn hung hăng đâm thấu lòng tự ái đàn ông của Thời Tây.

"Tôi muốn mượn 100 vạn." Thời Tây không có lòng tự ái chút nào nói.

"Cậu cho rằng phải đi du lịch vòng quanh thế giới sao?!"

"Hoa nhi, cậu, cậu thật sự muốn cho chúng tớ mượn?" Quả Tri lập tức liền nghiêng về Thời Tây. Hoa Cốc Vũ trừng Quả Tri một cái, nhắc nhở cậu bây giờ hai người đang diễn kịch. Hắn nói sang chuyện khác: "Thật là... Loại đàn ông hẹp hòi này cậu còn muốn ở cạnh sao? Còn không bằng theo tớ ra ngoài. Này, cậu nghĩ nên đi nơi nào chơi? Nếu không chúng ta đi tắm suối nước nóng đi, cậu cũng có thể giúp tớ chà lưng."

"Được." Đây vốn là âm mưu của hai người để cho Thời Tây ghen tỵ. Khi Thời Tây ghen, hắn sẽ hối hận vì đã cự tuyệt Quả Tri. Nhưng Quả Tri mới nói có một chữ, Thời Tây liền nhìn cậu. Gương mặt không chút biểu cảm kia của hắn mang theo uy hiếp, tựa như đang nói: Cậu dám đáp ứng thử xem! Quả Tri sửng sốt, lập tức đổi lời nói: "Tớ mới vừa nghĩ lại, không muốn đi cùng cậu." Hoa Cốc Vũ khẽ cắn răng, Quả Tri thật là... Hắn đưa tay khoác lên trên bả vai của Quả Tri: "Mọi người đều là đàn ông, chớ xấu hổ. Cậu phải tu luyện nhiều đời mới có cơ hội thấy được thân thể xinh đẹp của tớ."

Chiếc đũa trong tay của Thời Tây bay tới phía Hoa Cốc Vũ, đập thật mạnh vào tay của hắn. Hoa Cốc Vũ ăn đau rút tay về. Thời Tây không nhanh không chậm nói: "Để tôi dạy cho cậu một số quy tắc." Thời Tây cầm chiếc đũa chỉ vào bàn tay của mình: "Đây là của tôi, cậu không thể nắm. Tôi sẽ chặt tay của cậu." Sau đó Thời Tây lại cầm chiếc đũa chỉ vào quần áo của mình: "Đây là của tôi, cậu không thể mặc. Tôi sẽ lột da của cậu ra." Cuối cùng, Thời Tây cầm chiếc đũa chỉ vào Quả Tri: "Đây cũng là của tôi, cậu không thể đụng vào."

"Tớ, nếu như tớ đụng, cậu sẽ làm gì tớ?" Hoa Cốc Vũ không sợ chết nói.

"Làm cho cậu trở nên xấu xí hơn so với bây giờ."

Hoa Cốc Vũ che mặt: "Quả Tri, hắn nói tớ xấu xí, hắn nói tớ xấu xí!"

"Cậu không xấu xí. Cậu so với tớ đẹp trai hơn nhiều." Quả Tri an ủi Hoa Cốc Vũ, Thời Tây cau mày, đối với sự an ủi của Quả Tri có chút khó chịu: "Khi nào đến phiên cậu chen miệng vào?! Tới đây ngồi cho tôi."

"Sau khi từ biệt, Quả Tri, mau chia tay với hắn đi, mau rời xa cái tên ma quỷ này đi!"

"Thời Tây mới không phải ma quỷ, cậu ấy là thiên sứ." Quả Tri không chút nào ngại ngùng khi nói ra những lời tê dại da thịt này. Thời Tây đột nhiên nhìn Hoa Cốc Vũ, nghênh nghênh cằm: "Nghe được không?" Cử động khác với thường ngày, có chút ngây thơ.

"Cậu mù sao? Hắn? Thiên sứ? Cọng tóc kia của hắn giống như thiên sứ!!"

Hoa Cốc Vũ lâm vào tức giận, kế hoạch đã thất bại. Mấy ngày kế tiếp, Quả Tri dùng hết tất cả biện pháp, bất kể uy hiếp cũng làm qua, nịnh hót cũng làm qua, cũng không có hiệu quả chút nào. Cuối cùng, cuối cùng...

Thời Tây đứng lên từ trên giường, mặc quần áo vào. Quả Tri dùng chăn quấn chặt lấy cơ thể không một mảnh vải che thân của mình, mặt chôn xuống gối, phát ra giọng buồn buồn: "Ngày mai có thể đi ra ngoài chơi sao?"

"Sớm nên như vậy, tiếp nhận giáo huấn."

Hắn lại bỏ lại một câu nói như vậy! Quả Tri ảo não nện chiếc gối vào đầu mình, sau đó bắt đầu điên cuồng đá tấm chăn. Trước kia cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ tới, vì muốn rủ đàn ông đi ra ngoài chơi mà cần phải hy sinh thân thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.