Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 53: Tớ vì cậu nói dối





Màn đêm bao trùm ký túc xá sinh viên, ánh đèn từ các dãy phòng trọ thưa thớt dần. lác đác vài người tựa vào lan can nhìn trời đêm, có vài người đi lại trong phòng học bài một mình, một số khác tụ tập đánh bài, ca hát, tiếng ồn ào, tiếng chửi rủa vang trong đêm tĩnh mịch. Thời Tây đứng dưới lầu tựa vào tường , Qủa Tri ngồi xổm bên cạnh Thời Tây, tay động đậy dây giày của mình.

Hai tay Thời Tây để trong túi quần, ánh trăng trong đêm lờ mờ soi vào khuôn mặt đẹp trai của hắn, Thời Tây dùng đầu gối khẽ đụng vào Qủa Trí : '' Đừng rề rà, đi thôi ! ''

Qủa Trí mặt mài buồn bã cúi đầu nói: '' Tớ thi trượt rồi, thành tích học tập ngày càng xuống dốc ''.

‘’ Không có chuyện gì khác thì tớ đi đây.’’ Thời Tây bình thản trả lời , nét mặt thờ ơ, Thời Tây ít khi bận tâm đến mọi sự, ba cái chuyện học hành thi cử đối với hắn không có gì quan trọng. Cách nói của Thời Tây rất lãnh đạm , chẳng có chút biểu hiện gì quan tâm, chăm sóc tới Qủa Trí như những người yêu nhau vẫn thường làm. Thời Tây trước sau vẫn là Thời Tây. Thật khó cải tạo suy nghĩ ngây thơ của Qủa Trí, thật khó làm dịu sự lãnh đạm của Thời Tây.

Qủa Trí khẽ cười trừ, không đem việc Thời Tây thờ ơ với thành tích của mình để trong lòng, Thời Tây còn có việc riêng của Thời Tây, lúc Thời Tây không viết được tiểu thuyết, Qủa Trí cũng không giúp gì được cho Thời Tây. Vì thế , bản thân mình thành tích kém thì mình đành tự chịu thôi, Thời Tây có thái độ hờ hững đối với mình cũng không có gì lạ. Qủa Trí đúng là lòng dạ thiện lương, lúc nào cũng bao dung cho thái độ hờ hững lạnh lùng của Thời Tây

'' Hoa Nhi nói thành tích của cậu tốt nhất, cậu làm thế nào không bị tình cảm chi phối, chuyên tâm học tập vậy? Mỗi ngày tớ đều bị phân tâm , nhớ đền cậu !''

‘’Đừng nói mấy lời buồn nôn đó.’’

‘’ Cậu đừng đánh trống lãng.’’

‘’ Thật lắm lời, dùng thời gian rãnh về phòng đọc sách đi !’’

‘’Cậu nói cũng phải, tới lúc tớ về phòng rồi. ‘’ Qủa Trí đứng lên, giậm chân vài cái cho đỡ tê chân, rồi đi lên phòng.

Hôm sau vào lúc tiết 3 vừa kết thúc, Hoa Cốc Vũ xuất hiện ở phòng học của Qủa Trí, không nói lời nào , cầm hết sách giáo khoa của Qủa Trí bỏ vào trong cặp, dáng bộ hơi miễn cưỡng.

‘’ Hoa Nhi, cậu làm gì thế , tiết sau tớ còn học nữa mà !’’ Qủa Trí đưa tay lấy lại sách từ túi Hoa Cốc Vũ.

‘’ Toàn bộ sách của cậu ở đây hết hả ?’’

‘’ Trong phòng tớ còn nữa, cậu lấy sách của tớ làm gì ?’’

‘’ Tớ muốn đi vệ sinh, cậu cho tớ mượn chìa khóa phòng đi.’’ Hoa Cốc Vũ xòe tay ra, Qủa Trí lấy trong ngăn kéo giấy vệ sinh đặt lên tay Hoa Cốc Vũ :’’ Đi vệ sinh thì dùng giấy vệ sinh, cậu lấy sach giáo khoa làm gì, dùng sách giáo khoa sẽ trầy mông’’

‘’ Mau đưa chìa khóa cho tớ.’’ Hoa Cốc Vũ cầm giấy vệ sinh ném lên trên bàn Qủa Trí. Qủa Trí ra chiều khó hiểu đưa mắt nhìn Hoa Cốc Vũ: ‘’ Cậu bị bệnh trỹ hả ?’’

‘’ Cậu thật là, đừng có chọc tớ. Cho tớ mượn sách 2 ngày.’’ Hoa Cốc Vũ nói xong, không chờ Qủa Trí trả lời , liền rời khỏi phòng học.

Qủa Trí cũng không tính toán với Hoa Cốc Vũ, mấy ngày nay không thấy bóng dáng của Thời Tây, gửi tin nhắn không nhận được hồi âm, đến phía sau sân vận động thể dục cũng không tìm được. Quả Tri đưa điện thoại di động rà qua rà lại, quyết định hay là đi tới lớp học tìm Thời Tây. Ở ngoài cửa sổ phòng học, Qủa Trí liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thời Tây. Thời Tây dựa lưng vào ghế dựa, hai chân đặt ở trên bàn học, một tay cầm sách, một tay chuyển bút. Bốn phía ồn ào phảng phất không có can hệ gì tới hắn, trầm tĩnh liền hờ hững, tình cờ dừng bút ở trong sách viết viết cái gì đó.

Quả Tri trong tầm mắt chỉ có Thời Tây, mà Thời Tây trong tầm mắt lại không nhìn thấy Quả Tri.

Quả Tri dừng bước…, một cảm giác khủng hoảng chợt lóe lên trong cậu, cậu thu tầm mắt lại, không dám nhìn nữa, liếc mắt một cái, vội vàng rời đi. Khi Qủa Trí mới bắt đầu quen biết Thời Tây, Thời Tây chỉ là một người mờ nhạt, bất kể là thành tích học tập hay thể dục đều kém cỏi, không có mục tiêu, không có linh hồn, tê dại tiêu hao thời gian. Hiện nay, Thời Tây đang dần tiến bộ đến trình độ xuất sắc, còn bản thân mình lại liên tiếp tụt hậu.

Qủa Trí nhắm đôi mắt lại, ngẩng đầu hướng về phía bầu trời thầm nhủ:’’ Nghe nói Nguyệt Lão sẽ cột sợi chỉ hồng gắn kết hai người yêu nhau, sợi chỉ hồng cột chặt như thế, có lúc nào đó bị đứt hay không ? ‘’

Muốn chuyên tâm nhất nhất học tập, nhưng tâm tình trong lòng lại dâng trào không yên.

Qủa Trí chưa từng thích ai như thế này , nên cũng không biết làm sao khắc chế cảm xúc.

Buổi chiều , trong lòng cậu không được vui cho lắm, ngoài trời thì mưa nặng hạt triền miên không ngừng. âm thanh tí tách rơi trên lá cây , ngoài hiên và bên thềm cửa sổ , mưa trên nóc nhà tạo ra âm thanh lạnh lẽo. Qủa Trí không mang theo dù, cậu đành cắn răng chạy ào về ký túc xá, khi đến nơi cả người đều ướt sũng. Cậu chạy một mạch lên phòng của mình, đưa tài sờ soạng túi quần thì chợt nhớ tới lần trước đã đem chìa khóa chính đưa cho Hoa Cốc Tử. Mấy ngày nay Kha Tuấn Kiệt đều về sớm hơn mình nên cậu quên mất chuyện chìa khóa đã đem cho mượn.

Cửa phòng cậu khép hờ, Qủa Trí đẩy cửa bước vào, khi thấy Thời Tây ngồi trên băng ghế dài cậu còn cho rằng mình gặp ảo giác. Thời Tây cầm máy ảnh trong tay, nhìn chăm chăm vào những bức ảnh bên trong.

Thời Tây ?

Thời Tây lặng im không nói lời nào, Qủa Trí từ từ bước tới , dùng tay đẩy nhẹ lên bả vai Thời Tây, sau khi khẳng định mình không bị ảo giác, cậu nhẹ nhàng hét lên : ‘’ Thời Tây, sao cậu lại tới đây ? ‘’

‘’ Tớ không tới được ah’ ? ‘’ Thời Tây lúc này mới quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Qủa Trí toàn thân ướt sũng. Không mảy may trách móc, đứng lên đi tới giường Kha Tuấn Kiệt, kéo cái chăn xuống ném lên người Qủa Trí. Sau đó dùng lực lao đầu tóc của Qủa Trí, đầu Qủa Trí bị lực đạo lau mạnh nên lắc lư cả người. Qủa Trí muốn đẩy cánh tay Thời Tây ra: ‘’ Có khăn mặt không dùng, sao lại lấy chăn người khác lau ? ‘’

‘’ Cái này thấm nước tốt hơn.’’

‘’ Cậu không thấy kỳ quặc hay sao ! ‘’ Qủa Trí đáp lại, còn muốn nói gì đó, Thời Tây cố tình lấy chăn lau mặt quả Trí, Làm Qủa Trí không thốt được lời nào. Sau đó Thời Tây lấy chăn bao lấy thân thể Qủa Trí lại: ‘’ Cởi quần ra !’’ Qủa Trí nghe lời , trong chăn ngọ nguậy cởi hết quần ra.

‘’ Cởi giày ra nữa, cậu là học sinh tiểu học sao ? Nói tới đâu làm tới đó ? Thời Tây dùng sức bọc cái chăn lại.

‘’ Từ từ đã !’’ Qủa Trí đá chiếc giày xuống.

Thời Tây buông Qủa Trí ra, lại tủ quần áo , cầm một bộ đồ ném qua cho cậu. Qủa Trí chật vật đón lấy, giọng nghiêm túc nhắc nhở Thời Tây:’’ Cậu ném như vậy rất bất lịch sự .’’

‘’ Phí lời, mau mặc vào.’’

Qủa Trí không phàn nàn nữa, cậu loay hoay mặc quần áo vào , sau đó liếc nhìn chăn của Kha Tuấn Kiệt : ‘’ Còn cái chăn này thì sao ? ‘’

‘’ Cậu không nói thì không ai biết.’’ Thời Tây mở nắp chai nước khoáng uống một hớp.

Qủa Trí lộ vẻ ngạc nhiên nhìn Thời Tây :’’ Cậu muốn tớ nói dối hả ? Tớ không phải loại người như vậy ! Tớ sẽ nói sự thật !.’’

Thời Tây nhún vai , bình thản mở cửa phòng bước ra ngoài, tùy hứng đến rồi tùy hứng đi. Cơ bản không chú ý đến ý kiến của Qủa Trí, Qủa Trí nhìn Thời Tây đi ra , trong lòng cậu băn khoăn vì sao Thời Tây lại đến đây. Vô tri vô giác cậu tiến tới chỗ Thời Tây đã ngồi , không tự chủ cầm chai nước Thời Tây đã uống nhấp một ngụm. Bất ngờ cậu tựa hồ ý thức được điều gì đó, liền ảo não để chai nước ra xa: ‘’ Hành vi của mình có biến thái lắm không ??? ’’.

Đột nhiên cậu đưa mắt nhìn về chồng sách giáo khoa đặt trên bàn, phía trên có để một chiếc chìa khóa. Qủa Trí lấy chiếc chìa khóa xuống, cầm quyển sách lên, lật ra xem, cậu cắn chặc môi dưới của mình, một luồng cảm xúc mạnh mẽ từ ngực tràn lên khóe môi của cậu.

Nhiều chỗ trong sách giáo khoa được đánh dấu ghi chú cẩn thận, thậm chí còn chi tiết , dễ hiểu hơn lời giảng của giáo viên. Đây là chữ viết của Thời Tây, Qủa Trí nhận ra nét chữ của Thời Tây, trong sách còn kèm theo những lời mắng mỏ, châm chọc cậu …. Càng xem càng thấy buồn cười =))

Hai tay cậu giơ quyển sách lên cao, nhìn ngắm một hồi rồi khẽ đặt lên môi.

Qủa Trí đang hôn quyển sách giáo khoa thì Thời Tây không biết từ lúc nào đứng tựa ở cửa phòng, hay tay khoan thoai khoanh trước ngực cất tiếng hỏi Qủa Trí: ‘’ Cậu làm gì thế ?’’

‘’ Không có gì.’’ Qủa Trí vội ném cuốn sách lên bàn, giả đò như không có chuyện gì xảy ra:’’ Tại sao cậu quay lại ? ‘’ Thời Tây tiến tới chồng sách giáo khoa , rút ra một quyển sách bên dưới : ‘’ Để quên sách.’’ Thời Tây vừa nói vừa liếc nhìn ánh mắt lộ vẻ mỉm cười của Qủa Trí.

‘’Qủa Trí.’’

‘’ Uhm ?’’

‘’ Không có việc gì thì nên chú ý một chút, cửa nẻo khóa cẩn thận.’’ Nói xong, Thời Tây bước ra ngoài đóng cửa lại, đi mất.

‘’ Xấu hổ quá ! Không còn mặt mũi nào sống tiếp a…. ! Qủa Trí đá chân mình loạn xạ dưới gầm bàn than thở.

Tối đến , Kha Tuấn Kiệt lên giường đắp chăn đi ngủ, đột nhiên bật dậy :’’Kỳ quái, tại sao chăn của tớ lại bị ẩm ướt như thế này !’’ Qủa Trí đưa lưng về phía Kha Tuấn Kiệt, toàn thân căng cứng, mấy giây sau trấn tĩnh lại mới từ tốn đáp: ‘’ Dạo này trời mưa dai dẳng, trong phòng ngủ cũng ẩm thấp theo.’’

Ai dza… lại hùa với Thời Tây nói dối rồi, Qủa Trí thấy áy náy nên đem quyển sách che mặt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.