Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 61: Ký hiệu



Dạo chơi trong lễ hội một hồi , Qủa Trí mua rất nhiều đồ lưu niệm. Trước mặt bọn họ có một cô gái ăn mặc hở hang, áo trễ cổ váy xẻ tà, khiến mọi người chú ý, theo phong cách hóa trang thì hẳn là nàng muốn thành nữ đế. Qủa Trí tuy ít xem truyện tranh và phim hoạt hình nhưng cậu vẫn biết một số tạo hình cơ bản. Định thần nhìn lạị, cậu không thể tin vào mắt mình nữa… Ai thế kia !

Vị nữ đế kia làm bộ không nhìn thấy Qủa Trí và Thời Tây, đi lướt qua người bọn họ, Qủa Trí lớn tiếng gọi nàng:’’ Chị họ, chị họ !’’ Qủa Nhược Khiết ngó lơ, tăng nhanh bước chân, Qủa Trí đuổi theo sau, một phát bắt lấy tay nàng, từ đầu đến chân đánh giá Qủa Nhược Khiết, nàng thật khiến người ta … choáng váng !!!

Qủa Nhược Khiết bất mãn chỉnh sửa lại quần áo:’’ Nhìn cái gì, chị hóa trang lạ lắm sao ?’’ Qủa Trí không ngờ lại gặp chị họ ở đây, nàng vẫn giữ dáng vẻ tùy tiện ấy.

Thời Tây đứng bên cạnh, dùng ánh mắt phân tích liếc nhìn hóa trang của Qủa Nhược Khiết, không nói gì, chỉ lạnh lùng đánh giá hai chữ:’’ Chà đạp ! ’’ Qủa Trí cùng quan điểm với Thời Tây , dịu dàng nhưng hơi bị phũ phàng khẳng định :’’ Đúng vậy !’’.

Cậu lo lắng cho nàng:’’ Chị họ, chị nên tận dụng thế mạnh của mình mà giả trang cho phù hợp chút: nam nhi, cây cối hay loài vật.’’ Qủa Trí thật tâm khuyên giải , không hề có ý tứ mỉa mai chị họ, thuốc đắng dã tật, sự thật vốn mất lòng.

Qủa Nhược Khiết khinh thường hồi đáp:’’ Chị thích gì thì hóa trang thôi, sao cậu nhiều chuyện thế ?’’

‘’ Em quan tâm chị thôi.’’

‘’ Cám ơn ’’. Qủa Nhược Khiết khẽ nhíu mày không vui, nàng tốn khá nhiều công sức và thời gian chuẩn bị trang phục cho mình, rất tự tin đi đến lễ hội, thế mà gặp bọn họ ở đây bình phẩm này nọ[thật chỉ muốn hét lên lên : ‘’ Đừng phán xét người khác dựa trên quan điểm cá nhân của mấy người !’’].

Không hẹn mà gặp , Hoa Cốc Vũ cũng tới tham gia lễ hội, nhìn thấy bóng lưng của vị nữ đế liền tò mò tới xem mặt. Qủa Trí nhận ra Hoa Cốc Vũ , tri âm chào hỏi:’’ Hoa Nhi cũng tới, thật náo nhiệt !’’. Người hữu tình, nhân gian vô tình, cái gọi là trọng sằc khinh bạn chính là đây, Hoa Cốc Vũ không thèm để ý tới Qủa Trí, cao hứng đi tới trước mặt Qủa Nhược Khiết, trong nháy mắt cậu sa sầm nét mặt, kích động nói ra lời thất lễ:’’ Bác gái này, bác làm xấu hình ảnh nghệ thuật trong mắt mọi người, màu mè thái quá, ngực phẳng thế kia còn bày đặt cosplay gợi cảm !’’. Bạn đang đọc truyện tại WebTruyenOnline.com.

‘’ Hoa Nhi sao lại chê bai chị họ của tớ.’’ tình thân dễ khiến người ta mù quáng bênh vực lẫn nhau. Tuy Qủa Nhược Khiết ghi nhận lòng tốt của Qủa Trí , nhưng nàng cũng không quên nhắc nhở:’’ Cậu đừng giả từ bi nữa, vừa nãy cũng ném đá xuống giếng, dìm hàng chị đấy thôi.’’

Đây là lần đầu tiên Hoa Cốc Vũ gặp mặt Qủa Nhược Khiết, còn ngỡ là sẽ phát sinh nhân duyên luyến tình… Kỳ thực không có nhiều chuyện lãng mạn như thế. Hoa Cốc Vũ luôn cho rằng bản thân cậu rất quan trọng với mọi người, nên cơ bản cậu không hề để ý tới ai. Về phía Qủa Nhược Khiết thì còn rõ ràng hơn, toàn bộ tế bào tình yêu đều dành cho ăn uống, nên đối với tình yêu nam nữ nàng chưa từng hứng thú.

‘’ Hai người chưa quen biết nhau, để tớ giới thiệu một chút.’’

‘’ Không cần !’’ cả hai đồng thanh khẳng định. Ở đời, sống thì không cần thiết phải đi lấy lòng ai, như vậy nhìn lại chỉ có chính mình bị ủy khuất. Làm người thật ra vô cùng đơn giản, cậu coi trọng tôi, tất nhiên chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi. Còn cậu không coi tôi ra gì thì chuyện của cậu liên quan gì đến tôi. Mối quan hệ giữa Hoa Cốc Vũ và Qủa Nhược Khiết chưa có bắt đầu đã sớm kết thúc, hai người họ không vừa mắt nhau một chút nào.

‘’ Hoa Nhi, cậu không hóa trang ah’ ?’’ Qủa Trí mở lời , xua tan bầu không khí căng thẳng.

‘’ Ha ha ~ ’’ Hoa Cốc Vũ tươi cười xả láng, kiêu ngạo vuốt ve mặt mình :’’ Cậu xem, dung nhan hoàn mỹ của tớ thì cần gì hóa trang nữa. Chỉ có người khác hóa trang thành tớ thôi ! À … Thời Tây đâu rồi , tớ có chuyện quan trọng tìm hắn.’’

Qủa Trí quay đầu lại, không thấy Thời Tây đâu, cậu bâng quơ hỏi:’’ Vừa nãy còn ở đây mà ?’’.

Cách đó không xa có một nhóm nữ sinh đang tụ tập xung quanh, trực giác mách bảo Thời Tây đang ở đó, Qủa Trí liền chạy đến xem thử. Khi bọn họ đến nơi, Thời Tây đang xem sách manga trưng bày trên kệ, ánh mắt soi mói của mấy nữ sinh sau lưng làm Thời Tây khó chịu. Qủa Trí ngừng lại vài giây, quay đầu bỏ đi. Hoa Cốc Vũ ứng biến mau lẹ, đứng chắn phía sau lưng Thời Tây làm duyên làm dáng thu hút sự chú ý của nhóm nữ sinh, trong lòng la hét, kêu gào như đấng cứu thế: ‘’ Nhìn ta, nhìn ta , tất cả hãy nhìn ta .’’

Khoe thân chán chê, Hoa Cốc Vũ lấy điện thoại di động ra huênh hoang trước mặt Thời Tây:’’ Trong hình là hoa khôi trường đại học X, tuyệt sắc giai nhân đó nha ! Cô nàng đang theo đuổi tớ, ha ha ha ... ‘’ Thời Tây cảm thấy bên tai rất ồn ào, lấy điện thoại di động của Hoa Cốc Vũ ném xuống đất, tiếp tục xem sách manga. Hoa Cốc Vũ nhặt điện thoại di động lên, gắt gao nói:’’ Oái ! Điện thoại tớ mới mua. ’’

Cậu đau lòng xem xét điện thoại của mình có hư hao gì không, tuy nộ khí bất bình nhưng không dám dây vào Thời Tây nữa, đành quay sang giận cá chém thớt với mấy nữ sinh đang đứng nhìn bọn họ :’’ Có gì đáng xem, chưa từng thấy trai đẹp nổi giận sao ? Tôi không có hứng nói chuyện với mấy cô, làm ơn biến hết đi.’’ Mấy nữ sinh nhàm chán tản đi.

Thời Tây chợt thấy có bàn tay sắp chạm vào mình, tưởng Hoa Cốc Vũ vẫn đùa dai nên nhanh tay bắt lấy, tính dùng sức cảnh cáo đối phương, phản xạ nhìn nhanh thì nhận ra Qủa Trí đang cầm mũ lưỡi trai màu đen muốn đội cho cậu. Thời Tây buông tay, Qủa Trí cười hiền giải thích:’’ Đội mũ che nửa khuôn mặt này đi, người khác sẽ bớt phiền cậu.’’

Đúng là trước đây Thời Tây luôn làm như thế để bớt bị quấy rầy, cậu rất hiếm khi có cảm giác tin tưởng một ai đó. Những người sống một mình quá lâu sẽ đều như cậu. Không phải Thời Tây đa nghi hay khó tính, mà là vì không thấy an toàn. Thế giới này rất rộng lớn và xa lạ, người có thể khiến cậu gửi gắm tin tưởng không có mấy ai. Qủa Trí đem mũ đội lên đầu Thời Tây, đem tình cảm ấm áp tiến sâu vào cơ thể cậu, lắp đầy niềm tin tưởng trong trái tim Thời Tây.

Sau 1 giờ đi lanh quanh , Qủa Trí đã mua rất nhiều thứ, cái gì cũng làm cậu ngạc nhiên, cái gì cũng muốn mua. Tuổi thơ và thời niên thiếu của cậu bị baba Qủa Vân Dũng quản giáo rất nghiêm khắc, ngoại trừ học hành suốt cả ngày, chuyện gì cũng không được nghĩ, thứ gì cũng không được làm theo ý thích. ‘’Ham chơi đánh mất ý chí ‘’ , đó là câu cửa miệng hồi bé cậu thường hay nghe. Do sự giáo dục như vậy, lâu dài hình thành thói quen tiết chế mua sắm trong Qủa Trí, phàm là thứ gì cậu thích, cậu cũng chỉ nhìn chứ không dám mua. Chiếc máy camera hay mang theo bên mình là thứ quý giá nhất Qủa Trí từng mua, cậu rất nâng niu cái máy đó. Hôm nay không biết vì sao Qủa Trí lại phá giới, mua sắm rất nhiều thứ mà không đắn đo chút nào.

Phải chăng gặp được Thời Tây nên Qủa Trí trở nên hoạt bát rất nhiều, hoạt bát đến mức như chú chim nhỏ thoát khỏi chiếc lồng giam hãm bấy lâu nay, cậu có tự do làm những gì mình thích.

Thời Tây vẫn chưa gặp baba Qủa Vân Dũng của Qủa Trí, nhưng trong lòng cậu, hai người đã sớm phân định thắng thua.

Bốn người ngồi bàn tròn ở trước khu ăn vặt, Qủa Trí ăn xong no nê, tựa lưng dựa vào ghế ngồi:’’ Ăn hết nổi rồi , thật no ! ‘’. Hoa Cốc Vũ ăn không bao nhiêu, muốn duy trì vốc dáng nên kiêng ăn. Qủa Nhược Khiết bù đắp cho Hoa Cốc Vũ, hôm nay đi lanh quanh tốn biết bao ca – lo – ri nên nàng bổ sung rất nhiệt tình, ăn uống gấp đôi ngày thường.Bạn đang đọc truyện tại WebTruyenOnline.com.

Qủa Trí ngó nhìn Qủa Nhược Khiết, xuất ra một lời cảm thán :’’ Chị họ, ông trời đối với chị thật bất công ! ’’.

‘’ Im miệng cho chị ! ’’ Qủa Nhược Khiết chặn họng Qủa Trí, cái tên ngốc xít này khẳng định không nói điều gì hay ho. Qủa Trí thật thà bày tỏ tiếp:’’ Sao chị ăn nhiều mà ngực vẫn không tích mỡ to lên vậy nhỉ !!!’’

Hoa Cốc Vũ bật cười nghiêng ngả, Qủa Nhược Khiết bực mình, ở dưới bàn đạp một cước vào chân Qủa Trí rõ đau, nàng đứng lên , xoay người suy nghĩ tìm nơi nào đó để đi, không muốn thấy ba người này nữa, đặc biệt là tên Hoa Cốc Vũ tự kỷ phát cuồng. Phía đối diện, Hoa Cốc Vũ cũng mệt mỏi đứng lên theo, làm vài động tác thư giãn, cậu cũng đang suy tư, muốn đi nơi khác để nghỉ ngơi, không muốn mấy thiếu nữ si mê làm phiền, ngàn vạn lần cách xa bác gái nữ đế, đi chung với bác làm cậu thấy ủy khuất, hạ thấp nhãn tuệ thẩm mỹ của cậu. Hai người đều dùng ánh mắt diều hâu quan sát đối phương, chờ đợi kẻ địch chọn hướng đi trước, sau đó sẽ theo hướng ngược lại đi khỏi đây.

Qủa Trí đem tất cả đồ lưu niệm để xuống đất sắp xếp lại, cậu lấy bút ra vẽ ký hiệu lên từng món.

‘’ Đang làm gì thế ?’’ Thời Tây hỏi.

‘’ Ở đây nhiều người mua đồ giống nhau quá, tớ làm dấu để không nhầm lẫn với người khác.’’ Sau khi đánh hết ký hiệu, Qủa Trí nhìn về phía sách manga của Thời Tây, đưa tay cầm lấy, giở xem nội dung bên trong. Không có tình yêu hồng phấn, không có tranh vẽ đượm tình, tất cả chỉ là truyện cười.

‘’ Nãy giờ cậu xem cái này sao ?’’

‘’ Ừ ! ‘’

Qủa Trí chăm chú đọc một lượt, nội dung hài hước bên trong làm cậu bật cười chảy cả nước mắt. Chợt nhớ tới Thời Tây, cái tên đó xem xong mà mặt vẫn tỉnh như ruồi, Qủa Trí thắc mắc :’’ Rốt cuộc cậu là dị nhân không biết cười đó hả ?’’

‘’ Toàn chuyện nhảm, chẳng có gì đáng cười.’’

‘’ Đúng rồi, tớ giúp cậu làm ký hiệu sở hữu.’’ Qủa Trí nói.

‘’ Không cần , tớ tự làm.’’ Vừa dứt lời, Thời Tây đột nhiên tới gần, hàm răng của cậu khẽ cắn vào cổ Qủa Trí. Đại não Qủa Trí bất ngờ bị tập kích, không cách nào hoạt động, lực hút ngay cổ nhanh chóng truyền đến cảm giác ẩm ướt, hơi nóng ấm áp lay động khắp toàn thân, Qủa Trí mơ hồ không phản kháng. Thời Tây thả Qủa Trí ra, ánh mắt trêu đùa nhìn dấu hôn tươi mới in trên cổ Qủa Trí; vẻ mặt rất hài lòng phán một câu : ‘’ Đánh xong ký hiệu.’’

Qủa Trí nâng cổ áo che lại dấu vết của kẻ xấu xa, mặt đỏ tựa hoàng hôn lúc chiều tà, không nói được lời nào ra hồn, chỉ nghẹn khuất chỉ chỏ:’’ Cậu … cậu …’’ Qủa Trí rút tay về, nhìn quanh bốn phía, thật may là dòng người tấp nập tạo nên bức tường người che đi cảnh ám muội khi nãy giữa hai người. Hoa Cốc Vũ nghe tiếng Qủa Trí thì thầm, quay đầu nhìn lại, phát hiện mặt Qủa Trí đỏ bừng:’’ Các cậu làm gì vậy ?’’

‘’ Không có gì ‘’. Qủa Trí ấp úng trả lời, tăng thêm lực khả nghi. Hoa Cốc Vũ lanh lẹ ngồi xuống xốc khăn trải bàn lên, giọng nói đầy châm chọc :’’ Đừng để tớ bắt gặp ! Sờ mó nhau dưới bàn đó hả ?’’

Qủa Trí lấy đồ đập vào lưng Hoa Cốc Vũ :’’ Cái tên não tàn này !!!’’


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.