Bây giờ là lúc nói chuyện sao? Bây giờ là thời điểm nghe chuyện này sao?
Mặc dù như thế, Quả Tri vẫn là không nhịn được bởi vì nhiệt độ của Thời
Tây mà theo quán tính tâm tình nhảy loạn xạ ở bên trong.
“Mày nên
lo cho mình trước thì hơn, tiểu tử thúi.” Một cách tay đưa tới bị cản
lại. Tên côn đồ nhìn về phía Thời Tây. Thời Tây nhẹ nhếch môi, vẻ mặt
của hắn bây giờ so với lúc nãy không có nhiều thay đổi. Giống như ảo
giác, chỉ nhìn vào con ngươi của Thời Tây thì không khí cũng khiến cho
người ta cảm thấy lạnh như băng. Thời Tây kéo Quả Tri ra sau, từng bước
từng bước tiến tới gần hai người đàn ông côn đồ: “Thật khó mới thấy được tư liệu tốt như vậy, vốn là đang muốn hưởng thụ.”
“Mày, rốt cục mày đang nói gì thế? Mày nghĩ rằng chúng ta sẽ sợ sao?”
Thời Tây đi tới cửa phòng học, ngón tay của hắn đặt ở trên công tắt điện:
“Các người nên biết sợ thì tốt hơn.” Đèn tắt, phòng trở nên đen nhánh,
trong bóng tối vẫn có thể nghe được tiếng mắng chửi: “Giở trò quỷ quái
gì vậy?!” Cảm giác có người đang đến gần, đưa tay ra nhưng lại không
đụng được bất kì thứ gì. Tên côn đồ 1 cảnh giác xung quanh, cách đó
không xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết, còn có âm thanh gì đó nghe rất tê tái. Chân của hắn không nghe lời, phát run lên, cảm giác này giống
như rơi vào bụi rậm đen nhánh, bên tai không ngừng truyền tới tiếng dã
thú cắn xé con mồi. Hắn lục lọi đi tới hướng ánh sáng ít ỏi ngoài cửa,
chạy đi, không để ý đụng phải góc bàn đầy đau đớn, sợ hãi giống như một
sợi dây thừng siết chặt hắn. Rốt cục, đã ra được nơi có ánh sáng, hắn
mới thở phào nhẹ nhõm. Một cánh tay lạnh như băng kéo hắn vào trong vực
sâu bóng tối.
Tiếng kêu thảm thiết càng ngày càng yếu ớt, cuối
cùng phòng trở trở lại yên tĩnh như cũ. Đèn sáng, Quả Tri không kịp
thích ứng híp mắt, trong tầm mắt mơ hồ thấy được Thời Tây để hai tay vào trong túi quần: “Sợ cái gì, đi thôi.” Quả Tri liếc mắt nhìn hai người
nằm ở dưới đất, bọn họ co rúc thân thể, vô lực cử động. Cậu ngơ ngác đi
tới bên cạnh Thời Tây, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, mới vừa rồi đã
xảy ra chuyện gì?
Chờ cậu phục hồi tinh thần lại, cản trở đường
đi, lo lắng nhìn Thời Tây: “Mặt của cậu không sao chứ? Để tớ xem một
chút.” Quả Tri đưa tay nhẹ nhàng chạm tới vết thương hơi nứt ra trên
khóe miệng Thời Tây. Ngón tay của cậu ấp áp, bao trùm Thời Tây lạnh như
băng.”
“Không có gì.”
“Tớ có chút tức giận đối với cậu.” Quả
Tri bày ra ánh mắt oán trách: “Cậu có thể đối xử thật tốt, thật tử tế
với gương mặt này hay không? Ông trời già tốn biết bao nhiêu thời gian
mới có thể tạo ra bộ dáng này của cậu, cậu như vậy thì thật là lãng
phí!”
“Cậu rất thích gương mặt này?” Thời Tây mang theo nhạo báng và trêu cợt xấu xa đến gần.
“Mới, mới không có.” Quả Tri hoảng hốt, ngón tay vô ý tác dụng lực mạnh lên
trên vết thương của Thời Tây. Thời Tây nhíu mi lại, vừa muốn mắng Quả
Tri, Quả Tri lại nhào về phía trong ngực của Thời Tây, ôm thật chặt hông của hắn: “Nếu như cậu bị thương, tớ sẽ rất đau lòng, rất đau lòng. Cậu
phải nhớ kĩ những lời này, nếu như không nhớ được, tớ sẽ một mực nói đến khi nào cậu nhớ thì ngưng. Cho nên, đừng có thất thường.”
Thời Tây đặt tay ở trên đầu của Quả Tri: “Bây giờ là người nào thất thường?”
“Khẳng định không phải là tớ. Đúng rồi, ngày mai để tớ mua chút đồ bổ cho cậu.” Quả Tri buông Thời Tây ra.
“Chuyện cũng không có gì.”
“Nhớ mở cửa cho tớ, đừng ngủ như chết đó.”
“Tôi không muốn, rất phiền, biết không?” Lời Thời Tây nói lạnh như băng, để
cho Quả Tri không biết như thế nào cho phải. Mình rất phiền sao? Đầu óc
cậu chìm xuống, chuẩn bị giống như đưa đám. Giọng nói của Thời Tây kéo
cậu trở lên: “Sau này tự mình mở cửa.” Cái chìa khóa ở trong tay hắn lắc lắc. Mắt Quả Tri lóe sáng: “Có thật không?” Hai tay của cậu so với câu
hỏi còn sớm hơn đã đưa về phía chìa khóa. Ai ngờ Thời Tây lại chơi ác
giơ cao cái chìa khóa lên để cho Quả Tri bắt hụt. Cậu nhón chân lên,
chưa từng không cam lòng với chiều cao của mình như vậy.
“Cho tớ đi.”
“Có lợi ích gì?”
“Cậu không cho tớ, sau này mỗi ngày, vừa sáng sớm liền đi gõ cửa phòng cậu
ngay. Quả Tri ôm lấy cánh tay đang giơ cao của Thời Tây: “Tớ cũng không
tin cậu không thấy mệt.”
Thời Tây rũ tay xuống, động tác này có
chút cố ý. Quả Tri đoạt lấy cái chìa khóa, sợ Thời Tây sẽ đổi ý, chạy so với ai khác còn nhanh hơn.
Buổi trưa, Quả Tri xách theo một đống
đồ bổ đi tìm Thời Tây. Nửa đường thấy được bóng dáng quen thuộc, là
Quách Diệc Kỳ. Trước mặt cô ta là hai người đàn ông. Lòng của Quả Tri cả kinh, đó không phải là hai tên côn đồ tối qua sao?
“Không phải
tôi đã nói là đừng tới trường học sao?! Không làm xong chuyện mà còn có
mặt mũi tới đây sao? Hai tên phế vật?” Quách Diệc Kỳ rõ ràng rất không
vui.
“Cũng không thể trách chúng tôi. Vì giúp cô, chúng tôi cũng bị thương, cô không cho thêm tiền thuốc thang sao dược?”
Dây dưa một hồi lâu, Quách Diệc Kỳ chán ghét lấy tiền từ trong túi xách ném tới trước mặt của hai người: “Tính tình gì không biết, cầm tiền cút cho tôi! Chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong thì còn làm được việc gì
chứ.” Cô xoay người liền thấy được Quả Tri, sau phút hoảng hốt ngắn
ngủi, Quách Diệc Kỳ ôm tay: “Bị cậu thấy rồi.” Hai tên côn đồ cũng nhìn thấy Quả Tri, sợ Thời Tây sẽ xuất hiện, cầm tiền liền bỏ chạy.
“Thì ra là cậu.”
“Là tôi thì sao? Tôi chính là không vừa mắt cái tên Thời Tây đó. Cậu thật
đúng là thích xen vào chuyện của người khác. Quan hệ tốt như vậy sao? Đi tố cáo tôi đi, có cho tiền cậu cũng không dám. Coi chừng ngay cả cậu
tôi cũng giải quyết luôn đó.” Quách Diệc Kỳ hung tợn nói. Cậu thường bị
bắt nạt ở trường, cho nên đã có thói quen im hơi lặng tiếng trong những
tình huống như thế này.
“Muốn giải quyết tôi như thế nào thì cô cứ tùy tiện. Nếu như cô còn làm loại chuyện như vậy với Thời Tây nữa, tôi
sẽ tố cáo cô đó.” Quả Tri bình tĩnh nhìn chằm chằm Quách Diệc Kỳ.
“Ha ha, đe dọa tôi sao? Tôi thật là sợ. Cậu nghĩ mình có chỗ dựa thì ngon
lắm sao? Thời Tây là cái gì chứ? Sáng nay có người thấy vết thương trên
mặt hắn, cậu không biết tôi vui sướng thế nào đâu?” Quách Diệc Kỳ phía
sau đang nói cái gì, Quả Tri đều nghe không rõ, chỉ có thể thấy được
khóe miệng không ngừng động đậy. Thật khiến cho người ta phiền não và
đầy chán ghét! Quả Tri dùng tay ném túi đựng thuốc bổ tới trên đầu Quách Diệc Kỳ. Cậu tiến lên hai bước, bắt lại bả vai của Quách Diệc Kỳ. Quách Diệc Kỳ bị động tác đột nhiên của Quả Tri dọa sợ.
“Con mẹ cậu, muốn làm gì?”
“Cô nghĩ tôi muốn làm gì? Nếu như chuyện này để cho mọi người trong trường
biết, để cho ba mẹ cô biết, cô nghĩ cô có thể không bị gì sao? Sao? Im
lặng à? Cái miệng thúi của cô ngay cả tên của Thời Tây cũng không xứng
để nói. Bây giờ mau đi đi, nếu không tôi chẳng biết mình sẽ làm tiếp
theo. Đi!” Quả Tri đẩy Quách Diệc Kỳ ra. Quách Diệc Kỳ cũng không nói
lời gì, nếu không sẽ không có lợi cho mình. Cô vừa đi vừa quay đầu nhìn
Quả Tri vẫn duy trì dáng vẻ kích động vì Thời Tây, trong lòng nảy sinh
ra một câu nghi vấn.
Quả Tri và Thời Tây rốt cục là có quan hệ thế nào?
Quả Tri nhặt thuốc bổ nằm tán loạn trên đất bỏ vào lại trong túi, liều mạng chạy tới nơi ở của Thời Tây. Vừa vào cửa, đứng ở trước mặt Thời Tây thở hổn hển. Cậu nhìn hai tay của mình: “Xong đời, Thời Tây, tớ xong đời
rồi.”
“Tớ mới vừa động tay thô lỗ đối với con gái!” Quả Tri gấp gáp đi qua đi lại ở trong phòng: “Tớ không phải là một người đàn ông tốt. Tớ hẳn là có
thể nhịn được. Tớ làm sao có thể động tay với con gái chứ! Tớ thật không phải là một người đàn ông tốt. Con gái dù có làm chuyện gì đi nữa tớ
cũng không nên động thủ. Dù sao cô ấy cũng là con gái, tớ là con trai,
cậu nói đúng không?”
“Ồn ào chết!” Suy nghĩ của Quả Tri không thể khiến Thời Tây sinh ra sự đồng cảm.
“Tớ làm không đúng rồi. Tớ không phải là đàn ông!” Quả Tri nào lên trên giường làm loạn.
“Được rồi, tôi biết cậu không phải là đàn ông mà.” Thời Tây an ủi cậu.
Quả Tri ngẩng đầu lên: “Cậu nói đúng ra là đang an ủi tớ tìm đến cái chết.” Nói xong lại chôn mặt vào trong chăn. Trong chốc lát thấy Thời Tây
không có quan tâm tới mình, cậu lần nữa ngẩng đầu lên: “Lúc trước quen
biết cậu, tớ là một đứa trẻ ngây thơ. Bây giờ nhìn tớ xem, tớ biến thành cái gì rồi nè.”
Bởi vì hai người luôn ở cạnh nhau, vì vậy, thời
gian lâu dài, Thời Tây hấp thu ngây thơ của Quả Tri, Quả Tri lây chút tà ác của Thời Tây, không nhẹ không nặng, hòa hợp chung với nhau, tạo nên
chỉnh thể.