Cuối tuần, những đôi tình nhân trong trường gấp gáp đặt phòng khách sạn. Quả Tri bị Hoa Cốc Vũ kéo đến tiệm internet để góp thêm người chơi. Hắn lần nữa cảnh cáo Quả Tri: “Nghiêm túc một chút, nhất định phải đối xử
nghiêm túc với trò chơi!”
“Biết rồi.” Cậu tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính tràn ngập sắc xanh. Cậu tạo nhân vật
bằng một cái tên rất hay. Hoa Cốc Vũ thấy tên nhân vật là Thời Tây, cắn
răng nghiến lợi nói: “Cậu lấy cái tên như vậy có thể chuyên tâm chơi
được sao?!”
“Đừng xem nhẹ tớ. Tớ không phải là người dễ dàng dao
động như vậy.” Quả Tri nói rất chắc chắn, đổi lại là vẻ mặt không mấy
tin tưởng của Hoa Cốc Vũ. Bắt đầu chiến đấu, Quả Tri chậm chạp đi ở phía sau cùng.
“Cậu đứng đó làm gì?’
“Không muốn cho Thời Tây đi quá mệt mỏi.”
“Đây chẳng qua là một nhân vật trong trò chơi thôi mà!!” Hoa Cốc Vũ thật
muốn đập con chuột trong tay lên người bên cạnh. Qua mấy phút sau, Quả
Tri lại lên tiếng: “Hoa nhi, mau bảo vệ tớ, Thời Tây sắp bị đả thương
rồi.”
Đừng để ý tới Quả Tri, đừng để ý đến Quả Tri, ngàn vạn đừng để ý tới! Hoa Cốc Vũ nhủ thầm ở trong lòng. Mấy phút lại trôi qua.
“Cậu nghĩ bây giờ Thời Tây đang làm gì?”
“Xin đem sự chú ý đặt lên trò chơi!”
“Hết cách rồi. Thấy tên như vậy, rất khó để cho người ta không nghĩ đến.” Quả Tri nói một cách tự nhiên.
“Ông đây đã bảo cậu đừng đặt tên như vậy rồi!”
Chưa tới mấy phút.
“Hoa nhi, chức năng thay đổi quần áo ở đâu? Tớ muốn đổi quần áo cho Thời Tây.”
“Đừng ép tớ giết cậu.”
Thời Tây tới trễ, đến bây giờ mới có mặt trong tiệm internet. Hoa Cốc Vũ còn kém không có khóc: “Cậu rốt cục đã tới. Thời Tây, mau cứu tôi, để cho
tôi và nhóm của tôi thoát khỏi bể khổ đến từ Quả Tri!” Cậu nhường vị trí lại, ở cách đó không xa mở máy khác lên. Mau phiền chết hắn đi, Quả
Tri.
“Thời Tây!” Quả Tri nở nụ cười rực rỡ.
“Quả Tri, cậu lui ra ngoài, để cho Thời Tây đi vào.” Hoa Cốc Vũ thét.
“Vậy tớ chơi cái gì?’
“Cậu giống như phân chuột vậy, không cần chơi cái gì hết!” Hắn vô tình nói.
Thừa dịp lúc Quả Tri không chú ý, Thời Tây lên mạng copy rất nhiều đoạn văn
viết sai chính tả cho Quả Tri: “Sửa lỗi chính tả lại.”
“Cậu viết vào hôm qua sao?”
“Ừ.”
Quả Tri hứng thú, bắt đầu yên lặng sửa chính tả. Hồi lâu không nghe giọng
nói của Quả Tri, Hoa Cốc Vũ liền liếc một cái, tại sao Quả Tri lại không làm phiền Thời Tây? Sự ồn ào với mình khi nãy đi đâu mất rồi?! Thời Tây rốt cục đã dùng thủ đoạn gì!
“Thời Tây, đây thật sự là cậu viết sao? Nhìn thế nào cũng giống như học sinh tiểu học làm văn.” Quả Tri hỏi.
“Cậu đang chê tác phẩm của tôi sao?” Thời Tây lạnh lùng nói.
“Tớ tuyệt đối không có!” Nói xong Quả Tri lại tiếp tục chơi trò chơi. Cậu
căn bản cũng không nghĩ tới, hành động của Thời Tây có lẽ chẳng qua là
muốn cậu không trở thành phân chuột không làm được gì như Hoa Cốc Vũ nói mà thôi.
Trong tiệm internet, khói thuốc trắng xóa bay giữa không trung. Tùy ý có thể thấy được tàn thuốc và tro thuốc lá, mùi của mì ăn
liền và thức ăn khác, tiếng mắng chửi, tiếng click chuột và tiếng gõ bàn phím. Tất cả tổ hợp lại với nhau. Quả Tri đeo tai nghe, nghe nhạc. Khóe mắt Thời Tây liếc cậu một cái. Hắn đưa tay nắm cổ áo của Quả Tri kéo
Quả Tri lùi ra sau một chút: “Muốn mù sao? Cách xa màn hình một chút cho tôi!”
Quả Tri mặc dù không nghe rõ Thời Tây đang nói cái gì nhưng đại khái có thể hiểu ý tứ của hắn: “Được.” Cậu chống càm, nhìn màn
hình, cười có chút ngu ngốc. Ý nghĩ muốn cho Quả Tri biết thế giới này
bẩn thỉu và xấu xí đến mức nào của Thời Tây có lẽ không cách nào thực
hiện được. Cho dù bẩn thỉu, xấu xí đi nữa, Quả Tri cũng không thấy được. Trong mắt của cậu sớm đã tràn ngập bóng hình của Thời Tây.
Từ
tiệm internet đi ra, ánh sáng sáng ngời khiến cho người ta không mở mắt
ra được. Cảm giác này giống như từ trong cái mộ chui ra ngoài. Hoa Cốc
Vũ còn ở lại tiệm internet tiếp tục chiến đấu. Quả Tri duỗi người. Ngày
chủ nhật đã trôi qua hơn phân nửa, thời gian kế tiếp phải làm gì đây?
“Thời Tây.”
“Chuyện gì?”
“Chúng ta đi leo núi đi, rèn luyện thân thể, tuổi trẻ phải vận động.” Lúc Quả
Tri quay đầu, Thời Tây đã đi rất xa, cậu vội vàng đuổi theo: “Tớ còn
chưa nói hết lời.”
“Dù sao cũng là những lời nhảm nhí.”
“Tớ đột nhiên phát hiện một vấn đề.” Quả Tri sờ càm một cái, suy tính nói: “Thời Tây, cậu hình như là không tôn trọng tớ.”
“Bây giờ mới phát hiện sao?” Xem ra Quả Tri cũng không phải là thằng đần hết thuốc chữa.
“Như vậy thật sao?” Quả Tri kinh ngạc nói. Cậu nhớ lại những thời điểm hai
người ở bên nhau, chỉ có thể nhớ được Thời Tây rất tốt, rất nhanh liền
bỏ qua hoài nghi: “Làm sao có thể chứ!” Hắn tự động hóa khó hiểu!
“Chắc là người trái đất ai cũng đều không có đầu óc như cậu vậy.” Xem ra Quả Tri thật sự là một thằng đần hết thuốc chữa.
Sau đó, ý tưởng đi leo núi cho dù là đã đưa ra nhưng bọn họ vẫn là trở về
chỗ ở. Quả Tri nằm ở trên ghế sa lo, một hồi xem ti vi, một hồi đọc
sách, không bao lâu cảm thấy bụng có chút đói. Cậu mở lấy mì ăn liền mua lần trước ra, chắc là chưa hết hạn sử dụng. Cậu đứng ở máy nấu nước
nóng chờ nước sôi.
“Đừng làm cho nhà của tôi đầy mùi mì gói.” Thời Tây lên tiếng, Quả Tri làm khó: “Tớ không thể bưng ra ngoài cửa ăn, vạn nhất nếu bị hàng xóm nhìn thấy thì họ sẽ cho tớ là một người kì quái.
Nếu không, chẳng lẽ cậu muốn tớ ăn trong nhà vệ sinh sao?’
“Có chí ắt làm nên.”
“Đừng khích lệ tớ trong loại chuyện kì quái như vậy!” Quả Tri nhìn chằm chằm
mì gói, suy nghĩ một hồi, đem nước nóng rót vào bên trong, thận trọng
đậy nắp lại. Năm phút chờ đợi mì chín rất dài lại rất khó chịu. Cậu bò
đến dưới chân của Thời Tây đang ngồi đọc sách, ngồi lên mu bàn chân của
hắn: “Này, Thời Tây, trò chuyện năm phút với tớ được không?”
“Công dụng của tôi là chờ mì chín?”
Không nghĩ tớ bị phát hiện dễ dàng như vậy, Quả Tri ôm lấy hai chân của Thời
Tây, giống như một chú cún nhỏ quấn quýt chủ nhân không thôi: “Như vậy
thì thời gian qua nhanh một chút đó.”
“Đi xem ti vi đi.”
“Xem ti vi sẽ nghĩ tới mì, nói chuyện phiếm với cậu thì không.”
“Cảm ơn cậu đã cho tôi biết một tin tức quan trọng, tôi so với mì gói quan
trọng hơn.” Trong giọng nói của Thời Tây mang theo châm chọc.
“Không cần cảm ơn đâu!” Thời Tây lại cám ơn mình, thật có lễ phép. Suy nghĩ
một chút cậu cảm thấy có gì đó không đúng: “Mới vừa rồi là cậu châm chọc tớ sao?” Thấy Thời Tây không trả lời, cậu lại suy nghĩ cái gì đó, ngay
sau đó chụp lấy đầu gối của Thời Tây: “Làm sao có thể chứ! Tớ cũng thật
là, luôn suy nghĩ nhiều. Là tớ không đúng, là tớ không đúng.” Lại một
lần tự động hóa khó hiểu!
Thời Tây liếc mắt nhìn Quả Tri, lãng phí chút thời gian đi kinh ngạc sự thông minh của Quả Tri.
“Đứng lên, nặng chết.”
“Nhưng rất thoải mái.”
“Tôi không thoải mái.”
Quả Tri bĩu môi đứng lên, phủi phủi mông một cái, ngồi ở trên giường, so
sánh cảm giác với nhau: “Không có thoải mái giống như khi nãy.”
“Điều đó có thể nói lên rằng cái mông của cậu có vấn đề.”
Vừa định nói gì, rốt cục chú ý tới mì gói nằm cô độc dưới đất, kinh hô chạy tới: “Mì của tớ!” Cậu bưng mì lên đi tới cửa sổ, hé cửa sổ ra một chút, dùng rèm cửa sổ bao quanh lấy mình, ngăn cản mùi mì gói phiêu tán đi
khắp phòng. Ăn mì cũng phải gian khổ như vậy.
“Quả nhiên mì chín quá nên quá mềm rồi.”
“Vậy thì vứt đi.” Thời Tây nhìn bộ dáng tức cười của Quả Tri.
“Thật lãng phí.” Cậu thò đầu ra, phát hiện Thời Tây đang ngó chừng mình: “Cậu nhìn cái gì?”
“Tôi còn có thể nhìn cái gì?”
“Dáng vẻ ăn mì có cái gì hay đâu mà nhìn. Hay là trên mặt tớ dính gì sao?” Cậu ngoa nguậy ở trong rèm cửa sổ.
Thời Tây lấy tay chống mặt: “Được rồi, tới đây mà ăn đi.”
“Nhưng mới vừa rồi cậu… Chẳng lẽ cậu từ đầu tới cuối đều là đang chọc ghẹo tớ sao?!”
“Là vậy.”
Quả Tri chui ra từ trong rèm cửa sổ, quan sát Thời Tây, cậu vừa ăn vừa nói, âm thanh không rõ ràng: “Làm sao có thể chứ!” Sao lại không thể? Không
phải Thời Tây mới vừa thừa nhận sao?!