Mấy hôm nay, Quả Tri có chút kì quái. Khi thấy Thời Tây cậu sẽ không tươi
cười giống thường ngày, thay vào đó là một khuôn mặt rất khó coi, giống
như Thời Tây đã đắc tội với cậu chuyện gì đó. Cậu không cho Thời Tây sắc mặt dễ coi, thái độ như vậy khiến cho người ta có chút nổi giận.
Sáng sớm, bọn họ gặp nhau trên đường đến dãy phòng học. Quả Tri liếc Thời
Tây bên cạnh một cái: “Cái gì thế? Là Thời Tây à?” Khẩu khí khó nghe.
“Cậu…”
“Bây giờ tớ có chút bận rộn, chuyện gì thì để một hồi nói.” Quả Tri đi tiếp, cũng không quay đầu lại. Thời Tây khởi động khớp tay, khớp xương phát
ra âm thanh, có một chút nóng nảy.
Tiết thứ hai kết thúc, Quả Tri
cầm giấy và bút đi tới phòng học của Thời Tây. Cậu đi tới trước mặt hắn, cúi đầu nhìn xuống Thời Tây đang ngồi, ném giấy bút ở trên bàn: “Cho
này.”
“Cậu có ý gì?” Thời Tây không có quá nhiều biểu cảm nhìn Quả Tri.
“Vòng vo một hồi thật tốn thời gian, những thứ cậu cần dùng.”
“Tôi hỏi cậu có ý gì?”
Quả Tri ôm tay, thái độ ác liệt: “Như vậy còn không hiểu? Không phải cậu
rất thông minh sao? Cậu dùng tiết kiệm một chút, tớ cũng không phải có
nhiều thời gian như vậy, không phải lúc nào cũng có thể cung cấp cho
cậu. Tớ đi đây.” Cậu đi ra ngoài.
“Này, cậu đứng lại đó cho tôi.”
Phảng phất không nghe giọng nói của Thời Tây, Quả Tri không quan tâm chút nào rời đi. Tiểu tử này, lại dám không nhìn mình, người nào cho cậu cái gan to như vậy! Ngoài mặt Thời Tây không có phản ứng gì nhưng bên trong có
một chút nóng nảy.
Nghỉ trưa, Thời Tây mới vừa xuống lầu liền thấy Quả Tri đứng chờ ở đó. Quả Tri có chút không nhịn được thúc giục:
“Không thể nhanh lên một chút sao?” Số lần Quả Tri khác thường như thế
ngày càng tăng. Thời Tây không lời, đi về phía trước. Quả Tri đi theo
phía sau hắn, che một bên mặt lại: “Tớ nói này, cậu có thể đi sang bên
cạnh một chút không? Che nắng cho tớ đi.”
Thời Tây cắn răng, muốn
đánh Quả Tri một trận, may là nhịn được. Hắn bước nhanh hơn nhưng Quả
Tri giống như một oan hồn đi theo phía sau, không chịu rời nữa bước. Cậu cũng không có phát hiện hơi thở âm lãnh đang bao phủ quanh Thời Tây.
Đến phòng ăn, cậu ngồi ở đối diện với Thời Tây, chuyện này giống với thường ngày. Cậu không nói gì, đem tất cả những thứ mình không thích ăn ném
vào trong đĩa của Thời Tây. Thời Tây nhìn chòng chọc đĩa cơm hỗn lộn của mình, còn chưa nói lời nào, ngược lại Quả Tri không giải thích được
rùng mình một cái.
Hai người vùi đầu ăn cơm, trong lúc ăn ai cũng
không lên tiếng. Lúc ăn xong, cậu dựa lưng ra sau ghế, nhổng chân lên:
“Xem ra không có tiếng nói chung với cậu.”
“Cậu đang cố ý chọc
tôi?” Trong giọng nói của Thời Tây có khí lạnh sắp đóng thành băng. Lần
này, Quả Tri bị phát giác, cậu miễn cưỡng đứng lên: “Xem cậu nói kìa, tớ có sao? Đi trước.”
Thời Tây nhìn bóng lưng Quả Tri rời đi, lần nữa cắn răng, nóng nảy!
Buổi học chiều kết thúc, trong lớp còn lại không có mấy người nhưng bên tai
Thời Tây yên tĩnh một chút cũng không có. Quả Tri và Hoa Cốc Vũ ở trước
mặt hắn nhiệt liệt thảo luận với nhau.
“Haizz, Quả Tri, cậu nói
xem tại sao Đan Kết lại chịu rời xa tớ? Chỉ với gương mặt này của tớ, cô ấy ít nhất cũng muốn ở bên cạnh của tớ cả đời rồi.” Hoa Cốc Vũ soi
gương.
“Không phải thiếu nữ nói cô ấy đã có người yêu rồi sao?”
“Tớ không tin tên tiểu tử kia đẹp trai hơn tớ!”
“Đúng vậy, Hoa nhi da lại trắng, vóc người lại đẹp, dáng vẻ cũng rất tuấn tú. Trước kia lúc còn học trung học phổ thông, cậu là hoàng tử trong lòng
của rất nhiều nữ sinh, làm sao có thể không tìm được bạn gái chứ. Nếu
như tớ đây là con gái, nói không chừng đã sớm thích cậu.”
Hoa Cốc Vũ nghe được khích lệ càng đắc ý hơn: “Thời Tây, nghe được không?”
“Cậu nói chuyện với cậu ta làm gì. Cậu ấy rất khó trò chuyện.” Quả Tri nói.
Tiểu tử này đang tìm cái chết, tuyệt đối là đang tìm cái chết! Thời Tây lật quyển sách Nhất Hiệt Thư ra, vô cùng nóng nảy!
Hoa Cốc Vũ nhìn về phía Thời Tây. Hắn đang cúi đầu đọc sách, không thấy
được vẻ mặt của hắn. Vì Hoa Cốc Vũ không rõ cho nên mới chật vật nuốt
nước bọt. Không khí rất không ổn, hôm nay Quả Tri cũng lạ. Hai người
đang xảy ra chuyện gì thế. Hoa Cốc Vũ cũng chưa muốn chết sớm như vậy,
tìm cơ hội chạy trốn.
Lúc này, Thời Tây khép sách lại, đứng lên.
Quả Tri đi theo phía sau hắn. Lúc sắp đến phòng ngủ, Quả Tri nói: “Hôm
nay tới đây thôi, gặp lại sau.”
“Muốn đi?”
“Vậy, vậy nếu không…”
“Chúng ta nói chuyện rõ ràng với nhau một chút, Quả Tri.” Lời nói tựa hồ nặn
ra từ kẽ răng, khiến cho người ta sợ hãi. Quả Tri không phải là không có cách nào cự tuyệt, mà là không dám cự tuyệt. Lúc đến chỗ ở, Quả Tri
thấy Thời Tây không nói lời nào, không khí âm trầm, trong lòng nảy lên
sự sợ hãi.
“Hay là, để hôm khác, tớ về phòng trước.” Nói xong liều mạng chạy về phía thang máy, ngón tay không ngừng nhấn nút mở cửa. Sau
lưng có một bóng người bao trùm ánh sáng. Thời Tây gánh Quả Tri lên trên vai, không để ý tới sự giãy giụa của Quả Tri mà ôm cậu trở lại phòng,
ném lên giường, cầm đồ sạch đi vào trong phòng tắm. Hắn đứng lại ở trước cửa phòng tắm: “Cậu dám chạy một lần nữa thử xem.” Sau khi để lại câu
uy hiếp này, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Xảy ra
chuyện lớn! Hình như đã làm cho Thời Tây tức giận, cậu hoảng hốt lấy
điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Đan Kết.
“Thiếu nữ, mau cứu tôi.”
“Sao thế, nói rõ một chút.”
“Không phải cô nói tôi lúc nào cũng đối xử quá tốt với Thời Tây, Thời Tây sẽ
chán, thỉnh thoảng cũng nên thay đổi một chút, đối với cậu ấy lạnh lùng, để cho cậu ấy ý thức được bình thường tôi tốt như thế nào. Tôi đã thử,
và bây giờ bộ dáng của cậu ấy giống như rất tức giận.”
“Cậu thật sự thử sao?”
“Dĩ nhiên. Đối với người mình thích làm những chuyện như thế thật là cực khổ, làm sao cô làm được vậy?”
“Tôi cũng không có thực hiện tới nơi tới chốn.”
“Vậy tại sao cô lại dạy tôi! Bây giờ tôi phải làm sao?”
“Chờ chết!” Đan Kết cúp điện thoại.
“Thiếu nữ, thiếu nữ! Này, thiếu nữ.”
Là bị thiếu nữ bán đứng sao? Chắc không đâu, thiếu nữ không phải là người
như vậy, chắc là tín hiệu bên kia không tốt cho nên mất kết nối.
Cửa phòng tắm mở ra, Quả Tri thấp thỏm đứng ở trong góc. Thời Tây đi tới, đến gần cậu: “Cậu bất mãn với tôi chuyện gì?”
“Không có, không có, chẳng qua là, chuyện đó, tớ.” Cậu liều mạng lắc đầu.
“Nói chuyện rõ ràng!”
“Thiếu nữ nói làm như vậy có thể khiến cậu ý thức được hơn bình thường tớ đối
xử tốt với cậu thê nào. Thật ra tớ nhiều lần thiếu chút nữa là không
nhịn được, không thể diễn vai lạnh lùng. Tớ cũng rất khổ cực, rõ ràng
muốn cười với cậu, muốn nói cùng cậu rất nhiều chuyện, muốn tốt với cậu, nhưng là phải kiềm chế bản thân.” Quả Tri nói như vậy rất ủy khuất
nhưng không lấy được sự đồng cảm của Thời Tây. Hắn đẩy Quả Tri tới trên
giường, tay dùng sức bắt lại cổ tay của cậu: “Người phụ nữ chết bầm kia
dạy cậu những chuyện kì quái như vậy, đại não của cậu không có năng lực
xử lí sao?”
Quả Tri nghiêng đầu qua một bên, lồng ngực của cậu
phập phồng theo nhịp thở, có chút dồn dập, khuôn mặt đỏ ửng. Đột nhiên
đôi mỗi cậu khẽ nhếch, tròng đen có chút ẩm ướt, giọng nói mang theo cám dỗ mơ hồ: “Đau, Thời Tây, buông tớ ra, đau, thật là đau.” Cậu cắn chặt
môi dưới, nhíu chặt chân mày. Ánh mắt của Thời Tây khuếch trương một
cái, sau đó thấp giọng nói: “Cái này cũng là do người phụ nữ chết bầm
kia dạy sao?”
“Cậu phát hiện rồi sao? Chiêu này không có tác dụng sao?”
Ghê tởm, không muốn thừa nhận chiêu này lại hữu dụng đến thế! Thời Tây kéo
Quả Tri tới mép giường: “Dùng cậu cả đêm, mau tiêu trừ nóng nảy trong
lòng tôi, tôi sẽ tha thứ cho cậu.”
“Hả? Cái gì? Cả đêm? Cả đêm!”
“Lại dùng chiêu gì nữa đây?”
“Không có.” Quả Tri do dự đứng ở mép giường: “Chuyện này, lần này tớ muốn làm
cho cậu thoải mái.” Nói xong câu, Quả Tri xấu hổ, bên tai cũng đỏ lên.
Cậu ấn Thời Tây ngồi xuống tại mép giường, quỳ trước mặt hắn, động tác
gợi tình cởi dây nịt của Thời Tây ra.
Món quà mà Đan Kết nói chắc
là cái này. Không có thừa nhận rõ ràng quan hệ máu mủ với cô ta, bởi vì
chuyện này mới thừa nhận có quan hệ dòng họ sao?!
Lúc này, Quả Tri ấm áp bao bọc Thời Tây lại. Hắn đưa tay đặt trên đầu của Quả Tri, ngón
tay xinh đẹp xuyên qua từng mớ tóc. Hắn nhìn bên gáy trắng nõn của Quả
Tri. Một tay khác của hắn từ cổ áo của Quả Tri trượt vào, chạm tới da
thịt từ từ nóng bỏng của Quả Tri. Một hồi sau Quả Tri ngẩng đầu lên, gợi tình hỏi: “Thời Tây, thoải mái không?” Thật là biết trêu đùa người
khác, Quả Tri cũng quá nguy hiểm. Thời Tây ôm lấy Quả Tri, đặt lên
giường, môi của hắn hôn tóc của Quả Tri, ánh mắt của Quả Tri, chóp mũi
của Quả Tri, môi của Quả Tri, cục xương ở cổ họng của Quả Tri.
Tay của Quả Tri và Thời Tây quấn quýt chung một chỗ. Hắn gần sát bên tai của Quả Tri: “Gọi tên tôi, liên tục.”
“Thời Tây, ừ, Thời Tây, Thời Tây, Thời Tây…”
Dục vọng của hắn không thể kiềm chế giữa âm thanh của Quả Tri, hắn nâng
hông của Quả Tri lên, tiến vào chỗ sâu nhất. Ngón tay của Quả Tri dùng
sức bám vào trong ngón tay của Thời Tây, thân thể theo bản năng mà cong
lên hạ xuống, không còn sức nói những lời tình cảm, chỉ có thể thở dốc.
Hai chân của cậu quấn lấy hông của Thời Tây, ở giữa dâng trào cảm xúc
thăng hoa.
Tốc độ của hắn, lực lượng của hắn, hắn vội vàng, hắn ôn nhu, xuyên thấu trong thân thể của Quả Tri.
Quả Tri đang không ngừng đung đưa tìm về chút ý thức, đưa tay ra ôm lấy cổ
của Quả Tri. Thời Tây cúi người, bọn họ sâu hoắm hôn lên nhau.