Thời Tây mở cửa phòng, phòng khách trống rỗng mờ tối lại vắng lạnh. Hắn ném
cái chìa khóa lên trên bàn trà. Hắn hai tay gối đầu nằm trên ghế sa lon. Căn phòng quá yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ
ràng. Điện thoại di động vang lên, là Hoa Cốc Vũ gọi tới.
“Thời Tây, bây giờ cậu đi tìm Quả Tri nhanh đi.”
“Chuyện gì?”
“Mẹ tớ phát hiện chuyện của các cậu, đến nói cho ba mẹ Quả Tri biết.” Không có nghe xong lời kế tiếp, Thời Tây ném điện thoại di động xuống, đi ra
ngoài, không ngừng nhấn nút mở cửa thang máy, không cách nào bình tĩnh,
trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh Quả Tri bị đánh. Thật ghê tởm!
Hắn tựa đầu vào tường thang máy, rõ ràng không muốn để cậu ấy một mình
gặp lại sự đau khổ này, rõ ràng không muốn trên người cậu ấy có nhiều
vết thương hơn, nhưng cậu ấy vẫn bị những chuyện này vây lấy.
Hắn
ngồi trên xe taxi, nhìn đường phố ngoài cửa sổ không ngừng lui về phía
sau. Mỗi giây của hắn ngồi trên taxi là mỗi giây Quả Tri đau khổ. Bất
lực, thì ra chính là cảm giác này.
Khi hắn chạy lên cầu thang, cửa khép hờ, đẩy cửa ra liền thấy Quả Tri quỳ trên mặt đất, bờ vai của cậu
ấy run rẩy, Tấm lưng mỏng manh của cậu ấy tràn đầy sợ hãi, vết đỏ ở cổ
như ẩn như hiện. Thời Tây biết, mình đã tới trễ.
Không có cảm xúc, rốt cục là tốt hay xấu?
Thời Tây đứng trong căn phòng trầm muộn, nghe những lời khó nghe, tức giận,
chỉ trích của Quả Vân, hắn không có cảm xúc. Nghe tiếng khúc thút thít,
tiếng cầu khẩn của Chu Tuệ, hắn cũng không có cảm xúc gì. Những cảm xúc
quẫn bách, sợ hãi, đồng tình, áy náy như một người bình thường không
biết đã bị giấu ở góc nào trong thân thể của Thời Tây, trước sau đều
không xuất hiện. Hắn thậm chí không quan tâm bọn họ đồng ý hay là phản
đối. Chuyện này cũng không liên quan đến mình không phải sao? Mình đã
lấy được thứ mình muốn. Làm thương tổn cha mẹ của Quả Tri, nội tâm của
mình vẫn lạnh lùng như vậy. Nếu Quả Tri cười, mình sẽ nghĩ như thế nào
đây?
Kết quả hắn cũng đã đoán được, Quả Tri bị đuổi ra khỏi cửa
nhà. Quả Tri kéo rương hành lý mờ mịt đứng ở dưới lầu, nhìn thành phố,
trên mặt là nước mắt. Cậu ấy quay đầu nhìn mình, sờ vào vị trí trên vai
mới chịu bị đánh khi nãy. Cậu ấy cười, khóe miệng khẽ cong, nụ cười nhỏ
nhẹ: “Quả nhiên vẫn có chút đau. Thuốc bôi lần trước còn không?” Thời
Tây chẳng qua là nhìn chằm chằm cậu. Quả Tri nói tiếp: “Không quan
trọng, tớ đã quen rồi.” Thật sự là đã quen rồi sao? Vừa nói lời như vậy, biểu cảm trên mặt rõ ràng không phải như thế.
Quả Tri kéo kéo tay áo của Thời Tây: “Cậu có thể đáp ứng tớ một chuyện sao?”
“Chuyện gì?”
“Không muốn cậu tự trách bản thân bởi vì chuyện tớ chọn cậu, ngược lại từ bỏ
gia đình. Tớ không có trải qua sự khó khăn nào hết, điều tớ chọn chính
là điều tớ muốn lựa chọn.” Cho tới bây giờ, cậu ấy vẫn còn lo lắng cho
tâm tình của mình. Cậy ấy luôn đem sự hiền lành và tự tiện thêm vào
trong tính cách của mình. Vì chuyện này mà tự trách bản thân? Mình có
như vậy sao?
“Thật may là sắp trở lại học rồi, tớ có thể trở về
trường học trước, cậu chắc còn phải trở về dọn dẹp hành lý, vậy đến lúc
đó tớ chờ cậu ở trước cổng trường.” Quả Tri xách theo rương hành lý đi
về phía trước. Đi được một bước, chân của Thời Tây đạp lên bánh xe lăn:
“Cậu cảm thấy tôi sẽ bỏ cậu lại một mình?”
“Nhưng mà…”
“Đi
thôi.” Thời Tây đón xe taxi. Bọn họ vào trong xe ngồi. Quả Tri mang theo tất cả đồ của cậu, còn Thời Tây cái gì cũng không có mang theo. Trên
xe, Quả Tri không ngừng nói, không ngừng cười, dường như không cách nào
dừng lại. Thời Tây ngồi ở bên cạnh cậu, tay chống mặt nhìn ngoài cửa sổ. Hắn không nói một câu, nhưng mà lần này hắn cũng không có đeo tai nghe, cũng không bảo Quả Tri câm miệng một lần nào. Dọc đường đi, Thời Tây
đều không có nhìn mặt của Quả Tri. Vẻ mặt của cậu ấy thật ra thì biểu
đạt rất rõ ràng nội tâm trong lòng, chẳng qua là chính cậu không có phát hiện mà thôi.
Đến chỗ ở của Thời Tây, đêm đã khuya, Quả Tri để đồ đạc xuống, mở cửa sổ ra: “Có muốn tớ giúp cậu dọn dẹp phòng óc hay
không? Hay là gọi điện thoại mua thức ăn đi, đồ trong tủ lạnh chắc cũng
đã quá hạn sử dụng.”
Thời Tây chẳng qua là nhìn Quả Tri, nhìn nụ
cười của cậu, cậu đi tới đi lui ở trong phòng. Ngực của Thời Tây không
khống chế được, mơ hồ cảm thấy đau. Hắn không thích ứng được mà nhíu
chặt mi lại. Cơn đau từ ngực này lan tràn đến mạch máu. Hắn kéo Quả Tri.
“Chuyện gì?” Quả Tri cười hỏi.
Thời Tây vuốt ve khuôn mặt tươi cười của Quả Tri: “Đừng cười, nếu bi thương
cũng đừng cười, có được hay không, Quả Tri?” Quả Tri lo lắng, nụ cười
của cậu dừng lại. Hồi lâu, nước mắt chất đống ở hốc mắt lại bắt đầu mãnh liệt chảy xuống. Cậu ôm chặt áo của Thời Tây: “Tại sao tớ làm chuyện mà mình cho là đúng, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu như vậy chứ? Cảm giác tội lỗi trong lòng sắp giết tớ rồi. Không muốn tổn thương bất kì ai nhưng
thực tế quá tàn nhẫn, còn muốn đem tình yêu của tớ ép đến đường cùng. Tớ không muốn rời xa ba mẹ, cũng không muốn rời khỏi cậu. Là tớ quá tham
lam hay là thực tế quá keo kiệt đây?” Đầu Quả Tri đụng vào trong ngực
Thời Tây, cậu thở hổn hển. Thời Tây ôm lấy Quả Tri, hắn nhìn cánh cửa
kiếng đang phản chiếu hình ảnh của hai người bọn họ.
Tại sao cần
được chấp nhận vậy? Quả Tri đang vì chuyện mình không quan tâm mà khóc
rống, mà khổ sở. Muốn an ủi cậu ấy, nói rằng chờ thời gian để hóa giải
chuyện này, nhưng cậu ấy sẽ vui vẻ sao?
#1: Quả Tri đang vì
chuyện mình không quan tâm: mình ở đây chỉ Thời Tây, không phải Quả Tri. Ý là Quả Tri đang khóc vì chuyện Thời Tây không quan tâm.
Ngón
tay của Thời Tây lâm vào trong sợi tóc của Quả Tri, hắn hôn cái trán của Quả Tri: “Kỳ nghỉ hè này chúng ta cùng nhau trở về thăm ba mẹ cậu đi.”
“Bọn họ sẽ không chấp nhận tớ.”
“Vậy thì chúng ta vẫn phải đi, chúng ta sẽ kiên trì, một ngày nào đó bọn họ sẽ chấp nhận.”
“Cậu thật sự nguyện ý làm chuyện này sao? Cậu hẳn là ghét làm chuyện như vậy.”
“Tôi không thích làm chuyện đó, nhưng tôi lại càng không thích cậu khổ sở.”
Lời nói là một thứ gì đó rất kì diệu, có thể khiến người ta bi thương,
cũng có thể khiến người ta hạnh phúc. Quả Tri ngừng nước mắt, cậu ở
trong ngực Thời Tây liều mạng gật đầu: “Ừ, bọn họ nhất định sẽ chấp
nhận, có đúng hay không?”
Câu hỏi dành cho Thời Tây. Hắn không
muốn cam kết loại chuyện không biết trước kết quả này, cũng không muốn
cho Quả Tri ôm quá nhiều hy vọng, dù sao ba của Quả Tri không phải là
một người dễ dàng đối phó, không thể áp dụng uy hiếp giống như Kha Tuấn
Kiệt, cũng không thể động thủ. Điểm hạn có chế quá nhiều. Lý trí của
Thời Tây là vậy, nhưng lời nói lại khác: “Ừ, sẽ chấp nhận.”
Chỉ cần là Thời Tây nói, Quả Tri sẽ tin tưởng vô điều kiện.
“Vậy tớ sẽ cố gắng để cho ba mẹ thấy, lựa chọn đoạn tình cảm này, tớ rất vui vẻ.” Cậu rời khỏi ngực của Thời Tây, dùng hai tay vỗ vỗ mặt: “Tớ không
thể sa sút, như vậy ba mẹ sẽ cho rằng là tớ hối hận vì sự lựa chọn của
mình!”
Sự lạc quan của cậu ấy, rốt cục là tốt hay là xấu đây?