Ái Nhân Đích Đại Vô Tình

Chương 13



Một tháng trước, trước mắt Dương ca là tình cảnh không thể can đảm đối mặt, Uy Thần cùng một nam tử khác môi kề môi, căn bản loại cảm xúc này không cách nào kìm nén, ca như thế liền xoay lưng chạy đi. Cũng chưa rõ Uy Thần không biết có nhìn ra ca đã ở đó hay không, thế nhưng hắn lại luôn tìm tới đây, một bên ra sức giải thích, câu trả lời vẫn là ánh mắt hờ hững của ca.

"Ta không muốn nhìn thấy ngươi, ta đã hết tình cảm với ngươi, Uy Thần, liền lập tức ra khỏi đây."

"Ta không tin. Ngươi đừng dối mình gạt người."

Bọn họ lời qua tiếng lại, chính ta cũng chỉ biết ở một chỗ thở dài, thời gian gần đây biết ca tâm trạng không hảo, huống hồ ca luôn nhất quyết khăng khăng năn nỉ ta trở lại làm việc, ta đương nhiên chỉ biết miễn cưỡng gật đầu, xem như có một người bạn bên cạnh, chi bằng vẫn là tốt nhất.

Nhưng miệng người đời vẫn hay nói, nhân loài lúc nào cũng có hai mặt, đời người trớ trêu, nói chính xác, là ta đã ngu muội, là ta ngu ngốc, có nói thế nào sự thật chưa từng thay đổi, người ta trân trọng nhất, cũng là người luôn ở bên cạnh ta suốt quãng đời cô độc đấy, có ai ngờ không như ta nghĩ.

Một thân ta đứng trước cửa phòng làm việc, thời điểm đó cơ hồ chỉ là vô tình nghe thấy, bên trong là Dương ca cùng các vị nam tử khác trò chuyện, mà mấu chốt khiến ta tò mò nghe lén, chính là nhắc đến tên của ta.

" Ca ca, ngươi nói chúng ta biết, vì cái gì lại khiến Thụy Đường hắn trở lại làm việc, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân của hắn, cơ hồ đã thấy chán ghét rồi."

" Không sai, ngươi cho chúng ta một lời giải thích đi chứ."

Cũng đã quen, ta không muốn suy nghĩ nhiều những lời khó nghe ấy, chính là ta đang mong chờ một điều, mong chờ Dương ca liền sẽ đối bọn họ nói tốt giúp ta, từ đó đến giờ không phải ca vẫn luôn như vậy sao?

" Các ngươi im miệng hết cho ta. Khốn kiếp! Tên đần độn Thụy Đường đó, hắn đã quay lại với Chính Kỳ, ta phi!"

Mong đợi đã không hề như ta nghĩ.

"Dương ca, ngươi sẽ làm gì? Không nhẽ cứ tiếp tục giả vờ đối tốt với hắn, hảo đáng ghét!"

"Ta sớm muộn cũng cảm thấy mệt mỏi, Chính Kỳ hắn căn bản một chút cũng không hề để mắt đến ta. Trong mắt hắn chỉ có Mộng Hi, lúc nào cũng là Mộng Hi! Nhưng Mộng Hi là bạn tốt của ta, ta vì hắn có thể cam tâm chúc phúc cho bọn họ, có ai ngờ đến cái tên vừa xấu xí vừa đần độn Thụy Đường lại có cơ hội làm ái nhân của hắn, cho dù có yêu hắn, ta cũng không tình nguyện để chuyện đó xảy ra!"

Ta dựa vào cửa ngồi bệt xuống đất, tim từng đoạn co thắt, thật đau, nước mắt cũng không nghe lời mà rơi xuống, ôm lấy chính mình, liều mạng để tiếng khóc nức nở. Không lâu sau, có tiếng bước chân truyền đến, cửa bị đẩy ra, ta như vậy liền ngẩng đầu nhìn ca, đối ta chỉ là ánh mắt khinh bỉ của ca, không, ta không muốn phải đối mặt.

"Các ngươi ra ngoài làm việc đi." Xoay đầu nhìn các vị nam tử ở phía sau, lạnh lùng ra lệnh.

Ta chật vật đứng dậy, vai bị một người cố ý đẩy mạnh một cái, ta một mực thối lui, tuyệt vọng nhìn ca, nhận ra thanh âm yếu đuối đến cỡ nào.

" Vì cái gì... vì cái gì lại đối ta như vậy?"

Ngón tay Dương ca lau nước mắt cho ta, lực đạo rất mạnh, nhìn qua vẫn biết rõ là ca cố tình, thế nhưng ta ngược lại không có nửa điểm tránh né.

"Cũng đã nghe thấy rồi, ta cũng không cần diễn kịch làm gì nữa. Thụy Đường, ngươi có biết bao lâu nay ta khổ sở thế nào? Vì ngươi mà ta phải gánh chịu bao nhiêu hy sinh, ta cho ngươi làm việc ở đây, giả vờ làm ái nhân của Uy Thần, khuyên ngươi tránh xa Chính Kỳ, còn ngụy biện nhớ ngươi, liền gọi ngươi tới đây... " Từng lời nói của ca, giống như từng con dao dâm xuyên thấu trái tim ta, tuyệt tình như vậy sao, Vương Dương... ca?

"Cho ta... cho ta một lý do? Ngươi yêu Chính Kỳ, có phải không?" Đè nén tiếng khóc vào trong cổ họng, ta run rẩy hỏi.

"Yêu?" Xoay lưng về phía ta, nghe thấy thanh âm ca tràn đầy sinh khí, thống khổ cũng có ít nhiều.

"Ta là rất yêu hắn. Ai lại không yêu hắn chứ? Hắn hoàn hảo như vậy, ta vì cái gì không thể yêu hắn!" Đột ngột quay đầu trừng mắt nhìn ta, căm phẫn quát lớn một câu, thiếu chút nữa tim ta nhảy phọt ra ngoài.

"Còn Uy Thần... Ngươi không yêu hắn sao?" Không hiểu vì sao ta lại hỏi ca câu hỏi này, có lẽ vì vài ngày trước, khi ca tuyệt tình đuổi Uy Thần rời khỏi nơi làm việc, ta theo thường lệ đi ra ngoài đổ rác, cư nhiên lại nhìn thấy hắn ngồi bệt trước cửa, âm thầm rơi lệ. Nhìn thấy ta, hắn lại ném cho ta ánh mắt băng lãnh, không nói lời nào liền xoay người rời đi, nhưng là ta biết, hắn là thực sự yêu ca. Hiện tại... vì cái gì lại mâu thuẫn như vậy?

"Hắn? Hừ! Tên khốn đó, ta căn bản quen hắn, cũng chỉ muốn che mắt Chính Kỳ và Mộng Hi, lúc nào cũng đối ta sủng nịnh như một nam hài tử, cả ngày bám riết lấy ta không rời. Đã muốn chia tay hắn từ lâu, vì ta không yêu hắn, người ta yêu là Chính Kỳ. Lần đó nhìn thấy hắn cùng nam nhân khác hôn môi, ta nghĩ là ông trời muốn giúp ta đây mà. Ha ha." Ca đột nhiên nở nụ cười, nhìn qua có chút quỷ dị, tiếp tục nói.

"Ta biết đã đến thời điểm để chia tay hắn rồi. Liền lập tức chia tay hắn, ta có thể tự do tự tại biết bao nhiêu."

"Nguyên lai là như vậy sao? Vương Dương?" Thanh âm kia, có quen thuộc cũng có xa lạ, sau lưng ta từ khi nào xuất hiện thân ảnh của Uy Thần, sắc mặt hắn đen thành một mảnh, ánh mắt lãnh đạm chưa từng thấy.

"Hừ! Bảo vệ an ninh ở đây làm ăn trò trống gì thế không biết?!" Nhìn thấy hắn, vẻ mặt lộ rõ bao nhiêu là chán ghét, Dương ca bước tới chỗ Uy Thần, ngón trỏ chỉ về phía cửa ra vào, lớn tiếng quát.

"Ngươi cũng đã nghe thấy rồi đấy, còn không mau cút!"

"Không cần ngươi nhắc ta cũng đủ sớm rời khỏi đây. Bộ mặt thật sự của ngươi rốt cuộc cũng lộ ra, vậy mà bao lâu nay, ta cứ nghĩ là ngươi đã đau lòng vì ta, căn bản là ta đã lầm, hiện tại, ta có bao nhiêu là kinh tởm ngươi, Vương Dương."

Không chút lưu luyến, hắn cứ thế xoay người rời đi, mà Dương ca chỉ đứng ở một chỗ, chán ghét đến mức không thèm nhìn đến lưng hắn. Quay lại vấn đề chính, liền đối ta phủi phủi vai ta, vốn dĩ trên áo cũng không lấy một vết bẩn nào.

"Thế nào? Hắn cũng ngu ngốc giống ngươi vậy. Loại người như thế, chính là không có tiền đồ. Ha ha, hiện tại ta cũng nói cho ngươi biết, ta chính là bạn học trung cấp của Chính Kỳ, thời điểm đó, ta cũng biết đến ngươi, đó là lần ngươi tỏ tình với hắn. Kỳ thực càng nghĩ càng cảm thấy ngu xuẩn."

"Sau ngần ấy năm, quả nhiên lại gặp ngươi xin việc ở đây. Lúc đó ta nghĩ, một kẻ xấu xí đần độn như ngươi, nhận ngươi làm việc, chẳng khác gì đem sự nghiệp của ta phá hủy, bất quá là ta nghĩ muốn "chơi đùa" với ngươi một thời gian, cứ như vậy diễn kịch trước mặt ngươi, đối tốt với ngươi không khác gì người thân của người, cũng thú vị đấy chứ."

Lần này không phải vì không dám phản bác, chính là đã không còn một chút hy vọng, bao lâu nay đánh đổi ta trân trọng ca nhiều như vậy, nguyên lai tất cả đều là dối trá. Đột nhiên cằm bị bóp lấy, ta bất lực ngẩng đầu nhìn ca, ánh mắt hung tợn như đục khoét trái tim ta.

"Nhưng mà sao? Từ khi Chính Kỳ chia tay Mộng Hi, ngươi cả gan bám lấy hắn, chẳng biết lúc đó Chính Kỳ hắn suy nghĩ cái gì, cư nhiên lại chấp nhận ngươi làm bạn tình của hắn, sau đó là tình nhân, khốn kiếp!"

Một cái tát giáng xuống mặt ta, không hiểu vì sao lại không có cảm giác, đau đã không còn, nước mắt cũng không còn, chỉ là một mảnh hư vô.

"Ta đã cảnh báo ngươi đừng nên qua lại với hắn, miễn cưỡng nói hắn là người không tốt, còn cố tình cho ngươi gặp mặt bạn thân nhất của ta để làm xấu mặt ngươi. Cư nhiên vẫn có thể cùng Chính Kỳ qua lại một thời gian dài, xem ra là ta đã lầm ngay từ bước đầu."

"Ta làm bao nhiêu chuyện chỉ vì hắn, hắn có thể không biết, ta chấp nhận. Nhưng loại người như ngươi, có chết ta cũng không đồng ý để ngươi cùng hắn một chỗ!"

Hành lang chỉ còn mỗi bóng đèn neon màu vàng nhạt, để lại một quang cảnh trong đêm tối, không khí lại nặng nề, ta thậm chí cũng hô hấp khó khăn, mệt mỏi quá, người ta yêu thì vô tình, người ta trân trọng thì tuyệt tình, sự việc xảy ra quá nhanh, lại quá đột ngột, ta thậm chí không thể thích ứng, giống như vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng, nhưng căn bản không phải như vậy, sự thật đã quá rõ ràng.

"Ta đã hiểu, Dương ca... Thực xin lỗi, thời gian qua đã để ngươi chịu đựng nhiều như vậy. Vất vả cho người rồi, cáo từ."

Thời điểm ta đặt chân ra cửa, liền như vậy để nước mắt rơi xuống. Ừ, là như vậy đấy, có nói ta lắm nước mắt như đàn bà, nhu nhược hay ngu ngốc, căn bản là chính bản thân ta khiến mọi người chán ghét như vậy, cũng như là một phần cuộc sống của ta. Cũng không biết qua bao lâu, bước chân nặng nề đã về trước cửa căn phòng nhỏ, lão bản cũng trùng hợp tới thu phí ở trọ, liền nhớ ra lúc này một đồng trong túi cũng không có. Hiện tại chỉ biết nghĩ cách để kéo dài thời hạn, nhưng là, đầu óc đã sớm trống rỗng.

Hoàn chương 13


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.