Ái Nhân Đích Đại Vô Tình

Chương 9



Hoàn cảnh hiện tại, cư nhiên rất giống thẩm vấn một tù nhân, bàn tay không tự giác run rẩy, đan chặt vào nhau, ta khó khăn nhìn hắn, miệng mấp máy muốn nói, nhưng là không thể lên tiếng, ta lo sợ, lo sợ một khi đã nói, hắn sẽ lại nhìn ta bằng ánh mắt ấy, băng hàn cùng khinh rẻ, không đúng, vốn dĩ đã là như vậy, tự hỏi, ta rốt cuộc lo sợ điều gì.

Đấu tranh tư tưởng rất lâu, rất lâu, mà hắn lại không đủ kiên nhẫn chờ đợi ta, hô hấp trở nên khẩn trương, dùng hết khí lực, ta nói.

" Thực ra... ta... ta yêu ngươi, Chính Kỳ"

Đã nói, ta rốt cuộc cũng nói, trái tim nhất thời ngừng đập, ta một bên quan sát, trong mắt hắn không có kinh ngạc, cũng không khoái lạc, chính là lạnh như băng. Ta biết mà, cũng đã quen như vậy, nhưng nơi trái tim đau quá, nguyên lai hắn chán ghét ta như vậy, ta phải làm gì mới tốt đây.

Rút điếu thuốc trong túi áo, bật quẹt lửa, châm thuốc, an nhàn hít một hơi sâu, rồi nặng nề thở ra, điện thoại kêu, hắn liền đứng dậy nghe máy.

"Chuyện gì?" Thanh âm sinh khí như vậy, người gọi đến, có phải là Mộng Hi. Ta một thân ngồi đó, ngây ngốc nhìn hắn.

"Hảo, ngươi cho là ta thay đổi. Nhân tiện ta cũng nói cho ngươi biết, ngươi phản bội ta lén lút vào khách sạn cùng nam nhân khác, còn cho rằng ta thay đổi." Trong cái sinh khí, ta cảm nhận có sự thống khổ, trải qua những chuyện như vậy, hắn nhẽ ra phải đau đớn, nhưng là ngược lại, vẫn luôn kiên cường, mạnh mẽ như vậy, đâu có như một kẻ như ta.

" Đừng biện minh, vô luận không có ngươi, ta vẫn có thể tìm đến nam nhân khác. " Nói câu cuối cùng, liền hung hăng ném điện thoại, hùng hổ tiến về phía ta.

Bị hắn xốc áo lên, gặp phải ánh mắt hắn, cả người ta run rẩy, trong mắt đều là bừng bừng hỏa khí, tay liền bóp chặt cổ ta, đau quá, ta đấu tranh giãy dụa, ngăn không được lệ tuôn, chân rốt cuộc rời khỏi mặt đất, ta hoảng sợ khóc thành tiếng, chỉ còn thanh âm yếu ớt.

" Đừng... buông ta... cầu ngươi."

" Không phải rất muốn như vậy sao? Ta hiện tại cũng đã chia tay Mộng Hi, ngươi có phải rất hài lòng hay không!" Lập tức vung tay đánh ta, ta bị đánh đến đầu óc lảo đảo, ngã xuống đất liền trúng đỉnh bàn, nghe thấy mùi huyết tanh xông lên mũi.

Hắn ném ta lên sô pha, kéo quần ta, tính khí lửa nhiệt xông vào thân thể, tuyệt tình như vậy, chính ta cũng không còn sức thét to, cổ họng trứ nghẹn, chỉ còn nức nở, trái tim ta, cơ hồ đã không còn đập nhanh, đau như vậy, không chừng qua đêm nay ta đã chết đi, chết trong tuyệt vọng.

Đêm nay, một đêm lại phát sinh, ta thủy chung không thể đi vào giấc ngủ, nguyên lai trái tim ta đã chết lặng, không còn lưu luyến, cứ thế liền đến bình minh, tia nắng qua khe cửa sổ nhỏ hẹp, rọi vào mặt ta nóng rát.

Đêm qua, hắn không chút lưu tình hành hung ta đến sáng, thỏa mãn cơn sinh khí, liền ném ta xuống đất, ngã lên sô pha ngủ say, cũng không phải lạnh rét, nhưng là không còn khí lực, ta bất động ở đấy, vô thần nhìn sàn nhà, lệ rơi nhiều cũng cạn, không muốn khóc nữa.

Mở mắt, liền nhìn thấy Dương ca, đương nhiên, bên cạnh có nam nhân kia, hắn từ lâu đã là người yêu của ca, cũng thường xuyên ghé thăm nơi làm việc, mọi người ai cũng biết đến hắn, nam nhân có tên Uy Thần, nhưng là hắn cũng như bao người khác, nhìn đến ta là cảm thấy chán ghét, chẳng qua vì nể mặt ca thương ta, nên không biểu lộ ra mặt, ta biết.

" Thụy Đường, ngươi tới tìm Chính Kỳ làm cái gì? Hắn có thể sẽ giết chết ngươi đó có biết không?"

Ta im lặng, không dám ngẩng đầu đối mặt với ca.

"Ngươi nói, nếu ta không tới tìm hắn, ngươi lúc đó sẽ thành cái dạng gì rồi? Ngu ngốc! " Mắng ta một câu, liền sinh khí bỏ đi, không phải là chán ghét ta, chỉ là ca đang lo lắng cho ta, ta cảm kích nhường nào, nhưng là ta đối ca không thể làm theo lệnh, ta yêu hắn, vì hắn mà dại dột, ta có thể chấp nhận mọi thứ.

Đêm qua, là giây phút hạnh phúc nhất đời ta, cứ ngỡ sẽ là vậy, nhưng ông trời không thương ta, bất quá chỉ là giây phút ngắn ngủi, liền đem ta rơi xuống vực thẳm, vốn dĩ tưởng đã quen, nghĩ rằng sẽ không thống khổ nữa. Quả nhiên trái tim ta, không cách nào không đau nghẹn, chỉ vì một kẻ vô tình như hắn, Chính Kỳ.

"Ngươi thật phiền phức, lúc nào cũng khiến Vương Dương lo lắng cho ngươi, quý trọng bản thân một chút đi." Ném một câu lạnh như băng, Uy Thần liền đuổi theo Dương ca.

Ta phiền phức, là ta khiến ca bận tâm, vì cái gì lại như vậy, lệ lạnh lẽo tuôn trào, lần này ta khóc, không phải vì Chính Kỳ hắn, mà là vì ca, thực xin lỗi.

Ngày tiếp theo, nặng nề đứng trước cửa, nơi làm việc của ta, nguyên lai đã hơn 5 năm, 5 năm ở đây bị khinh bỉ, chịu đựng những câu nói không được xuôi tai, nhưng là bên cạnh ta, vẫn còn có Dương ca, vị ca ca thân yêu của ta. Ta đã quyết định, sẽ rút khỏi nơi này, có thể cho rằng ta không muốn gây phiền toái cho ca đi.

Lén lút gửi đơn nghỉ làm, còn có bức thư gửi cho ca, lưu luyến một chút, cũng đành quay đầu rời đi. Chính là lúc này, Chính Kỳ, hắn đang ở trước mặt ta, cứ đứng ngây ngốc như vậy, chỉ khiến ta quẫn bách, nội tâm hỗn loạn, kì thực rất mâu thuẫn, bởi lẽ, trái tim ta đã chết lặng.

Một bước, lại một bước tiến gần, ta không cách nào thối lui, nhìn hắn bước tới, không còn lãnh khốc như đêm qua, nhưng biểu tình lại không hề khoái lạc, trầm thấp thanh âm, vọng bên tai ta.

" Vì cái gì không nghe điện thoại?"

Đầu một tiếng ong, ta như trở về thời điểm trước đó, ánh mắt chỉ có kinh ngạc, lại cuống cuồng lục tung túi áo, bàn tay run rẩy cầm điện thoại, một câu phát ra không rõ là sợ hãi hay lo lắng.

" Điện thoại ta hết pin... Thực xin lỗi."

Lại sát khí bước tới, hung hăng kéo cánh tay ta, lời nói lạnh như băng.

" Ta nói cho ngươi biết, đã tự nguyện chấp thuận thì phải làm đúng trách nhiệm của mình, khi nào ta muốn giải quyết nhu cầu, ngay lập tức nghe máy và có mặt ở nhà ta. Còn không, đừng nghĩ đến việc dây dưa cùng ta, ta sẽ đi tìm nam nhân khác." Bị hắn bóp chặt cơ hồ sắp gãy cánh tay ta, ta hoảng sợ đến rụt cổ, nghĩ đến hắn không cần đến ta nữa, tâm lập tức kinh hoảng, liền nắm tay áo hắn, nức nở cầu khẩn.

" Đừng... không cần bỏ mặc ta... Chính Kỳ, ta xin lỗi... lần sau tuyệt đối nghe máy."

Hắn đẩy tay ta, này là dùng lực, cơ hồ đau một chút, nhưng là, ta vẫn cứ khóc như vậy, sợ rằng một khắc sẽ khiến hắn chán ghét. Đột nhiên kìm chặt hàm ta, con ngươi ác liệt nhìn ta.

" Không cần làm bản mặt nhu nhược của ngươi, đã nói thì phải làm, muốn ta cấp tiền cho ngươi thì phải biết thân biết phận."

Ta lau sạch nước mắt, nặng nề gật đầu, lẽo đẽo theo sau hắn.

" Cái kia... Chính Kỳ." Ngón tay níu góc áo hắn, lại bị hắn gạt đi, biểu tình lạnh lùng nhìn ta.

" Ta... ta..." Không kìm được run rẩy, ta cứ như một con rô bốt bị hỏng, không làm sao thốt lên lời.

" Nói." Hừ lạnh một tiếng, cơ hồ không đủ kiên nhẫn.

" Ta... có thể hay không, trở thành người yêu của ngươi?" Ta rất muốn, rất muốn, mặc dù có nhục nhã đến đâu, ta vốn dĩ ngu ngốc đần độn, lại còn mang bệnh ảo tưởng, nhưng là, Chính Kỳ hắn cũng đã chia tay, ta chỉ muốn chớp cơ hội, mong hắn có thể hiểu rõ tình cảm của ta.

" Sao cũng được." Lạnh lùng ném một câu, liền xoay người bước đi.

Phút chốc, trái tim ta đập mạnh, hắn đã chấp nhận, hắn đồng ý làm ái nhân của ta, ta vô tư nở nụ cười, còn có nước mắt cảm kích, cuộc đời ta, chỉ cần người ta yêu là hắn. Đó là lần đầu tiên, ta có một ái nhân, một ái nhân vô tình lãnh khốc, Chính Kỳ.

Hoàn chương 8


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.