Vũ Hàm Anh ăn lấy ăn
để một trận, đầu cũng không nâng, mặc kệ bọn họ kêu chị dâu chị dâu. Bên cạnh tiểu Thương cũng ăn đến rất vui vẻ, thật ra nó là phá hư rất vui
vẻ, tiểu Vũ nhìn mà thấy tiếc.
“Anh, anh định khi nào dẫn người
về?” Hạ Ngạn quan sát Hạ Thần cùng Vũ Hàm Anh, “Dù sao bây giờ nhà họ
Thích cũng bị anh thu mua, ông cụ không có cách nào ép anh.”
“Đợi thêm một chút.” Hạ Thần cười cười, “Nếu không tết đến nhà anh thế nào?” Nửa câu sau đương nhiên là hỏi Vũ Hàm Anh.
Vũ Hàm Anh cầm đũa gắp một miếng sâm, nhưng quá trơn trượt, dùng lưỡi cuốn một cái, trực tiếp nuốt xuống, nghẹn ngay cổ họng.
“Em… em ba mươi phải về nhà.”
“Này, còn hai tuần lễ mới tới tết âm lịch, anh đại anh nhân dịp không có việc gì sớm mang về đi.” Quân Triết cũng theo sau ồn ào.
Khóe mắt Vũ
Hàm Anh thẳng giật giật, vội vàng kéo tay Hạ Thần. Nói giỡn, dù sao cũng cho cậu thời gian chuẩn bị tâm lý chứ, thế này mà đi ‘gặp gia trưởng’
?!
“Không được! Anh nói dẫn em ra ngoài du lịch trước!”
Vũ Hàm Anh vừa căng thẳng vừa sốt ruột, mặc dù giọng nói đè xuống vô cùng
thấp, nhưng mấy người đối diện vẫn nghe được rất rõ ràng. Đều là một bộ
mặt cười ‘thì ra là thế’, tới lui dò xét cậu.
“Đại ca ca anh muốn đi đâu chơi a, em đi cùng anh, tránh tiểu Thần Thần ăn hiếp anh!” Tiểu
Thương cầm đũa đâm vào chén cơm nghiêm trang nói.
“Phụt ——” Mạc Duệ nghe giọng điệu nũng nịu ngây thơ của tiểu Thương, một ngụm đồ ăn thiếu chút nữa phun ra, nghẹn mặt đỏ rần.
“Ô~” Hạ Ngạn hướng phía Vũ Hàm Anh chớp chớp mắt, “Tiểu Thương nói rất đúng
nha, chị dâu chị với anh đi ra ngoài, không sợ bị ăn hiếp sao?”
Vũ Hàm Anh thật muốn chui vào trong bàn trước mặt, cúi đầu như không nghe thấy, dồn sức và cơm, mặt đỏ muốn chết.
“Uống miếng nước.” Hạ Thần đẩy ly nước cho cậu, “Thứ ba thứ tư sau khi
offline anh dẫn Tiểu Vũ ra ngoài chơi một tuần. Mấy ngày nghỉ tết có
thời gian bọn anh về nhà.”
Thời gian ăn cơm khoảng 2 tiếng, Hạ
Thần lái xe đưa Vũ Hàm Anh về, Vũ Hàm Anh ngồi ở vị trí phó lái, cảm
thấy như trút được gánh nặng. Còn ngồi ngốc hồi nữa cậu thật không chịu
nổi.
“Định đi đâu chơi?”
“Hửm?… Không biết.” Vũ Hàm Anh
nghe anh ấy hỏi không đầu không đuôi, không kịp phản ứng, qua mấy giây
mới nghĩ tới anh ấy nói là muốn đi du lịch ở đâu.
“Vậy lái xe ra ngoài, trên đường muốn đi đâu thì dừng lại.”
“Được, em cũng có thể lái! Đỡ cho anh cứ luôn lái sẽ mệt.” Vũ Hàm Anh nghe
được hai chữ ‘lái xe’, mắt sáng rực lên. Tuy đã có bằng lái xe, nhưng
ngoại trừ ở trường học sờ qua xe ra cũng không có lái qua.
“Được, đợi offline xong chúng ta đi. Có muốn ngày mai ra ngoài mua mấy món đồ chuẩn bị đem theo không.”
“Ngày mai không được.” Vũ Hàm Anh vừa định đồng ý, chợt nhớ tới công việc
kia, “Mai em còn phải đến công ty, không biết thứ hai có bắt đầu làm
việc chưa, vậy sẽ không thể ra ngoài chơi.”
Hạ Thần nhìn Vũ Hàm Anh một bộ mặt khổ não có chút buồn cười, vươn tay xoa xoa tóc em ấy, “Ngày mai anh đưa em đi, đừng lo.”
Buồi chiều Hạ Thần đưa Vũ Hàm Anh ra ngoài dạo một vòng, cuối cùng đi siêu
thị mua ít đồ ngọt cho cậu mang về dùng lúc trà chiều. Còn mua thêm một
đống hoa quả đắt tiền chết được, nhìn thì rất đẹp, không biết ăn có ngon không.
Vũ Hàm Anh bất đắc dĩ xách theo túi to, Hạ Thần nói là mang cho bà nội cậu… hối lộ trắng trợn…
Nhưng cuối cùng Hạ Thần cũng chỉ lái đưa Vũ Hàm Anh đến dưới lầu, không theo lên.
Vũ Hàm Anh ở ngoài cửa nghe đến bên trong có tiếng nói chuyện, rất náo
nhiệt, không biết có phải có khách đến không. Dứt khoát tự cầm chìa khóa mở cửa.
“Tiểu Vũ đã về.” Bà nội nghe được tiếng mở cửa liền từ
phòng khách đi ra, nhận lấy đồ trong tay cậu, “Nặng thật, mua gì thế
này.”
“Bạn con nói con mang hoa quả về, cho bà.”
“Táo này
thật đẹp.” Bà nội nhìn đồ trong túi, “Hô, rất đắt, mua làm gì, sao không kêu người ta vào nhà ngồi một chút. Đúng rồi, cháu trai thím con dưới
quê đến đây, ở bên trong.”
“Bà nội buổi tối con muốn ra ngoài ăn cơm!”
Bên này đang nói chuyện, trong phòng khách Vũ Ninh chạy ra, thấy túi to
trong tay bà nội, vịn lấy vói đầu nhìn, “Đây là gì? Táo thiệt lớn, ăn
giờ đi. Mẹ lấy đi rửa!” Nói xong đoạt lấy túi to, cầm chạy đi.
“Con vào phòng thay quần áo trước.” Vũ Hàm Anh nhìn hơi ấm ức, đừng nói cậu
keo kiệt không muốn đem đồ Hạ Thần mua cho người khác. Chỉ là có chút
buồn cười, lúc bình thường bà nội nếu cho cậu một miếng bánh táo, đều
phải lén lút nhét qua, cứ như ăn trộm, sợ người nhìn thấy. Mà cậu cầm
thứ gì về còn chưa nóng tay, lại phải trưng mặt cười cho người khác sao?
Nhưng Tiểu Vũ vẫn không nói gì, nghe bà nội bên kia càu nhàu “Được được, để
mẹ cháu rửa rồi ăn. Ninh Ninh chậm một chút, túi to lắm đừng để bị ngã.” cậu không thể nói gì.
Vừa đẩy cửa vào phòng liền sững sờ, mắt
choáng váng. Lúc cậu đi ra ngoài trong phòng còn gọn gàng ngăn nắp, tại
sao sau khi trở về trên đất một đống túi lớn túi nhỏ?
“Đúng rồi!
Tiểu Vũ a!” Thím bưng một tô thủy tinh lớn, mang táo, đào đã rửa sạch,
đi ra thấy Vũ Hàm Anh đứng ở cửa, “Em họ cháu ở phòng khách đấy, vào
chào hỏi đi. Cũng xấp xỉ cháu, tới một mình, thím bảo nó đem hành lý thả vào phòng cháu, hai đứa tạm ở một phòng đi, dù sao không tới hai ngày.”
Vũ Hàm Anh càng sửng sốt, trong phòng cậu chỉ một giường đơn, ngủ hai người?
“Cháu…”
“Không sao không sao, mang chăn trải ra sàn là được. Cháu nếu không muốn ngủ
dưới đất thì để nó ngủ. Đàn ông con trai gì yếu ớt vậy.” Thím không đợi
cậu mở miệng đã cướp lời, sau đó bưng tô vào phòng khách, còn quay đầu
lại nhìn cậu một cái, “Táo này rất ngon, Ninh Ninh chắc rất thích, cháu
cũng tới ăn một quả a.”
Hiện tại Vũ Hàm Anh cảm thấy tính tình
mình thật tốt, dứt khoát không cởi áo khoát, đến tủ quần áo lấy laptop
nhét vào balô, lại thu dọn âu phục ngày mai dùng, trực tiếp kéo cửa đi
ra ngoài… Chỉ tiếc cho dù tính tình tốt, cửa cũng ‘ầm’ một tiếng.
Vũ Hàm Anh chạy đến dưới lầu, theo bản năng lấy di động ấn số Hạ Thần. Chỉ có điều còn chưa kết nối, ngón tay rối loạn cắt đứt.
Ngẩn người một hồi, điện thoại đột nhiên rung lên, dọa cậu nhảy dựng, hiển thị Hạ Thần gọi đến…
“Alô…”
“Tiểu Vũ em tìm anh? Sao lại cúp.”
“Không có gì.” Vũ Hàm Anh một tay mang laptop âu phục, dừng một lát, “… Em đến nhà anh được không?”
“Em đang ở đâu, anh đi đón em.”
Giọng nói trong điện thoại vốn mang ý cười, đột nhiên trầm xuống, Vũ Hàm Anh vội vàng nói, “Không cần, em tự đi, chỉ mấy bước.”
“Vậy em qua đây đi.”
“Ừm.”
Vũ Hàm Anh cúp điện thoại trực tiếp đi tìm Hạ Thần, sau khi lên lầu còn chưa gõ cửa đã bị người kéo vào.
“Tối không về?” Hạ Thần giúp cậu mang đồ vào thư phòng, nhìn âu phục trên tay.
“Ừm… ở nhờ một đêm.” Vũ Hàm Anh vốn cau mày, thấy Hạ Thần đối diện cười như
không cười nhìn mình, đột nhiên có chút ngượng ngùng.
“Không sợ anh ăn hiếp em sao?”
Vũ Hàm Anh bị trêu chọc, trừng mắt liếc anh ấy một cái, “Rõ ràng phải là em ăn hiếp anh.”
“Được.” Hạ Thần đột nhiên cúi xuống hôn hôn trán cậu, vẻ mặt đứng đắn nói, khiến cậu càng mặt đỏ tim đập.
Vũ Hàm Anh thật sự chịu không được, xông vào trong thư phòng, bắt đầu kéo máy tính ra, “Em, em muốn chơi game.”
“Anh cùng em.” Hạ Thần cũng theo vào, lấy laptop của cậu đem đến cạnh máy
tính mình, lại đẩy ghế tới, để kề bên, vỗ vỗ, “Ngồi đây.”
Tuy bàn rất lớn nhưng hai máy tính đặt vô cùng gần, Vũ Hàm Anh ngồi xuống, đang nghĩ thế này mà chơi nói không chừng sẽ đụng tay. Bên cạnh Hạ Thần bưng cốc cà phê tới, cũng ngồi xuống, tay nhấc lên ôm đến vai cậu.
Vũ Hàm Anh vừa muốn nói thì thấy trước mắt thêm một cốc cà phê đưa đến bên miệng.
“Uống cà phê không?”
“… Không uống.” Vũ Hàm Anh lắc đầu, “Anh xích ra chút, như vậy làm sao chơi game a, sẽ đụng trúng tay.”
“Em chơi, anh nhìn.” Hạ Thần bưng cà phê uống một ngụm, “Với lại, em ngồi bên cạnh anh còn vào game làm gì.”
“Nói thế…” Vũ Hàm Anh lầm bầm một nửa thì ngây người, Hạ Thần lời kia rõ ràng nói chơi game cũng là vì cùng cậu một chỗ.
Vũ Hàm Anh “Ô” một tiếng, nhín thấy tiểu nữ Anh Hàm trên màn hình, trong
bang hội cũng hiển thị Anh Hàm login, Nho nho nhỏ nhảy ra chào hỏi.
.
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Chị dâu a chị tới rồi T-T Các anh chị tụ hội xong rồi? Thế nào ?!
[Bang hội] [Anh Hàm]: … Là như vậy đó
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Qua loa, em cũng muốn đi a T-T
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Chị dâu có phải rất đáng yêu không ?! Nhìn trái mỹ nhân có phải rất đẹp (﹃)
[Bang hội] [Anh Hàm]: …
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Anh đại nói chị đáng yêu (^o^)/~
.
Vũ Hàm Anh hết chỗ nói, cậu sao mà đáng yêu, rất bình thường a. Hơn nữa
con trai sao có thể dùng đáng yêu để hình dung, nếu như anh tuấn cậu sẽ
không để ý. Giương mắt trách Hạ Thần đang ôm mình.
“Tức giận cũng rất đáng yêu.” Hạ Thần nói xong cúi đầu hôn lên gáy lộ ra của cậu.
Vũ Hàm Anh bị dọa nhảy dựng, đưa tay che, liền cảm thấy trên mu màn tay
lại ngưa ngứa, từng nụ hôn rơi xuống trên ngón tay cậu, khiến cậu rút
tay cũng không được, không rút tay cũng không được.
.
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Chị dâu ????
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Sao không có ai
.
Trên kênh bang hội chỉ chốc lát đã bị Nho nho nhỏ spam đầy, Vũ Hàm Anh vội vàng đáp lại một cái, nói mình đây.
.
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Chị dâu đến YY đi, bọn em chỗ này đang ca hát này
.
“Em không tới?” Hạ Thần cười cười.
Đương nhiên không thể tới, Vũ Hàm Anh không phải không muốn tới, nhưng Hạ Thần cứ ở bên cạnh quấy rối a.
.
[Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Đến đi đến đi, còn chưa nghe được chị dâu hát mà
[Bang hội] [Anh Hàm]: Được rồi…
.
Lời mời khó từ chối, Vũ Hàm Anh đành phải lên YY, thuận tiện liếc Hạ Thần, “Đừng quấy rối.”
“Anh không lên tiếng.” Hạ Thần rất thoải mái đồng ý.
Rất nhanh trong loa nghe được giọng nữ đang hát, nhưng là bài gì thì Vũ Hàm Anh không biết, chưa nghe qua.
“Chị dâu đến rồi. Ha ha ha tớ kéo qua đó.”
Giọng Nho Nhỏ rất lớn, cười sang sảng, sau đó Đại Toán nói, “Chị hai chị đoan trang chút được không, hù chết chúng tôi a.”
“Chị hai cái đầu ông, ông mới là chị hai, cả nhà ông đều là chị hai!”
“Phụt ha ha, Nho Nhỏ nổi đóa.” Giọng Ô ô ố tiếp theo, cười cũng sang sảng.
Tiểu Vũ: Chào mọi người
“Chị dâu sao chị không lên tiếng a.” Nho Nhỏ nói.
Tiểu Vũ: Ách…
“Nho Nhỏ…”
“Àu hú! Chị dâu gọi tớ, tiểu thụ thụ gọi tớ.”
Vũ Hàm Anh lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang, lập tức đầu đầy hắc tuyến.
“Chị dâu đến hát đi, ha ha, giọng thụ như vậy, hát chắc chắn rất dễ nghe.” Ô ô ố cũng rất kích động, “Hát bài nào?”
“Cái này… tôi hát lạc điệu, rất khó nghe.” Vũ Hàm Anh vội vàng nói, cậu từ
nhỏ đến lớn hát đã không đúng điệu, tiết Âm Nhạc hồi tiểu học và trung
học, một chuỗi điểm đạt yêu cầu…
“Không sao không sao, bọn em chỉ thưởng thức giọng thụ thụ thôi. Lạc điệu cũng không sao.”
“Tiểu Vũ cậu rơi vào ổ sói rồi.” Đại Toán giữa đường ném một câu, nghe có chút hả hê.
“Nếu không Đại Toán ông cùng chị dâu song ca một bài.”
“Anh đại đến lột da cậu! Nho Nhỏ!”
“Không sao không sao, anh đại hiện không có đây,ha ha ha.”
Không có đây… Vũ Hàm Anh cười trộm quay đầu nhìn Hạ Thần. Hạ Thần ngược lại rất ngoan không lên tiếng, nhíu nhíu mày.
“Nhưng Đại Toán cũng là giọng thụ thụ a, hai thụ thụ hát tuyệt không hợp.”
“Rắm! Ông đây mà là giọng thụ, rõ ràng là công! Không đúng, hừ, ông không phải công cũng không phải thụ!”
“Ha ha ha, Đại Toán ông đừng vùng vẫy giãy chết nữa, ông chính là lưu manh thụ, Đại thân yêu ạ.”
“Đúng đúng, lưu manh thụ!”
“Ai da ai da, chị dâu lại không lên tiếng. Chúng ta không nên trêu ghẹo chị dâu, để chị dâu đơn ca đi.”
“Tôi thật không hát được…” Vũ Hàm Anh khóc không ra nước mắt, cậu hát khó nghe đến cả bản thân cũng không thể nói nổi…
“Hát đi hát đi, hát gì cũng được. Hát bài Chú thỏ trắng cũng được.”
“Vậy hát bài Em có một con lừa con đi!”
Vũ Hàm Anh càng hết chỗ nói, phía sau Hạ Thần đột nhiên đụng đụng tay cậu, kéo chuột cậu qua, tắt tự do lên tiếng, tùy tiện từ trong máy tính nhấn một bài.
“Anh làm gì vậy?” Vũ Hàm Anh khó hiểu, vừa nghe nhạc vang lên liền 囧, “Nè nè, em không biết hát bài này a, tiếng Anh đó!”
“Không sao.”
Mấy người trên YY đột nhiên nghe có nhạc vang lên đều lập tức im lặng, bắt đầu đánh chữ.
Ô ô ố: Ầu ye~ bài này tên là gì, chưa từng nghe qua a
Đại Toán: Là bài tiếng Anh! Chưa nghe qua
.
Vũ Hàm Anh thiếu chút nữa bị nước miếng mình sặc chết, nhìn bọn họ nói
chuyện đến hừng hực, còn quăng một đống hoa hoa, nói hát rất dễ nghe…
Nếu khó nghe mới là lạ, đó là bài nguyên gốc a, không phải cậu hát a.
“Thế này, a…” Vũ Hàm Anh thật muốn che mặt, vừa quay đầu lại đã đột nhiên bị nắm lấy cằm, lời còn chưa ra khỏi đã bị đổ lại hết vào miệng, bị hôn.
Bài tiếng Anh đó rất ngắn, khoảng 2 phút. Vũ Hàm Anh bị hôn đến chóng mặt,
đương nhiên không chú ý. Nhưng mấy người đang spam trong nháy mắt cảm
thấy không đúng.
.
Nho nho nhỏ: Tớ nói…
Nho nho nhỏ: Chị dâu chị hát đến nghiện sao, thế nào hát xong còn hát lại lần nữa?
Ô ô ố: Tớ cũng… không biết
.
“Vừa rồi ai nói anh không có đây?”
Hạ Thần ngừng nhạc, nhấn F2, hướng mic nói một câu, mấy người đang spam đều ngừng lại.
“Anh đại !!”
“Tớ không nghe nhầm chứ! Chị dâu đâu ?! Àu hú, tớ tớ tớ tớ cho phép tớ kích động.”
“Anh làm gì, đi…” Vũ Hàm Anh vội vàng cướp mic, đã nói anh ấy đừng lên
tiếng. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền choáng voáng, nhanh chóng che
miệng lại, giọng cậu có điểm là lạ.
“Áu áu, tớ nghe được giọng chị dâu!”
“Tớ cũng vậy!”
“Anh đại anh làm gì chị dâu, vì sao em cảm thấy giọng chị dâu nghe có chút khàn khàn! Áu áu.”
“Nho Nhỏ đừng kích thích tớ, tớ lại kích động. Anh đại anh làm gì, em cũng nghe được tiếng chị dâu thở dốc!”