Vũ Hàm Anh xấu hổ khủng khiếp, cậu sao nghĩ đến Hạ Ngạn sẽ hôn mình, tuy cả nửa giây cũng không có…
Khi bị Hạ Thần kéo vào phòng cậu còn đang trong trạng thái đi vào cõi tiên, thẳng đến lúc nghe được tiếng đóng cửa cậu mới tỉnh mộng lại. Ngẩng đầu đã nhìn thấy Hạ Thần sắc mặt không tốt lắm…
“Cái kia…” Vũ Hàm Anh chi chi ô ô, nửa ngày cũng không biết muốn nói cái gì, cuối cùng sờ sờ mũi.
Hạ Thần ngược lại ung dung tự tại, sắc mặt hòa hoãn một ít, khoanh tay
đứng ở nơi cách năm sáu bước nhìn cậu. Trực tiếp nhìn đến khiến cậu càng ngày càng chột dạ.
Sau lưng Vũ Hàm Anh tóc gáy dựng thẳng,
xoay xoay cổ, cứng đến lợi hại, lúc này mới lẩm bẩm, “Nhìn gì chứ, cũng
không phải em muốn hôn…” Lời còn chưa nói hết đã bị đẩy bả vai một cái,
lui hai bước, chống lên giường lớn phía sau.
“Em nói hôm nay anh có thể bỏ qua cho em sao?” Hạ Thần nhíu mày, một tay nắm vai cậu, một tay vòng lên eo cậu.
Khoảng cách hai người vô cùng gần, giọng nói cũng rất khẽ, rất mập mờ. Có điều Vũ Hàm Anh hiện tại không rảnh nhận thức loại cảm giác mập mờ này. Hạ
Thần vươn người tới trước, lúc nói chuyện hơi nóng quét lên mặt cậu, cậu không tự giác mà ngửa người ra sau. Có điều cậu ngửa ra sau một chút,
người nọ liền tiến tới một chút, môi của đối phương dán trên sóng mũi
cậu.
“Nơi này không được.” Vũ Hàm Anh cảm thấy thắt lưng mình đã
sắp cong gãy, vươn tay bắt lấy tay anh ấy, còn ngửa ra sau thêm chút nữa chắc sẽ nằm dài trên giường.
Hạ Thần không để ý tới lời cậu, cúi đầu hôn hôn lên trán cậu, trượt xuống dưới một đường hôn đến mũi cậu.
Thân thể thoáng run rẩy, Vũ Hàm Anh nhanh chóng nghiêng nghiêng đầu, ai ngờ
đối phương lại hôn lên lỗ tai cậu, xuống dưới quanh quẩn ở cổ, “Này này, không được, đây là nhà Quân Triết.”
“Không sao.” Hạ Thần đè cậu trên giường, ghé vào lỗ tai cậu mút hôn, nhẹ nhàng gặm cắn, trên làn da trơn bóng để lại mấy dấu đỏ.
“Ss, đau…” Vũ Hàm Anh đương nhiên không biết người kia đang đóng dấu lên
cậu, cảm thấy trên cổ tê tê ngứa ngứa, lập tức bị anh ấy cắn có chút
đau, không tự giác nhỏ giọng hút khí. Nhưng lời ra khỏi miệng cậu liền
hối hận, nghe thế nào cũng như đang làm nũng… âm cuối còn nhẹ uốn một
cái… thiệt buồn nôn.
Vũ Hàm Anh bị chính mình hù đến, đột nhiên
run rẩy, trên người lành lạnh, mới phát hiện nút áo đều bị cởi, “Khoan,
từ từ! Em, a…”
Hạ Thần vươn tay vuốt ve thắt lưng cậu, không cho
cậu mở miệng nói chuyện, che miệng cậu lại, quấn lấy đầu lưỡi cậu, qua
lại khiêu khích.
Vũ Hàm Anh lời không thể thốt ra, chỉ còn lại
tiếng nức nở trầm thấp trong cổ họng, bị anh hôn đến cuối cùng có chút
hô hấp khó khăn, tựa như muốn thoát đi đẩy đẩy anh, thân thể uốn éo, chỉ tiếc bị đè gần như không nhúc nhích được.
“Em đang khiêu khích anh sao?” Hạ Thần tốt bụng buông ra hai cánh môi bị chà đạp có chút sưng đỏ, hôn nhè nhẹ ở xương quai xanh.
Vũ Hàm Anh nơi nào có công phu trả lời anh ấy, cố mở lớn miệng thở hổn
hển, vừa rồi nuốt không kịp, từ khóe miệng chảy ra một sợi nước bọt,
trườn thẳng đến xương quai xanh, cảm giác lành lạnh. Cậu theo bản năng
đưa mu bàn tay đến lau, nhưng nút áo đều đã cởi, lồng ngực lộ ra một
mảnh, áo giắt trên cánh tay, động tác như vậy có vẻ vô cùng khêu gợi.
Hạ Thần cúi đầu liếm liếm sợi óng ánh trên xương quai xanh em ấy, hơi đi
xuống một chút, ngậm vào điểm đỏ trước ngực, dùng răng nhè nhẹ cắn phần
nhô ra.
“A” Thắt lưng Vũ Hàm Anh run run, gần như nảy lên, kêu
một tiếng ngắn ngủi. Tỉnh táo lại lập tức trên mặt cháy đến đỏ bừng,
vươn tay đẩy đầu anh ấy, “Anh làm gì thế… A, nhẹ chút!” Cảm giác được
người nọ càng thêm dùng sức mút hôn, có chút tê có chút đau, kỳ quặc nói không nên lời, thân thể căng thẳng, hai tay cũng không biết nên đẩy anh ấy ra hay ôm lại.
“Anh đại, anh đại.”
Hạ Thần nhíu nhíu mày, có tiếng gõ cửa, vốn không muốn để ý, nhưng một lát sau cách cửa lại nghe giọng nói nho nhỏ.
“Anh đi mở cửa.” Vũ Hàm Anh đỏ mặt từ dưới người anh ấy thoát ra ngoài, lăn
đến đầu giường bên kia, kéo chăn bịt kín đầu, chọc Hạ Thần cười khẽ.
“Đừng buồn bực, anh lập tức quay lại.” Hạ Thần vỗ vỗ đụm chăn, đứng lên đi mở cửa.
Ngoài cửa Nho nho nhỏ cùng Ô ô ố một bộ dáng nhu thuận, ngoan ngoãn, nhìn thấy Hạ Thần đến mở cửa, như thỏ con đang khiếp sợ.
“Anh đại, anh không giận… chứ?” Nho nho nhỏ bị Ô ô ố nhéo một cái, nhanh chóng đổi giọng.
Lúc Hạ Thần kéo Vũ Hàm Anh đi sắc mặt nhìn không được tốt lắm, nhưng bộ
dáng bây giờ càng quỷ dị, không đợi anh mở miệng, Nho nho nhỏ vội vàng
nói thêm: “Anh đại anh đại, em không phải cố ý, thật đó thật đó. Em
không có muốn chị dâu hôn người khác! Em em em là không nghĩ tới Nhìn
trái mỹ nhân lại đột nhiên… Xin lỗi, em không cố ý.”
Hạ Thần có
chút buồn cười, phất phất tay, cố ý chạy tới giải thích, ngược lại phá
hủy chuyện tốt của người khác, đây mới là dở khóc dở cười, “Đã mấy giờ
rồi còn không đi nghỉ, về đi.”
“Anh đại anh không giận chứ?” Ô ô ố lúc này mới nhô đầu ra hỏi.
Hạ Thần chỉ lắc đầu, đóng cửa về phòng.
Vũ Hàm Anh ngay lúc này che đầu nằm trong chăn, phải gọi là một cái buồn
bực. Bây giờ tim còn thịch thịch, nhanh đến phát hoảng, tiếng thịch
thịch chấn đến tai điếc, nghĩ đến chuyện vừa rồi còn cảm thấy một trận
tê ngứa. Trong lòng không khỏi phỉ nhổ bản thân, không có một phần mười
bình tĩnh của Hạ Thần.
Hạ Thần đóng cửa tiến vào đã thấy người
trên giường quấn chăn ngồi, lộ ra cái đầu, mặt còn đỏ bừng, “Chúng ta,
tiếp tục.” Bước qua ngồi xuống bên giường, vươn tay cả người lẫn chăn
đều ôm tới.
Vũ Hàm Anh nuốt ngụm nước bọt… Tiếp tục thì tiếp tục, cắn răng duỗi tay kéo Hạ Thần một cái, dùng sức đẩy người đến trên
giường, sau đó xoay mình cưỡi khóa trên anh ấy, “Em tới!”
“Hửm?” Hạ Thần cười híp mắt nhìn cậu, cũng không phản kháng, tay vịn ngang hông cậu, nhướng nhướng giọng.
Vũ Hàm Anh quyết định trước tiên cởi áo cho anh ấy, nếu chỉ có mình quần
áo không ngay ngắn thì rất kỳ cục. Có điều người nọ dưới thân bị đè còn
một bộ dáng ‘Anh đang trêu em đấy’, khiến người nhìn không thoải mái.
Dứt khoát vươn tay lấy mắt kính anh ấy xuống, cầm quơ quơ, “Còn thấy rõ
không?”
“Thấy không rõ có thể dùng tay sờ.” Hạ Thần đưa tay sờ bờ môi cậu, sau đó một đường xuống phía dưới, đi qua ngực trượt đến thắt
lưng.
“Bỏ tay…” Vũ Hàm Anh né tránh, đập tay anh ấy xuống, một
bên cởi nút cho anh ấy một bên trong lòng oán hận áo sơmi nhiều nút thế.
Thật vất vả cởi hết, lại buồn bực, thân thể Hạ Thần so với cậu còn đáng nhìn hơn… Cúi thân xuống, học tư thế vừa rồi, há mồm gặm cổ Hạ Thần, xương
quai xanh cũng không buông tha.
“Ss ——” Hạ Thần cười xong hút
khí, anh vừa rồi mặc dù có dùng sức một chút, nhưng cũng không dùng
‘cắn’ a, có điều vẫn không nhúc nhích cũng không ngăn cản.
“Đau?” Vũ Hàm Anh vội nhả ra, quả nhiên đỏ, không có rách đã vô cùng may mắn. Hôn nhẹ lên dấu đỏ, lại vươn lưỡi liếm liếm.
Hạ Thần lúc này càng hút khí, Vũ Hàm Anh ở trên thân anh lật tới trở lui,
khiêu khích anh hận không thể mang người trên thân đè xuống dưới thân
dùng sức ức hiếp.
Vũ Hàm Anh nhìn thấy anh ấy run rẩy, trong lòng liền đắc ý, càng ra sức vừa hôn vừa liếm, cười cứ như con mèo hư. Đột
nhiên cảm giác trên đùi có thứ nong nóng húc lên, trên mặt ‘teng’ bắt
đầu bốc khói… “Anh…”
Lời còn chưa nói xong, lại nghe được có người đến gõ cửa…
Vũ Hàm Anh như mèo bị giẫm trúng đuôi, lập tức nhảy xuống giường, sửa sang lại quần áo của mình. Hạ Thần đang như vậy chắc chắn không thể ra mở
cửa, “Em, em đi mở cửa.”
Hạ Thần dở khóc dở cười, lúc này bên ngoài lại là ai a? Không thể không nghi ngờ mấy đứa kia cố ý tới quấy rối…
Vũ Hàm Anh vỗ vỗ mặt, trấn tĩnh nửa ngày mới mở cửa.
Hạ Ngạn bên ngoài nhìn cửa mở, húc đầu liền bắt đầu nói, “Anh, em không
phải cố ý… Ẩy ?! Chị dâu, chị dâu. A, chị dâu, vừa rồi em không phải cố
ý. Em chỉ là thấy bọn Nho nho nhỏ ép A Triết hôn chị… Em không muốn A
Triết cậu ta hôn chị, sau đó, liền, liền đầu nóng lên… Em không phải cố
ý.”
“… Không, không sao.” Vũ Hàm Anh trên mặt thiêu nóng, sợ anh ta nhìn ra, vội vàng nói không sao, chuẩn bị tiễn khách đóng cửa.
Hạ Ngạn mới đầu không nhìn ra cái gì không ổn, nhưng rất nhanh thì kịp
phản ứng, liếc nhìn, “Chị dâu chị ở trong phòng anh em à. Chị dâu tai
chị sao vậy, không phải là dị ứng chứ, đều đỏ rồi.”
“Không có a.” Vũ Hàm Anh sờ sờ bên tai cậu, cậu không có ăn thứ gì kỳ quái, sẽ không
dị ứng chứ? Đột nhiên nhớ đến vừa rồi mình cắn trên cổ Hạ Thần ra cái
dấu đỏ… lập tức cằm đáp đến ngực, “Không không không phải dị ứng, không
đúng, là dị ứng, tớ đi vào.”
Nói xong vội vàng đóng cửa chạy vào trong phòng, bị người nhìn thấy, mất mặt…
Vũ Hàm Anh vào phòng liền thấy Hạ Thần đang cười, liếc mắt. Lủi lên
giường, mang cả chăn đều quấn quanh mình, “Em mệt! Muốn ngủ.”
“Bây giờ ngủ?”
“Mệt mệt mệt.” Vũ Hàm Anh nghe giọng điệu mờ ám của anh ấy, coi như không
nghe thấy nhắm chặt mí mắt giả chết. Cậu mệt thật sự, bất kể là chạy bên ngoài cả ngày a, hay là tâm lực tiều tụy a, vốn lấy hết can đảm mới cái kia cái kia kia, vừa cởi áo đã có người chạy tới quấy rối…
Hôm
sau mọi người đều dậy muộn, 9 giờ hơn mới bắt đầu ăn sáng. Dấu đỏ bên
tai Vũ Hàm Anh đã không còn rõ, Hạ Thần cũng không nhẫn tâm dùng quá
sức, có điều trên cổ Hạ Thần lại không giống bình thường. Vũ Hàm Anh lúc ấy không có chú ý lực đạo, hơn nữa áo sơmi nút đầu mở, vừa vặn nhìn rất rõ ràng.
Nho nho nhỏ và Ô ô ố qua lại chăm chú nhìn Vũ Hàm Anh
cùng Hạ Thần, nhìn một hồi lập tức châu đầu ghé tai trong chốc lát, sau
đó lại nhìn lại ghé tai nói nhỏ, khiến Vũ Hàm Anh không hiểu gì.
“Cậu thấy dấu đỏ trên cổ anh đại không?”
“Rõ ràng như vậy, sao có thể không thấy được.”
“A, không nghĩ tới thuộc tính ẩn giấu của chị dâu là loại nhiệt tình như vậy a!”
“Đúng đúng, mấy dấu ấn liền, chậc chậc.”
“A! Chẳng lẽ nói thật ra chị dâu mới là công!”
“A? Không phải đâu, ngược CP rồi!”
“Phụt ha ha, là cường công nhược thụ nhỉ! Tớ thiệt gian ác!”
…
Giữa trưa Mạc Duệ mới tới, mời mọi người ăn ở Toàn Tụ Đức, buổi tối lại lội
đi Quý Thịt Nướng, gọi một bàn đầy đồ ăn, đính hai chữ ‘xa xỉ’. Đương
nhiên đau lòng chính là Tiểu Mạc. Ăn xong bữa tối cũng gần đến thời gian lên đường về, mọi người đều đặt vé máy bay. Nho nho nhỏ vẫn theo cùng
Đại Toán lái xe về.
Mọi người lái xe đến sân bay, Nho nho nhỏ và Ô ô ố đều không muốn đi, lấy điện thoại chụp ảnh lưu niệm. Chụp Hạ Ngạn
vô số tấm, mỹ nhân đương nhiên không thể bỏ qua.
Sau đó lại kéo
Vũ Hàm Anh và Hạ Thần chụp ảnh chung, khiến Vũ Hàm Anh rất xấu hổ, cậu
bộ dáng không đẹp mắt. Nhưng Nho nho nhỏ lại nói rằng, chị dâu là loại
hình đáng yêu đơn thuần, khí chất rất quan trọng.
Vũ Hàm Anh lại càng 囧, loại hình đáng yêu đơn thuần, khí chất là cái khí chất gì… khí chất ngây ngô…
Mấy người nói nói cười cười, Vũ Hàm Anh ngẩng đầu thì thấy ở nơi không quá
xa, có một cô gái cứ hướng bên này nhìn, chắc không phải đang đánh giá
mình chứ? Cậu xoay mấy vòng, người nọ cũng nhìn cậu nửa ngày.
“Sao vậy?” Hạ Thần theo ánh mắt của cậu nghiêng đầu nhìn đi, vừa lúc đối diện ánh mắt cô gái kia.
Cô gái kia cũng không lúng túng, dường như cười cười, bước qua.
Đến gần, Vũ Hàm Anh mới nhìn rõ, tuổi còn rất trẻ, khoảng đầu hai mươi, lớn hơn mình một chút, nhưng có vẻ rất trưởng thành, bộ dáng rất được, cho
người cảm giác rất đúng mực, khí chất cũng rất tốt.
Quân Triết đang trêu chọc ôm vai Hạ Thần đùa giỡn, nụ cười trên mặt lập tức cứng ngắc, nhíu nhíu mày.
“Cô ta sao tới đây?” Hạ Ngạn cũng xệ mặt xuống.
“Chỉ là ngẫu nhiên thôi.” Cô gái kia cười cười, “Tôi sắp phải lên máy bay
rồi, đụng trúng các anh, muốn tới xem xem.” Nói xong ánh mắt lại chuyển
đến trên mặt Vũ Hàm Anh, “Chủ yếu muốn nhìn cậu, rốt cuộc là dạng người
gì… còn là một cậu trai, khiến tôi thua hoàn toàn như vậy.”
Vũ Hàm Anh bị lời của cô ta nói mà thấy có chút kỳ quái, nhìn cô ta duỗi tay ra, dường như muốn bắt tay với cậu.
“Thích Duyệt Vi.”
Vũ Hàm Anh hôn mê, lại nói đã đem cái tên ‘Thích Duyệt Vi’ này quên mất, không nghĩ tới lúc này đây lại gặp tận người.
Hạ Thần nhíu nhíu mày, muốn kéo Vũ Hàm Anh ra phía sau. Chỉ có điều còn
chưa kịp, Vũ Hàm Anh nhếch miệng cười cười, bắt tay cô ta rồi lập tức
buông ra, “… Thật xin lỗi. Nhưng tôi rất thích Hạ Thần, cùng thắng thua
không quan hệ.”
Thích Duyệt Vi nghe xong dừng lại mấy giây, phất
phất tay, “Không việc gì, tôi không thích anh ta, bây giờ cũng cùng
thắng thua không quan hệ… Chào.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Bên kia Nho nho nhỏ mới cùng Ô ô ố hai người ôm một đống đồ uống nóng trở về, có chút tò mò, “Cô gái kia là ai a?”
“Bà đoán xem.” Đại Toán buông lỏng tay, cầm ly nước, cái gì cũng không nói.
“Bà đây không muốn biết.” Nho nho nhỏ vẻ mặt mắt hai mí, hừ một tiếng uống ly của mình.
Chờ đều tiễn hết mọi người, cũng sắp hơn nửa đêm, mỗi người tự lái xe về.
Vũ Hàm Anh cuộn trong ghế phó lái, mệt đến mắt mở không ra, đột nhiên cảm thấy trên trán bị hôn.
Hạ Thần điều chỉnh ghế cho em ấy, sờ sờ tóc em ấy, mới khởi động xe chuẩn bị đi, “Mệt thì trước ngủ một lát…”
“… Còn nữa, tiểu Vũ, anh rất yêu em.”
Vũ Hàm Anh ‘ừm’ một tiếng, mơ mơ màng màng nghe anh ấy nói, nhất thời
không kịp phản ứng. Cách nửa phút trong đầu mới hoàn toàn tỉnh táo, hai
má chôn ở trong cổ áo, lại ‘ừm’ một tiếng.