Mặt sông lăn tăn gợn sóng, gió nước lạnh tựa đao. Hai con tuấn mã một đen một trắng thúc chạy nhanh như bay, cát vàng bên đường cuồn cuộn giương lên ít nhiều bụi bậm, nam nhân vẫn giữ trên mặt vẻ nghiêm nghị.
“Cuối cùng đã tới.” Con ngựa trắng hí lên một tiếng, không hề nghe thấy mấy câu cảm thán, hàng lông mày của chủ nhân ngựa ô bất mãn súc lên.
(súc lên: dạng nhăn, co lại)
Mười dặm bên ngoài hoàng thành, gió lạnh lẽo từng trận, hai người đưa mắt trông về phía xa, tuy rằng đều đã một thân phong trần mệt mỏi lại không thể che hết một thân tiêu sái.
Chủ nhân con ngựa trắng giương lên khí khái anh hùng, trên mặt thanh lệ tuyệt sắc hiếm thấy, cùng với thân người ngông nghênh lởm chởm khiến người khác chói mắt mà không dám nhìn thẳng, chủ nhân của ngựa đen kiêu ngạo không kiềm chế được, một đầu tóc rối bay phiêu dật, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tràn đầy hơi thở mười phần dương cương.
“Đây chính là cố hương của ngươi sao? Sớm biết, người này không chịu nổi một kích…”
Chủ nhân ngựa trắng chậm rãi đảo mắt liếc qua một cái, chủ nhân ngựa ô lập tức im miệng.
...
( Cặp này thật là kawaii mà~)
” Trước đi hướng bên này.”
Hai người vừa mới chuyển hướng, liền bị mấy người cản lại, vội vàng nắm chắc dây cương.
“Đã trở lại cũng không lên tiếng gọi.”
Người đó mặt mày khều nhẹ, ngữ khí hài hước ẩn chứa không cảm thấy quan tâm mấy.
“Bốc Lên Ca!” Tính tình này vẫn không thay đổi.
“Nhị ca.”
“Tuyên Hòa, ngươi cũng tới.” Một thân nhã nhặn như trước.
“Phi Khanh, bọn họ là?”
“Tứ đệ Tuyên Hòa, ngũ đệ Bốc Lên Ca.”
“Ác!”
“Hết thảy… Cũng khỏe chứ?” Nhìn thấy huynh đệ quen thuộc lại xa lạ hắn đột nhiên cảm thấy hết thảy trước mắt đều giống như trước, như trước, như trước.
“Ân!” Tuyên Hòa gật gật đầu, nỗi lòng nội tâm phập phồng làm cho hắn có chút nghẹn ngào.
“Hắn là ai vậy?” Bốc Lên Ca nhìn về phía chủ nhân ngựa ô, con ngươi nhạt nhẽo không giống như người Trung Nguyên, một thân khí phách mười phần, người này… Không đơn giản!
“Ta là…”
“Người đi đường.” Phi Khanh nhanh chóng trả lời.
Phi Khanh giương lên hai mắt thâm trầm chủ nhân ngựa ô không khoan nhượng nuốt lời nói vào trong, vẻ mặt ủy khuất làm cho người ta buồn cười.
“Đi về phía trước đi! Nơi này không thích hợp nói nhiều chuyện.” Tuyên Hòa nói.
“Đi thôi!”
Thân ảnh bốn người cùng sóng vai mà đi, bóng đổ dài trên cát, mờ ảo ở thiên địa.
Mấy ngày sau Hoàng Thành nổi lên một trận sóng to gió lớn.
Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, nhị hoàng tử Phi Khanh nắm trong tay một tờ hoàng chiếu, triều thần mỗi người ồ lên, khơi ra rất nhiều tranh luận.
Mà nội dung của tờ hoàng chiếu lại càng làm cho mọi người suy đoán không ngừng, chỉ một tháng triều đình một mảng bối rối, lòng người bàng hoàng.
Nhị hoàng tử Phi Khanh lâm triều chiếu cáo, sau mười ngày công khai nội dung hoàng chiếu. Đã nhiều ngày, các vương công trọng thần đều nín thở chờ đợi, chậm rãi đợi rốt cuộc được chọn.
Mười ngày sau, hoàng chiếu vừa ra, khâm điềm làm thái tử lại là tứ hoàng tử Tuyên Hòa, đông thần nghe chỉ đều kinh ngạc vạn phần, nhất thời phong vân biến sắc, Hoàng Thành nháy mắt đổi chủ.