[Ái Nô Hệ Liệt] Si Nô Nhi

Chương 1-1: Tiết tử



Trung thu vừa qua khỏi, gió lạnh đột nhiên khởi, mấy thân cây hỗn độn mà đứng thẳng giữa khe núi, tà dương chiếu trên lá cây đã khô vàng, khiến chúng nhiễm thương một màu hồng.

Trước thôn Bích Thiền, trong mấy hài đồng đang chơi đùa có một nam hài cao ngất, hai tay mang theo chuồn chuồn trúc, trong lòng bàn tay nhẹ nhàng chà xát một chút, chuồn chuồn trúc xoay tròn  bay lên. Bọn tiểu đồng khác vui vẻ quát to, đuổi theo chuồn chuồn trúc.

“Đến phiên ta chơi!” – Một cái Tiểu cô nương vươn bàn tay nhỏ bé, nghĩ muốn tiếp được chuồn chuồn trúc đang hạ xuống. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên quát khởi một trận gió xoáy, chuồn chuồn trúc bị gió cuồn cuộn cuốn lên, bay đến một nơi rất xa.

Nhóm hài đồng thét chói tai chạy tới, chuồn chuồn trúc theo gió phiêu bãi, nhẹ nhàng mà bay về phía trước tiểu sườn dốc. Tiểu nam hài cao ngất cúi người nhìn lại, chuồn chuồn trúc dừng dưới một tảng lớn màu hồng. Tảng lớn màu hồng đó chính là một rừng cây hòe, phía sau, một gian ngói đơn sơ ở trong rừng như ẩn như hiện.

“Nhanh đi lấy a.” – Bọn tiểu đồng phía sau thấy hắn chậm chạp không hề động, không khỏi thúc giục nói.

“Ta không dám đi xuống......”

“Vì cái gì a?”

Tiểu cô nương rướn cổ ngắm ngắm mái ngói trong rừng cây, xen mồm nói: “A, ta biết, nghe nói trong phòng kia có yêu quái.”

“Yêu quái?” – Các tiểu hài tử đều sợ tới mức mở lớn miệng, nam hài cao ngất gật đầu nói:

“Ân, ta nghe nương ta  nói, trong phòng kia có một yêu quái rất đáng sợ...... Mỗi khi chiều tối sẽ đi ra, đem những hài tử không trở về nhà ngủ tróc đi chử  (nấu) ăn.”

“Chính là...... Chính là......” – Một tiểu nam hài mập mạp nhìn nhìn sắc trời, hoảng sợ nói: “Bây giờ còn là ban ngày, yêu quái hẳn là sẽ không xuất hiện đi......”

Hắn vừa mới nói xong, đứa nhỏ bên cạnh bỗng nhiên sắc mặt đại biến mà nhìn hướng rừng cây, tiểu mập mạp quay đầu vừa thấy, chỉ thấy một người tóc tai bù xù, mặc trường bào màu xám từ trong nhà đi ra. Người nọ tựa hồ cũng thấy được mấy đứa nhỏ, hắn lập tức hướng bọn họ đi đến.

Người áo xám đi đến nhặt lên chuồn chuồn trúc, nâng cao lên, tựa hồ là muốn trả lại cho bọn họ, tiểu hài tử nhóm nhìn thấy hắn che kín mặt, sợ tới mức lên tiếng thét chói tai.

“Yêu quái a ——”

“Yêu quái đi ra!”

“Mẫu thân ——”

Người áo xám cầm chuồn chuồn trúc lăng lăng mà đứng tại chỗ, nhìn thấy đám hài đồng kinh hoàng bốn phía.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.