Ở một bãi
biển hoang vắng hoang vắng nổi bật lên sáu thân ảnh. Một cô gái váy trắng thuần khiết, mi mắt cong dài rung lên vì sợ, kèm
theo đôi mắt chứa tia sợ hãi, rất khiến người khác muốn bảo
vệ.
Đứng cạnh cô gái đó là bốn người đàn ông, phải nói
là rất tuyệt mỹ. Mỗi một người mang một dung mạo khác nhau
nhưng đều là.. ngũ quan các cạnh sắc xảo, phong thái khác
người. Năm người họ đứng một bên, làm thành một bức tranh sáng chói dưới ánh mắt người nhìn. Bốn người đàn ông như những
người hùng, đứng bao quanh để bảo vệ thiên sứ đang sợ sệt ở
trong vòng tay của họ khỏi satan trước mặt.
Vâng! Satan mà
họ nhắc tới chính là cô gái đang bán sống bán chết đối diện
họ đây. Toàn thân khắp chỗ đều là máu, máu, máu, đến bộ váy
trắng tinh cô đang mặc cũng là đã nhuốm đậm sắc huyết.
Nhìn cô ta bây giờ đúng là chẳng khác gì satan sắp bị thiên thần bên kia giết chết.
“ Hàn Thiên. Anh phải tin em! Em không làm gì hết! Em không làm gì sai hết! “
Cô lên tiếng cầu xin người đàn ông đối diện kia. Cũng là người cô yêu nhất, mong được một tìm thấy tia hy vọng trong mắt y. Cô
luôn nghĩ, chỉ cần y tin, một mình y tin cô là đủ rồi. Nhưng sự thật thì không luôn như người ta mong muốn. Đáp lại cô chỉ là
một ánh mắt khinh bỉ cùng tia chán ghét
“ Tin cô? Tôi làm
sao tin cô đây? Cô làm gì cho tôi tin cô đây? Thiên hạ đều biết
việc cô làm, vậy mà cô lại không biết mình làm những gì! Hay
thật đó! Thật là một trò đùa thiên hạ. Háhaha... “
“ ... “
Mở to mắt hết cỡ. Cô thật không dám tin. Người đàn ông cô hết
lòng yêu thương lại đối xử với cô như thế này sao? Đau. Đau quá. Cô muốn khóc, nhưng nước mắt cô cạn kiệt rồi.
Cô thật sự suy sụp. Đôi mắt vô hồn nhìn không khí. Tưởng tượng mình đang dần rớt xuống vực thẳm không thấy đáy.
“ Băng Băng. Tại sao cậu đối xử với tớ như vậy? Chúng ta là bạn thân kia mà! Tại sao cậu làm vậy chứ? Tại sao chứ? “ _ cô gái
váy trắng đột nhiên chạy lên phía trước, lại bị người đàn ông
kia ôm lại vào trong lòng, nước mắt nước mũi tèm lem. Người
khác nhìn vào chính là thấy thương.
“ ... “
Di
chuyển ánh mắt vô hồn sang phía cô ta. Thiên Băng cô thật không
hiểu? Là cô sắp chết cơ mà! Đâu phải cô ta. Cô ta khóc cái gì?
Mà thật không công bằng a. Cô ta chỉ khóc tí thôi đã có bao
nhiêu nam nhân vây quanh lo lắng rồi. Thật là, còn cô sắp chết
cũng chả có ma nào thương. À hay là đợi tới lúc cô thành ma
sẽ có đám ma chơi chung. Cô xuống đó sẽ gặp ông Diêm bà Vương
chọc đến chán thì thôi.
“ Ha.. Háhahaha.. “
“ Cô cười cái gì? “
Đám đàn ông cùng cô gái kia nhìn cô không chớp mắt. Cũng đúng thôi, có ai sắp chết mà lại cười như cô không
“ Tôi? Tôi làm sao? Háhaha.. Liễu Thanh Thanh. Cô khóc cái gì?
Khóc đưa tiễn tôi à? Hả? “ _ nói đến đoạn cuối, cô đặc biệt
nhấn mạnh âm đồng thời tặng cho cô gái kia một cái liếc mắt
đầy sát khí khiến cô ta run người. Điều này thật khiến Thiên
Băng cô rất vui nga
~
“ Đủ rồi đó! “ _ hắn ta quát cô, vì nhận ra người hắn ta yêu đang sợ hãi trong lòng hắn.
“ Bạch Thiên Băng. Cô thật giỏi diễn. Tính giở trò để gây sự
chú ý à? Tôi thấy.. Cô không đi làm diễn viên thì thật là tiếc nha~ Nhưng mà tôi e là cô không còn cơ hội đó nữa rồi! “
Hắn buông Liễu Thanh Thanh ra, từ từ tiến tới chỗ cô, cúi người
xuống và.. thủ thỉ vào tai cô thanh âm vừa vặn hai người nghe
“ Bạch Thiên Băng, cầu nguyện đi! “
Không cần cô trả lời. Con dao bên người hắn đã lập tức được rút ra
“ phập “ một tiếng, con dao được đâm vào phía bên phải bụng cô
“ ... “
“ phập “ một tiếng nữa, con dao được rút ra. Dòng máu đỏ cũng
từ từ chảy ra, bộ váy nay đã đỏ hiện giờ còn đỏ hơn
“ rầm “
Cô ngã xuống. Vậy là hết. Người cô yêu nhất chính là người ra
tay cướp đi sinh mạng của cô. Vết dao này.. liệu có bằng vết
nứt trong lòng cô?
Bây giờ có suy nghĩ gì thì cũng muộn
rồi. Đã quá trễ để nhận ra bộ mặt thật của hắn ta, cô ta,
cùng những tên khác nữa.
Mắt cô dần dần khép xuống.
Trước khi nhắm mắt, cô có thể thấy được, hình ảnh cuối cùng.
Bọn họ quay lưng đi không thèm liếc nhìn cô một cái. Cô còn
thấy.. Liễu Thanh Thanh, cô ta đang.. Cười!!!