“ Ý.. Ý của anh là sao? “ _ ba người đồng thanh hướng Vương Tuấn Khải hỏi rõ
Vương Tuấn Khải mặt rõ mang ý cười và tia hứng thú nhưng với tình
hình hiện thì ba người kia lại hoàn toàn không để ý. Mặt anh
sau đó cũng biến sắc. Sẵn sàng kể lại câu chuyện năm xưa cho ba tên kia nghe
“ 2 tháng trước. Tôi từ Nhật Bản bay qua Trung Quốc du lịch một thời gian. Cho tới một hôm, khi tôi sắp phải
trở lại Nhật, tôi có ra biển đi dạo. Thì tôi phát hiện. Một cô gái, váy trắng, tóc xõa, hơi thấp, và mập, khắp người dính
đầy máu và vô số vết thương, bên hông phải còn có một vết đâm
rất sâu đang liên tục chảy máu không ngừng nữa! “ _ hơi dừng
lại, anh quan sát ba người kia một lúc, thấy họ đang rất im
lặng thì nói tiếp
“ Tôi vội vàng đưa cô ấy đến nhà một
ông lão gần đó. Nhưng khi đến nơi.. Thì cô ta đã.. “ _ anh đưa tay rạch ngang qua cổ mình : “ Chết! “
“ Trước khi chết còn không ngừng.. Hấp hối.. “
Vương Tuấn Khải anh cũng phải hạng người thấp kém gì. Lại cứ bị
người ta xách cổ áo lên khiến anh cũng đang rất.. Không được
thoải mái như lúc nãy nữa
Mắt đối mắt
Nếu trong
mắt Hàn Thiên là sự mất kiên nhẫn, gấp gáp cùng điên loạn.
Thì mắt Vương Tuấn Khải lại toát lên sự âm u, khinh bỉ và rất
bình tĩnh. Hai người. 4 con mắt cứ thế đối nhau
“ Híhí. Đại ca! Anh sao lại ở đây? “ _ ta vòng tay lên cổ anh rồi chồm lên kéo anh ra sau. Cười khúc khích
Ba người kia đứng hình!
“ Ca đi dạo! “ _ anh hất tay Hàn Thiên ra rồi quay mặt lại cười với ta
“ Òhh~~ Đi dạo kiểu gì mà bị đưa đến đồn cảnh sát luôn ha!~ “ _ ta giả vờ làm mặt nguy hiểm. Xong rồi phá ra cười
“ A! Ba người sao lại cũng ở đây? “ _ ta nhìn sang phía ba tên bị bơ nãy giờ
“ Cô cũng thiệt lợi hại nha~ Chưa gì đã có thể có được hảo
cảm của Vương học trưởng đây rồi! Thật khâm phục! “ _ Lưu Hạ Du
buông lời mỉa mai
“ Anh ấy là ân nhân của ta. Chúng ta thân nhau thì liên quan gì đến ngươi! “
“ Ân nhân? “ _ Mạc Kỳ Lâm cười khẩy
“ Phải a~ Lúc trước khi ta sắp chết. Máu me be bét. Là anh ấy
đã cứu ta. Ta thì không nhớ gì hết! “ _ ta rất tỉnh. Không giấu giếm đem toàn bộ sự việc kể cho bọn họ nghe
“ Sắp chết? “ _ Hàn Thiên ngạc nhiên
“ Phải a~ Sau đó khi anh ấy phải qua Nhật gấp thì ta ở một
mình. Có lần không may bị đập đầu xuống đất nên lại quên sạch
sàng sanh mọi thứ! Mới lúc nãy nè, ta không may bị vấp ngã
đập đầu vào tường u một cục nên mới nhớ ra á. Còn lại quên
hết dzồi! “ _ để sống động và thu hút người nghe, ta còn chỉ
cho bọn họ thấy chỗ bị băng trên trán