Hừ. Cười chi mô mà lắm thệ. Vương Tuấn Khải, anh to gan lắm. Dám đem ta ra làm trò cười.
Bất quá, làm như vui lắm ấy mà cười híp cả mắt. Lộ cả vằn mèo
với cả hai chiếc răng khểnh ra nữa. Móa ơi moe~
Anh cầm ly trà lên nhấm nháp. Mắt liếc thấy ta đang nhìn mình không chớp
mắt. Biết là ta đã trúng vào trận pháp “ Mỹ Nam Kế “ của ai
đó. Liền lên tiếng “ phá mộng “ giúp ta
“ Nhìn đủ chưa? “
“ A! hả? hả? “
Liếc nhìn phía trên đầu ta, anh nói: “ Trên đầu có con nhện kìa! “
“ Hứ. Đừng hòng lừa được em! Anh cũng sợ nhện gần chết mà bày đặt! “ _ ta cũng nâng tách trà lên uống
“ Anh Đào! “ _ anh gọi
“ Dạ? “ _ ta đáp
“ Kể cho anh nghe về chuyện của 3 tháng trước. “ _ anh nói, nhưng không phải là ra lệnh mà là quan tâm
Ta rơi vào trầm mặc “ Hm.. Tuấn Khải. Em nghĩ anh không nên biết thì hơn! “
“ Được rồi. Nếu em đã không muốn nói, thì anh cũng không ép “ .
Tất nhiên anh hiểu, em chưa thể hoàn toàn tin tưởng anh được
“ Cám ơn anh... Em nghĩ nếu cuộc sống của em chỉ có thù hận và sự trả thù, nó chắc chắn sẽ chẳng tốt lành gì. Em muốn
sống yên ổn. Nhưng không muốn nhu nhược. Em không muốn trả thù.
Nhưng em muốn làm cho họ phải ăn năn vì những gì họ đã làm! “
“ Anh biết rồi! Em đó, làm gì thì làm nhưng tuyệt đối không thể để những chuyện trả thù làm gián đoạn cuộc sống và sự tự
do của em có biết không? “
“ Em biết rồi! Hihi! Uống trà đi! “
Anh cười
Trong ngôi nhà nhỏ (không nhỏ). Ánh sáng của bóng đèn xuất hiện
bóng dáng hai con người đang ngồi diện nhau. Cười nói vui vẻ.
Không khí vô cùng yên bình và ấm áp
“ ... “ . Ây ây, tên này nhìn quen lắm nha. Gặp ở đâu rồi ta? *nghĩ nghĩ*
Ta bắt đầu nhìn hắn. Từ trên xuống dưới. Từ trái qua phải. Từ
phải ra đằng sau. Từ đằng sau ra lại đằng trước. Rồi ngắm tổng quát lại lần nữa
Hừm... Tên này có mùi đặc biệt
Tay ta bóp cằm, đăm chiêu suy nghĩ... Hoàn toàn không để ý tên nào
đó đang nhìn ta theo kiểu “ Đĩa bay của cô tôi không có giữ! I
don't know! “
Ta búng tay! Nhớ ra rồi!
“ Là hương Chypre đúng không! “ _ ta hớn hở
“ Ờ ờ. Mà sao cô biết? “ Hương nước hoa này đâu có mấy ai biết ta xài đâu ta?
“ À là vì kẻ thù của ta hay xài loại này lắm! “ *tỉnh*
“ Kẻ thù sao? Ai vậy? “ . Đưa mặt mình lại gần ta. Hắn là đang
dụ dỗ ta đó. Tại vì mặt ta hiện giờ đang rất ngu ngơ
“ ờ.. Ờ.. Là.. “ Cơ mà mắc gì ta phải nói cho ngươi biết nhỉ?
“ Là ai? “
“ Mắc mớ gì... Ta... ???!!! “
“ Thình thịch thình thịch “
Thần linh ơi! Hết hồn hà!
Ta lúc nãy bất ngờ nhận ra mình sắp bị lừa thì quay phắt sang
tính chửi hắn một trận. Ai ngờ rằng cái mặt hắn.. Hắn sát
mặt ta.. ta.. Làm ta hú hồn à! Đỏ hết cả mặt!
Hiện trường được giữ nguyên trong 5s
Ta lùi lại. Vờ ho khan một tiếng. Hắn giật mình quay mặt đi, má
tự dưng phiếm hồng. Làm ơn! Nếu không biết rõ tại sao hắn đỏ
mật thì ta sẽ nghĩ hắn là thụ mất.
Suy nghĩ một hồi. Ta thử nhìn lại đồng hồ
“ CÁI GÌ???!!! “ _ mắt mồm chữ O _ “ 7strong5 rồi hả? Ngươi! Ngươi
đó! Tại! Tại ngươi hết đó! Làm ta sắp trễ học rồi! Ngươi đi
chết đi! Đáng ghét! “ _ ta vừa nhìn đồng hồ vừa chỉ tay vô mặt hắn la hét. Chửi xong rồi thì xoay người chạy đi
“ Ây ây.. Khoan đã “ _ hắn cầm cổ tay ta kéo ta ngược trở lại
“ Á á “
Hai lực mạnh nhưng đối nhau khiến ta lập tức bị xoay người lại, đập vào lồng ngực hắn
Thần linh ơi. Lại nữa rùi. Ngày này rốt cuộc là cái ngày gì vợi trời? Giai này đẹp nhưng con không có mê đâu!
Hiện trường giữ nguyên được 5s thì ta bắt đầu giãy giụa để thoát
ra ngoài. Nhưng hắn.. Không những không buông ta ra mà còn cố
tình giữ chặt hơn!
Không thèm để ý, hắn cúi người xuống bế hẳn người ta lên, để ta
nằm gọn trong người hắn. Nhìn thấy ta vẫn không chịu an phận,
hắn hằn giọng, nói:
“ Còn dãy nữa thì đừng trách sao ta đè cô ra giữa đường... “ cưỡng hôn...!
“ Biến thái! Ta im ta im! “
Thấy ta không còn dãy dụa gì nữa. Hắn mới bắt đầu tiêu sái bước đi.
Ta pov's: TÊN KHỐN! MI HÃY ĐỢI ĐẤY! NGỘ SẼ BÁO TRÙ! MỊ SẼ BÁO THÙ!