Trong ngôi
nhà được thiết kế theo phong cách Trung - Nhật vang lên một
tiếng hét thất thanh, trong trẻo, không khác gì bị chọc tiết
cả
Ta đang rất vội vàng, lại rất bực mình vì ai đó đang rất an
nhàn ngồi xem tivi, tay còn thì đưa lên để bịt lỗ tai lại. Lại
nói, ta đi nhanh quá, biến một bước thành hai, khiến mông một
lần nữa có dịp nở hoa
“ Còn mắng em được! Cái mặt anh cũng nhăn còn hơn cả khỉ ăn ớt rồi kìa!!! “
Nghe xong anh liền cười. Vẫn còn cãi lí được thì xem ra là không
có vấn đề gì đâu! Nghĩ vậy liền vươn tay ra cốc trán ta một
cái, ấm áp nói
“ Biết rõ là anh lo cho em mà! “
Ta bị cốc đầu nhưng cũng không làm được gì, liền ôm hận quay qua liếc xéo người bên cạnh một cái
“ Cũng tại anh không chịu gọi em dậy. Bây giờ sao kịp đi mua nguyên liệu về làm bánh đây! “
Khẽ vuốt đôi chân mày đang nhíu lại của ta, anh giải thích
“ Anh thấy em mệt nên không nỡ đánh thức em dậy. Trong lúc em ngủ thì anh đã đi mua nguyên liệu cho em rồi! Để ở trong bếp đó! “
Mắt ta sáng lại, nhìn nam thần trước mắt mà không khỏi cảm thán
“ Thiệt hả? A! Em biết là anh tốt với em nhất “
Anh cười híp mắt, sau lại cúi người xuống đối diện với mặt ta. Nhếch mép
“ Thế em tính trả ơn anh thế nào đây? “ _ giọng nói mang vài tia hứng thú cùng chờ đợi
“ Trả ơn? Thế nào? “ . Ta hỏi lại
Nghe xong, anh đột nhiên cảm thấy ta rất ngốc, không ngờ dám hỏi
vặn lại câu hỏi của anh. Ngốc hết sức! Bảo sao dễ bị lừa
Rất may câu này ta không nghe thấy. Không thì “ một chưởng “ tặng anh
“ Thôi để anh ghi nợ. Sau này sẽ đòi em trả sau! “ . Bảo đảm
ngày nào em chưa trả hết nợ thì ngày đó em vẫn nằm trong tay
anh. Đợi em trả nợ xong thì tới lượt anh phải trả nợ cho em.
Tới lúc đó em chắc chắn cũng sẽ phải cam tâm tình nguyện ở
bên cạnh anh a~ hehe...
Sói đang tính kế! Không phận sự miễn vào
“ Đại ca.. Ca!.. “ _ ta khua tay loạn xạ trước mặt anh. Bị tay anh vươn ra giữ lại
“ Cứ quyết định vậy đi! Giờ để anh dìu em vào bếp làm bánh! “
Nói xong còn không chờ phản ứng của ta đã vòng tay qua hai bả vai giút ta đứng dậy rồi đi vào phòng bếp
[ 6p.m ]
“ king kong.. king kong.. “
Lòi đầu ra khỏi cửa bếp, vặn âm lượng, gọi: “ Đại ca. Anh ra mở cửa đi. Chắc Đông Phương Hạo tới đó! “
“ Được rồi “ _ anh đáp, rồi nhanh chóng mang dép chạy ra sân
“ Đợi tí. Đến đây. “
Anh mở cửa. Đập vào mắt không chỉ là một. Mà là 7 thân ảnh!!!
Sắc mặt anh bỗng tối lại, thanh âm không nặng nhưng cũng không
nhẹ phát ra
“ Các người tới đây làm gì? Đông Phương Hạo, tôi cần lời giải thích?! “
“ Thật ra thì.. “ _ Đông Phương Hạo ấp úng
“ Thì thế nào? “ _ anh tiếp lời
“ A! Thật ra thì hôm nay là sinh nhật tôi! “ _ hắn đập tay, mặt ra vẻ ' Đúng rồi! Chính là như thế! '
Anh dựa người vào tường, mắt chỉ mở vừa đủ kích cỡ để nhìn
hắn, khuôn mặt không chút biểu cảm cùng tia hứng thú nào, chậm rãi mở miệng
“ Có liên quan?! “
Bảy người muốn hộc máu
“ Ừm.. Tôi thực sự thì không thích tiệc tùng cho lắm. Nay ba mẹ
tôi cũng không có ở đây, cũng không muốn tốn công mở tiệc. “
Anh đã hiểu, nhưng vẫn muốn hỏi lại “ Cho nên? “
Bảy người hộc máu. Vừa lòng anh chưa?
“ Ờ.. Cho nên.. “
“ Thôi mệt quá! Vô đi! “ Dù sao thì hôm nay Anh Đào làm cũng khá nhiều. Không ăn hết thì đi chia cho hàng xóm
Chờ mỗi câu này! Bảy người tự nhiên đi vào
Ta ở trong bếp nên không biết gì, nghe thấy bên ngoài có tiếng
động, nghĩ là người đã tới. Liền bay ra ngoài chào hỏi
“ Bạn học, đến rồi hả? “
Nhưng thật không ngờ lại bắt gặp thêm 6 thân ảnh quen thuộc khác nữa.
Là 6 vị khách không mời mà tới...
Thấy ta vẫn còn đứng bất động thanh sắc. Anh liền mở lời giải thích, ta cũng giật mình nghe
“ Cậu ta bảo hôm nay sinh nhật cậu ta! “ _ chỉ Đông Phương Hạo _ “
Ba mẹ không có nhà nên không thèm tổ chức “ _ bắt đầu tay chỉ
lướt qua 6 người đang đứng _ “ Muốn dẫn bọn họ đến đây ăn ké
bánh kem của em “ _ lần này là Đông Phương Hạo vui vẻ gật đầu
Ta nhìn lướt qua bọn họ. Giật mình dừng lại trước người thứ 6...
LÀ HẮN!!!
Ánh mắt ta có hơi hốt hoảng. Nhưng sau đó ta rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cười nói
“ Đại ca, anh dẫn họ ra phòng khách đi. Đợi em một lát! “
“ Được “
Nhìn theo bóng lưng của anh. Ta nghĩ, ta không cần phải sợ. Bởi vì
anh ở đây! Và anh sẽ bảo vệ ta! Ta tin là như thế!
Môi bất giác nở nụ cười. Ta xoay người đi vào phòng bếp. Để lại sau lưng ánh nhìn của ai đó!
Phòng khách đủ rộng cho 8 người. Thực ra thì nhà ta có hai cái
phòng khách cơ. Một phòng theo kiểu truyền thống của Nhật Bản. Còn một phòng khách lớn thiết kế theo phong cách hiện đại.
Có ghế salon, bàn làm bằng thủy tinh, tivi lớn, tủ kính trưng
rượu nước ngoài, và cánh cửa kính trong suốt thông ra sân.
Bảy người được an bài ngồi ở đây
Lý Minh Quân mở lời trước
“ Vương Tuấn Khải! Cô gái ấy là gì của cậu? Sao hai người lại ở chung? “
Câu hỏi được đưa ra làm những người khác cũng đồng thời đưa con
mắt gán lên người anh. Đây đúng là vấn đề chung mà họ cùng
thắc mắc
Chỉ thấy anh thản nhiên hỏi lại một câu: “ Cậu thấy em ấy gọi tôi là gì? “
“ Đại ca!? “
“ Đúng rồi, tôi hay thấy cậu ấy gọi anh là Đại ca! Bộ hai người là anh em hở? Sao tôi không biết vậy? “ _ Đông Phương Hạo chen vô
Anh liếc mắt qua phía Đông Phương Hạo: “ Cậu thấy hai chúng tôi giống nhau ở điểm nào? “
Rồi đưa mắt sang phía Lý Minh Quân, thanh âm đều đều: “ Em ấy gọi
tôi hai tiếng ' Đại ca ' . Thì ' Đại ca ' này cần có trách
nhiệm bảo vệ em ấy! “
“ Bảo vệ???!!! “ _ thanh âm đồng thanh
Sau đó thì hiện lên những tia nhìn bắn về phía anh đầy khinh bỉ.
Trong đầu mỗi người đều có chung một suy nghĩ: Cô ta chả khác
gì con Sư Tử hết. Người ta đụng vào cô ta chưa quá 5s đều đã
bị cô ta tẩn cho một trận nằm nửa ngày rồi. Cái gì mà cần
phải bảo vệ?! Ta khinh!
Nhìn biểu hiện của bọn họ làm anh thấy thật thú vị. Mắt đột nhiên híp lên ý cười
“ Đừng tưởng tôi không biết mấy người đã làm gì em ấy “
Lý Minh Quân, Ngô Thừa Lam, Lưu Hạ Du đồng thời nhún vai, bày vẻ
mặt ' Ta đây vô tội ' nói: “ Ai bảo cô ta làm chúng tôi kích
thích chi. Thật là chọc cô ta cảm thấy rất có hứng thú. “ _
rồi lại bày ra vẻ mặt nguy hiểm, tiếp “ Không biết cảm giác
đè cô ta ở dưới thân còn thú vị đến mức nào nữa! “
“ Hứ! Tôi đây khâm phục anh đấy. Ở gần nhau thế mà anh không... “
“ Ngậm Miệng! “ Ai nói anh giỏi? Cũng khổ gần chết ấy chứ!
Nhưng anh tất nhiên không thể lỗ mãn làm vấy bẩn cô được. Hơn
nữa, anh không thể làm cô mất niềm tin đối với mình.
Anh nhịn.. Anh nhịn..
Đúng lúc nội công kiềm chế, suýt tẩu hỏa nhập ma thì giọng nói của ai đó vang lên, cứu anh một mạng
“ Bánh tới rồi đây! “ _ ta bưng nguyên cái bánh to đi đến. Đặt xuống trước mặt Đông Phương Hạo “ Tặng cậu! “
Nhìn dòng chữ “ Happy Brithday - Đông Phương Hạo “ được ghi trên bánh.
Nét mặt Đông Phương Hạo hiện lên nét cười cùng vui vẻ.