Chap này hơi.. để Nam Thần của mấy nàng chịu thiệt. Đằng này lên cho vui hen.
Hôm nay là Sinh THần Nam Thần đóa. Hát Háp pi bớt đê đê..
[-Rei: Trong quá trình truyện sẽ là Np, nhưng kết thúc sẽ là 1vs1 cho người xứng đáng nhận được kết quả đó. Yên tâm. Truyện sẽ
không chứa tình tiết cẩu huyết. Ok? Babe!] . . .
Hắn đứng
bất động ở đó hồi lâu, sau đó móc túi quần lấy ra chiếc điện thoại gọi cho vài người. Khuôn mặt thâm trầm trước sau như một. Hắn lúc này mới cất bước ra khỏi chỗ này.
Mà những tên ở đầu dây bên kia sau khi nghe điện thoái xong thì đồng loạt đi ra ngoài.
Sau khi thoát khỏi hắn, chân cô cứ vô thức bước đi, trong đầu là một mảnh rối bời.
Hiện tại vẫn chưa tới giờ cao điểm nên cô mới có thể như bây giờ,
không thèm nhìn trước sau mà vẫn có thể ung dung băng qua đường
một cách an nhàn như vậy!
“ Cô đúng thật là Bạch Thiên Băng. “. Lời nói của cô ta như khẳng định.
Cô quay người, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô ta, chậm rãi đáp: “ Phải “ . Cô biết chuyện này nhất định có liên quan đến cô ta mà.
Còn không thì Hàn Thiên kia cũng thật nhanh. Mối đó đã báo cho
người yêu biết đến để trả thù cô rồi.
Cô cũng chỉ cười đáp lại: “ Tôi đã biết nó nhất định có liên
quan tới cô mà. Chơi chung bao nhiêu năm rồi sao có thể không hiểu tính cô?! “
“ Hảo! Hôm đó, sau khi về đến nhà. Tôi đã có cảm giác không yên tâm nên đã trở lại nơi đó. Quả nhiên, khi tôi tới thì xác cô đã không còn.. “ . Cô ta hơi dừng “ Thật không
ngờ cô lại mạng lớn như vậy. “
“ Quá khen. Nhưng nếu cô
gọi tôi lại chỉ để nói những lời này thì xin phép tôi đi
trước. “ . Cô xoay người định rời đi. Lại thấy có một vật gì
đó rớt xuống nền đất, cô cúi xuống nhìn. Ra là sợi dây chuyền khi còn ở Nhật anh đã mua tặng cô nhân dịp cô thành công xuất
viện. Môi tự động cong lên ý cười.
Bên tai cô lại nghe thấy một trận ồn
ào. Đằng xa đang dần xuất hiện một chiếc xe chạy với tốc độ
nhanh và không hề có xu hướng giảm hướng về phía cô đang ngồi.
Tiếng “ Bíp Bíp “ phát ra liên hồi, càng lúc càng to, và cô cảm nhận nó càng lúc càng tới gần.
Cô hiện tại chính là bất lực, mọi thứ trong mắt cô đang dần trở nên mờ ảo, đột nhiên cảm thấy mình thật vô dụng..
Anh
day day thái dương, cảm giác mệt mỏi bất ngờ ập tới, trong
lòng lại xuất hiện cảm giác bất an. Trong lúc bất cẩn, chiếc
xe anh đang lái lệnh ra khỏi quỹ đạo. Lao nhanh về bên trái.
“ Kíttt.. RẦMM!!! “
“ Kétt.. RẦM!!! “
>
Trong bệnh viện.
Tiếng hối thúc không ngừng vang lên bởi vì bệnh viện mới tiếp
nhận hai ca phẫu thuật quan trọng. Không thể sơ suất.
Hàn
Thiên, Lưu Hạ Du, Mạc Kỳ Lâm, Ngô Thừa Lam, Đông Phương Hạo, và
cả Lý Minh Quân đều đang có mặt tại bệnh viện này
Đứng
trước phòng cấp cứu của cô, tâm hắn cứ như bị người ta lấy dây siết chặt lại. Hắn thực sự lo lắng. Tại sao mỗi lần, không
phải là chứng kiến mình tự tay giết chết cô, thì lại là
chứng kiến cô ở ngay trước mắt mình nằm bất động, máu chảy
thành vũng.. Hắn thừa nhận lúc trước khi tự tay giết cô hắn
thực sự bình tĩnh. Nhưng hiện tại nếu nói hắn bình tĩnh thì
thật là nói dối.
Cùng lúc này, ở một phòng
cấp cứu khác đã hoàn thành thành công ca phẫu thuật. Bác sĩ
cùng y tá đồng loạt đi ra ngoài để anh có thể được nghỉ ngơi.
Khi họ đã đi hết. Mí mắt anh hơi động. Đôi mày nhíu lại cùng đôi
bàn tay siết chặt. Cơ thể không ngừng chảy mồ hôi.
Trong
mộng, anh mơ thấy cô gặp tai nạn, tình hình đang rất nguy cấp,
cô chắc chắn đang rất lo sợ, chắc chắc là đang rất cần anh tới đó cùng với cô. Thế nhưng, lực bất tòng tâm. Mỗi lần anh muốn mở mắt là mỗi lần cơn đau ập đến, anh bất lực, dần chìm lại vào trong vô thức.
Khi anh mở mắt được thì đã là chuyện của 3 tiếng sau..
Bên tai truyền đến giọng nói của mấy cô y tá:
“ Cô gái kia thật không may mắn chút nào. Bệnh viện đúng lúc đã dùng hết máu có trong kho rồi, lại nói trong 5,6 nam nhân có
mặt ở đó cũng không thể truyền máu.. “
Anh nghe xong thật mong suy nghĩ của anh là không đúng. Cô không thể
có chuyện gì được. Tuy lí trí bảo thế nhưng tâm vẫn cứ có
cảm giác bất an. Cố mở cổ họng khô rát ra để hỏi chuyện:
“ Cho hỏi, cô gái mà hai người vừa nói hiện nẳm ở phòng số mấy vậy? “
“ Số 103. Sao vậy? “
“ Vậy các cô có biết cô gái ấy tên gì không? “
“ Uhm.. Hình như là họ Vương.. rồi... “ . Cô y tá kia ngưng lại
một hồi để suy nghĩ. “ Anh.. Đào gì đó đó tôi không rõ nữa.
Này! Này! Cậu đi đâu vậy! “ . Giọng cô ta trở nên hốt hoảng khi
thấy bệnh nhân đang nằm đây đã chạy ra ngoài
Không quan tâm máu ở tay đang thay phiên nhau nhỏ giọt, bước đi của anh không
hề chậm lại một giây. Khuôn mặt vui vẻ bao ngày hôm nay vì cô
mà trở nên nhăn nhó.
“ Phải.
Là cô ta! “. Giọng của Liễu Thanh Thanh từ phía sau vang lên. Cô
ta từ từ đi tới đứng cạnh Hàn Thiên. Chú tâm quan sát nét mặt
của anh.
Đầu của anh sau khi nghe xong câu nói của Liễu
Thanh Thanh liền nổ “ bùm “ một cái. Khuôn mặt đỡ đẫn. Miệng
không ngừng lẩm bẩm hỏi “ Tại sao? “