Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Chương 40: Sợ hãi



Không biết bản thân đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ, nhưng khi tỉnh dậy, Lục Chi cứ ngỡ là mình đang mơ…

Xung quanh cô là khoảng không bị bóng tối bao trùm, không có một kẽ hở cho ánh sáng dù chỉ là một tia nhỏ nhất…

Lục Chi lắc đầu, hoảng hốt nhìn quanh, hơi thở nặng nề, càng lúc càng gấp gáp, ngón tay đâm vào da thịt..

Đầu óc trở nên trống rỗng, xung quanh không một tiếng động, bóng tối bao lấy cô như thể quỷ dữ đang xoay vòng vòng xung quanh linh hồn của cô, đợi lúc cô yếu đuối nhất mà vồ bắt, đem cô về địa ngục…

Một căn phòng không có ánh sáng, tiếng cười đùa bên ngoài, họ nhốt cô ở trong không gian tối tăm khiến cô như một người mù….

Đói… Khát…

Thịt người…

“A!!!!!!!!!!!!!!”

Lục Chi gào lên, đôi mắt trong đêm tối đỏ hoe, cô đưa tay lên gặm, cắn, lùi dịch ra một góc phòng… Không…. Mau thả cô ra…thả cô ra…

Sợ hãi, hoảng loạn, cô bò lết trên sàn nhà, chạm phải vật gì đó liền thét lên đạp mạnh, những tiếng đổ vỡ liên tục vang lên.

Trong nỗi sợ hãi đang dần dần ăn mòn đi ý thức, Lục Chi vô thức nhớ tới một người con trai, trong trí nhớ ẩn hiện một hình bóng nam đang dịu dàng khâu lại vết thương cho cô…

“Lâm Huy…”

Lục Chi run rẩy thì thào, rồi đột nhiên khàn giọng gào to:

“Lâm Huy!! Lâm Huy…”

Như có phép lạ, cánh cửa đâu đó mở ra với một lực vô cùng mạnh, đối với cô lúc này giống như được sống lại từ cõi chết vậy, ánh sáng kia ùa vào như liều thuốc cứu rỗi một người đang đối mặt với tử thần như cô, một bóng dáng cao ráo vội vã bước vào, mùi hương kia rất quen thuộc, nhưng khí chất thì vô cùng lạ lẫm…

Không có sự lạnh lùng, không có sự thản nhiên như thường ngày, trên gương mặt ngoài sự lo lắng và vội vã ra thì không còn chừa chỗ cho một biểu hiện nào khác…

Đây là ai…

“Lâm Huy…” Lục Chi mơ hồ lấy lại được ý thức, mông lung gọi tên.

Đột nhiên, ánh sáng lại vụt tắt như ngôi sao băng chợt đến rồi vụt đi trên bầu trời tối…

Lâm Huy mở cửa vào rồi nhanh chóng đóng lại.

Lục Chi giống như một đưa trẻ bơ vơ…

Không…

“A…”

“Suỵt.”

Đột nhiên có ai đó tiến tới bịt miệng cô lại, động tác nhẹ nhàng, hơi thở người đó quanh quẩn ngay gần cô, anh ngồi xuống, nhẹ nhàng đưa tay lên lau đi nước mắt trên khuôn mặt của Lục Chi, ôm lấy cô, an ủi:

“Đừng lo, tôi quay lại rồi.”

Lục Chi run rẩy toàn thân, nghe thấy giọng nói đó liền túm chặt lấy cánh tay của anh, dùng hết sức lực bám lên người anh, run giọng thì thào:

“Mau…đưa tôi ra khỏi đây…mau…”

Cánh tay Lâm Huy càng siết chặt, vỗ lưng cô thay mọi lời an ủi, nhẹ nhàng gọi tên cô :

«Lục Chi… »

Tiếng thút thít vang lên…

« Đừng sợ. » Giọng nói thì thầm mà ấm áp, như thể anh đang âm thầm đuổi đi hết những nỗi sợ hãi bao vây cô, bảo vệ cô trong im lặng, với một câu nói :

« Tôi ở đây. »

Lục Chi như sợ lời nói đó là dối trá, ra sức túm chặt lấy cánh tay anh, cấu víu, tới nỗi dỉ máu, Lâm Huy không kêu lên một lời, chỉ lặng lẽ cầm lấy tay Lục Chi, đưa lên trái tim mình.

Những ngón tay nhỏ xinh run rẩy trong bóng tối, khuôn mặt cũng mang nét sợ hãi và hoảng hốt, những vẫn có thể nâng tay lên làm theo lời anh nói, như thể có một sức mạnh gì đó kìm chế con quỷ dữ đang có nguy cơ bùng nổ trong cô.

Thình Thịch !

Ấm áp…

Thứ gì đó trong lồng ngực của Lâm Huy đang đập vô cùng mạnh, thể hiện một sự sống, một Lâm Huy đang tồn tại ngay bên cạnh cô, tựa như lời nói với cô, cô không cô đơn, đừng sợ…

Đợi Lục Chi trấn tĩnh lại, anh nhẹ nhàng đổi tư thế, nhấc cô lên đặt trên giường, ánh mắt liếc ra phía cửa sổ đã được đóng kín trong căn phòng sau đó ngồi cạnh cô nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Lục Chi vẫn không ngừng thở gấp gáp, nhưng dần dần cũng đã ổn định lại, hai tay vẫn bấu chặt lấy một cánh tay của anh không dời, một lúc lại giật giật cấu cấu, giống như muốn chắc chắn rằng anh luôn ở bên vậy.

Lâm Huy quay sang, có chút buồn cười, nở một nụ cười khó hiểu nhìn cô, bàn tay còn lại không tự chủ đưa lên chạm vào khuôn mặt tựa như thiên sứ trước mắt, miết nhẹ theo từng đừng cong của bọng mắt, nước mắt còn vương trên khuôn mặt kia được anh lau đi không còn một giọt, Lục Chi đã nhắm mắt vào, thiếp đi từ lúc nào.

Sau khi Lục Chi ngủ được một lúc, bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Huy nhẹ gỡ cánh tay của cô ra, Lục Chi nắm rất chặt, dường như không có ý định buông, còn lôi cánh tay của anh vòng qua cổ cô, ngủ một cách ngon lành.

Lâm Huy dở khóc dở cười, bèn nói với người bên ngoài :

« Vào đi. »

Sau đó cánh cửa gỗ mở ra, một người thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi ngũ quan sáng sảu bước vào.

Khi nhìn thấy cảnh trên giường, không khỏi có chút sững sờ, nhưng nhanh chóng khôi phục thần thái, chỉ ra ngoài cửa sổ nói với Lâm Huy :

« Tòa nhà đối diện có ba tên theo dõi, camera của bọn chúng là loại xuyên thấu, nếu là loại rèm của khách sạn thì bọn chúng sẽ không có cản trở nhiều, nhưng yên tâm, chúng ta đã tắt hết điện đèn đi, bọn chúng không thể thấy dễ dàng được. »

« Hai tên giả dạng nhân viên khách sạn ban nãy thì sao ? »

« Vừa đi xong, đảm bảo không để cho bọn cúng ngi ngờ điều gì. » Giọng người thanh niên gần đó chắc nịch, còn có nụ cười tự tin ẩn hiện trên khóe môi.

« Cậu làm tốt lắm. Xem ra… » Lâm Huy cười như không cười nhin lục Chi đang quấn lấy canh tay anh, nhẹ nói : « …Cô gái này bị chúng ta dọa một phen cũng không phải vô ích. » Sau đó, anh quay snag nhìn người cn trai trước mắt, đổi về vẻ mặt nghiêm túc nói :

« Alex, sắp xếp trả phòng ngay trong ngày mai. »

« Được. » Cậu thanh niên gật đầu.

« Nhưng trước đó… » Lâm Huy liếc nhìn cô : « Chuẩn bị bữa trưa giúp Lục Chi. Tôi sẽ lên danh sách, cậu chỉ cần kêu đầu bếp làm những thứ trong đó. »

« …Được. »



Không biết bao lâu sau, Lục Chi mơ màng mở mắt ra, ngồi dậy, đầu óc có chút cảm giác nặng nề, chóng mặt, cả người mệt lử.

Lục Chi lắc đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mưa đã dần ngớt, chỉ còn lại một màn mưa với lún phún những tia nước bé tẹo, Lục Ch đờ người nhìn…

Dường như…có gì đó không đúng…

Co mình lại, ôm láy đầu, Lục Chi nhắm mắt lại, cô sắp xếp lại những tình tiết đang ẩn hiện trong đầu. Nhưng càng nghĩ lại càng khiến đầu thêm đau…

Căn phòng này…có ánh sáng từ bao giờ… Chẳng phải là vừa mới ban nãy tối om om sao ?

Lẽ nào…đó chỉ là mơ…



Mở cửa đi ra ngoài phòng khách, mùi thức ăn chưa gì đã xông vào mũi, nhìn quanh đó, cô thấy một bàn ăn đầy những món bổ dưỡng, hơn nữa còn có hơi nước bốc lên, Lục Chi nhìn quanh, không thấy ai cả, cô tiến lại gần tò mò nhìn.

Rau xanh và gà hầm…

Gà hầm còn nóng hổi, bát canh rau cũng nóng hổi, có vẻ như vừa mới được đưa lên.

Sau đó ánh mắt cô hướng sang cốc nước cam bên cạnh… Nước dây ra dưới đáy, chảy dài trên mặt bàn, cảnh tượng giống như nước đá tan chảy vậy, hơn nữa nước xung quanh đáy cốc còn rất nhiều, đã vậy mà vẫn còn một cục đá to tướng bên trong.

Lục Chi nghi ngờ… cứ giống như là bàn ăn này đã được đem đi hâm nóng và nước cam được pha lại vài lần rồi vậy…

Lục điện thoại trong túi, mở ra xem thì đã là hơn năm giờ chiều, Lục Chi ngỡ ngàng nhưng vẻ mặt chẳng có gì thay đổi. Tâm trạng thì thấy rõ lúng túng…

Cả ngày ở phòng của người ta…sao cô lại mất tự chủ như vậy, hơn nữa…

Đang miên man linh tinh, đột nhiên cơn mưa tầm tã quay trở lại, sau đó cánh cửa phòng ngủ thứ hai mở ra, Lâm Huy cầm tập tài liệu và một cây bút ra ngoài, liếc cô một cái rồi thờ ơ hất hàm về phía bàn ăn nhẹ nói, những tiếng nói vẫn có thể át được tiếng động ồn ã ngoài trời :

« Trưa nay cậu còn chưa ăn gì. »

Không một lời thừa thãi… Lục Chi nghẹn lời, nhưng cũng chẳng muốn làm theo lời anh vì thực sự bây giờ cô rất mệt, không muốn ăn một thứ gì cả, đành từ chối :

« Tôi không muốn ăn. »

Lâm Huy ngồi xuống ghế, vẻ mặt thản nhiên nhìn chằm chằm vào mấy tập giấy trên tay, ngoáy ngoáy chiếc bút khoanh tròn vào trong đó, mở miệng từ từ nói với cô :

« Nếu như cậu còn có thể nhớ được ban nãy bản thân đã tốn bao nhiêu sức lực thì cũng nên biết, sức chống chọi của bản thân đã không còn bao nhiêu, tuy có thể lê lết được về tới nhà nhưng không đảm bảo sau đó cậu có phải vào bệnh viện nằm truyền nước hay không, vì vậy ăn hay không tùy cậu. »

Cô nhìn ngoài trời, mưa nặng hạt, tới thật bất thường, nhưng như vậy cũng như khiến cô có thêm sức mạnh, lúc này cô lại chẳng muốn làm theo lời anh nói một chút nào, bèn mỉm cười nói :

« Cậu có vẻ quan tâm quá mức rồi, nhưng tôi có vào bệnh viện hay không thực sự không liên quan tới cậu. »

Tay cầm bút viết của anh không hề có ý định ngừng lại, vẻ mặt cười đầy ẩn ý khiến cô không thể đoán biết được con người này đang suy nghĩ điều gì trong đầu. Anh thật bí ẩn, là một con người luôn khó hiểu như vậy.

Giọng nói lạnh nhạt từ từ cất lên : « Làm sao cậu có thể biết…điều đó không liên quan tới tôi ? »

Trái tim Lục Chi đập thịch một cái, sau đó mỉm cười :

« Liên quan gì tới cậu sao ? »

Lâm Huy dừng bút, ánh mắt di chuyển về phía trước, nhìn đám mây xám xa xa mà như ngay gần trước mặt, nhàn nhạt cất lời :

« Cho dù có liên quan tới tôi hay không cũng không cần cậu bận tâm. Tóm lại, ăn hay không tùy cậu. » Nói xong, anh lại tiếp tục xem tài liệu, làm như không để tâm tới mọi thứ xung quanh nữa.

Lục Chi đứng ở đó một lúc, đột nhiên thốt lên :

« Nếu tôi ăn, cậu có thể trả lời tôi một câu hỏi được không ? »

Lâm Huy tiếp tục chỉnh sửa tài liệu, đôi mày nhíu lại giống như tập trung một thứ gì đó, không hề trả lời cô.

Lục Chi kiên nhẫn chờ đợi, không nói thêm bất cứ câu nào.

Năm phút… mười phút trôi qua… Cô vẫn đứng đó, nhìn anh, ánh mắt không lung lay.

Cuối cùng, Lâm Huy mỉm cười ngẩng lên :

« Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của cậu, tôi vốn không bắt cậu ăn. »

« Bởi vì liên quan tới cậu. » Cô trả lời bằng đúng một câu nói, nhưng cũng đủ khiến Lâm Huy quay sang nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, thêm chút hứng thú.

« Được. »

Lục Chi không nói một lời, liền ngồi vào bàn ăn, cầm đũa lên gắp một ít rau…

Đột nhiên Lâm Huy lên tiếng :

« Nếu cậu muốn lấy từ ai đó thứ gì, trước hết phải cho đối phương thấy thành ý của cậu, chân thành với đối tác là yếu tố mà một doanh nhân không thể thiếu. »

Lục Chi dừng đũa…

Cô thừa hiểu ý của Lâm Huy, vì vậy, Lục Chi bèn lôi cả bát rau tới trước mặt mình, ăn bằng sạch, gà hầm cũng bị cô xơi hết tới không còn một ít sung nào.

Ánh mắt Lâm Huy dời khỏi tập tài liệu, lặng lẽ nhìn cô…

Lục Chi ăn xong, không hề lau miệng, mạnh mẽ liếm mép vài cái sau đó lập tức cất lời hỏi Lâm Huy :

« Tôi muốn hỏi cậu. » Một miếng thịt gà nho nhỏ rắt ở răng, Lục Chi đành ngậm miệng dùng lưỡi đẩy ra…

Lâm Huy nhìn lên, nhíu mày, cố nín cười…

« Tôi muốn hỏi. » Lục Chi vịn bàn, nhìn Lâm Huy đăm đăm, cất lời rõ rành mạch, đầy nghiêm túc :

« Cậu và « bọn họ » có quan hệ gì ? Tại sao…lại muốn giúp đỡ tôi ? » Cô thực sự không còn từ nào ngoài hai từ đó để nói, bởi vì bản thân cô không thể công nhận rằng… đó là sự « bảo vệ », vì vậy diễn tả bằng từ « giúp đỡ » có lẽ hợp hơn, cũng khiến cô cảm thấy thoái mái hơn…

Lâm Huy gãi mũi, sau đó tiếp tục lật tài liệu sang trang, xem xét, cuối cùng từ từ nói :

« Câu trả lười của tôi là… » Lại một cái mỉm cười đầy ẩn ý, nhưng vụt tắt nhanh hơn cô nghxi, anh quay sang nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt vang lên :

« Dương Lâm Huy tôi, trước nay làm điều gì cũng đều có mục đích. » Nói xong, anh đứng dậy, quay lưng đi vào phòng ngủ.

« Cậu… »

Hiển nhiên, câu trả lời khiến Lục Chi vô cùng tức tối, cảm xúc hiện giờ không thể diễn tả, tại sao lại len lỏi một chút mất mát và thất vọng ở đây…

Mục đích…

Hai từ đó như một chiếc máy khoét đục tận sâu trái tim của cô, đặt niềm tin vào một người quá lớn như vậy, cuối cùng nhận được món quà khiến trái tim run rẩy.

Lục Chi cắn răng…

Cô không nên có một chút mộng tưởng gì đó với anh mới đúng…

Nên dứt khoát tại đây thôi, đã thất vọng rồi, vậy thì biến nó thành không còn niềm tin đi.

Nghĩ vậy, cô đành đem câu hỏi chôn chặt trong đáy lòng bao nhiêu tháng ra ngoài, hỏi người mà trái tim vẫn có một chút gì đó tin tưởng ra rồi giết sạch sự tin tưởng viển vông đó.

Câu hỏi mà bấy lâu vẫn tự đấu tranh, khiến một con người luôn lạc quan như cô lại có thể biến thành sự đối lập giữa hai tâm hồn một tin một không trong trái tim.

Lần này, hỏi cho ra nhẽ đi…

Lục Chi hít sâu…

Nhìn bóng lưng kia sắp bước vào căn phòng trước mắt, Lục Chi nắm chặt tay thốt lên :

« Lâm Huy ! Trả lời thật cho tôi, có phải ngày đó…ngay phút giây bom nổ…có phải cậu đã từng…từng bỏ bố tôi lại… »

Tiếng nói càng ngày càng bé, thế nhưng lại đủ để khiến cho bước chân của Lâm Huy khựng lại…

Đôi mắt to tròn sau lưng anh vẫn mang một nỗi khát khao, niềm tin tưởng tột cùng, sự mong đợi… một câu trả lời kì tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.