Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Chương 42: Ngọt ngào



Rạng sáng, Lâm Huy ngủ nhưng luôn trong trạng thái cảnh giác cao độ, đột nhiên có tiếng động nào đó vang lên…

Anh mở mắt, âm thầm nghe ngóng động tĩnh…

Tiếng động là lạ lại vang lên… dường như…là tiếng của Lục Chi..

Lục Chi?!

Lâm Huy vội vàng xuống giường, mở cửa, chạy sang phòng cô.

“Lục Chi?” Cảnh tượng hiện ra trước mắt thực sự khiến anh có cảm giác lo lắng…

Lục Chi như người không sức sống ngã xuống trước cửa phòng vệ sinh, đôi mắt lim dim nhắm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt nẻ, thở dốc, ho khù khụ mấy tiếng…

Anh vội vàng ôm cô lại, đặt lên trên giường, đi lấy băng dán hạ sốt trong tủ y tế của khách sạn rồi đắp lên cho cô, kéo chăn lên, một lúc sau, Lục Chi cuối cùng cũng hơi tỉnh táo lại.

Nhìn thấy anh, cô liền quay mặt đi, một lúc lại hắt xì.

Lâm Huy ra ngoài, sau đó quay lại với một chai nước khoáng ba lít. Rót ra cốc, đưa cho Lục Chi:

“Uống đi.”

Cô ngẩng dậy, Lâm Huy vội đỡ lấy, sau đó đưa nước cho cô uống. Sau khi cho cô uống hai lít nước, anh cũng không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng xoa đều huyệt thái dương giúp cô, cho dù Lục Chi từ chối cũng bị anh kéo lại, vài lần đưa đẩy, Lục Chi đành mặc kệ.

“Tôi còn tưởng cậu lại giống lúc chiều.” Anh nhàn nhạt nói, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về đuôi mắt cô.

Lục Chi chớp mắt nhẹ một cái, một lúc sau mới từ từ thốt ra:

“Lúc chiều nay… tại sao lại phải tắt hết điện đi?”

“Chúng ta bị theo dõi từ bên ngoài cửa sổ, tòa nhà đối diện có cài người của bọn chúng, chúng dùng camera tinh xảo quan sát chúng ta, hơn nữa bên ngoài phòng khách cũng có hai tên giả dạng nhân viên khách sạn tới để thám thính tình hình, lúc đó bất đắc dĩ mới phải làm như vậy… Nhưng cậu yên tâm…” Anh nhìn cô: “Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa đâu.”

Lục Chi bất giác nhìn lên, chạm phải ánh mắt ấy thì bỗng phản xạ nhíu mày, chớp mắt một cái rồi dời đi.

Lâm Huy để cô gối đầu xuống gối, lặng lẽ đi sang phía bên kia giường, trước ánh mắt kinh ngạc của Lục Chi, thản nhiên trèo lên giường, nằm cạnh cô…

“Cậu làm gì vậy?” Lục Chi thở không ra hơi, lời nói như gió bay, khàn khàn, lời vừa nói liền như tan vào không khí… Nhưng sự kinh nạc trong đáy mắt thì không thể phủ nhận, cô quay sang dùng ánh mắt ấy nhìn anh.

Lâm Huy không nói gì, lật chăn của cô lên, chui vào, quay sang nhìn cô:

“Cậu bị cảm lạnh, hơn nữa còn có dấu hiệu tụt huyết áp, còn nhiệt độ rạng sáng hôm nay là mười độ, cậu không lạnh thì tôi cũng lạnh, một cái chăn bông của khách sạn không đủ ấm.”

“…”

Phản ứng chậm, sau khi định thần lại, Lục Chi quay sang dùng lực đẩy anh, nhưng dù cho như thế nào thì Lâm Huy cũng giống như một tảng đá, di thế nào cũng không dịch chuyển dù là một li.

“Cậu lạnh thì kệ cậu, mau đi về phòng của mình, cậu muốn bị lây cúm hay định giở trò gì?! Đừng hòng giở trò khi tôi bị bệnh, cậu nhất đinh sẽ hối hận… ”

Lâm Huy mặc cô xô đẩy mình, chán chê rồi mới phản kích, anh quay qua giữ nguyên hi cánh tay của cô, ánh mắt vừa quyến rũ lại vừa có sức mạnh thu phục nữ quái trước mặt, giọng nói vẫn nhàn nhạt chẳng rõ buồn vui:

“Nếu không im lặng thì điều cậu mong muốn sẽ trở thành hiện thực đấy, tôi không ngại đâu.”

“…” Ngớ ngẩn một hồi, Lục Chi mới khó khăn mở miệng hỏi: “Tôi…mong cái gì?”

Lâm Huy cười như không nhìn cô từ trên xuống: “Cậu không phải mong tôi giở trò với cậu sao?”

“…” Cô trợn tròn mắt, rồi ánh mắt nhạt dần, nhìn anh như nhìn một đưa trẻ không hơn không kém, cuối cùng không nhịn được, hắt xì một cái sang bên cạnh…

Lâm Huy dường như muốn phì cười, nhưng anh đã cố gắng kiềm chế, giọng nói bên tai cô kiên định tới bất ngờ.

“Tuy tôi không thể nói rõ với cậu ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì, cậu hãy tự tìm ra sự thật, như vậy sẽ giúp cậu tin tưởng hơn… Nhưng tin tôi đi, câu trả lời cuối cùng vẫn là, tôi sẽ không bao giờ khiến cậu thất vọng.”

Hơi thở nhẹ nhàng phả bên tai, không khí lắng động từ đó, không cần cô nói gì, chỉ cần ánh mắt này mãi dõi theo anh, cho dù thế nào cũng tin tưởng thì nhất định sẽ không để cô thất vọng về mình.

Suy nghĩ của cô đột nhiên lại ùa tới. Thực ra…ngày đó, khi nghe cô gái lạ mặt kia nói vậy, cô không có một chút tin tưởng, nhưng sau khi nhìn tình cảnh của bố, đột nhiên cô lại muốn chém chết tên đã hại bố cô ra nông nỗi này vô cùng, hơn thế nữa là việc Lâm Huy đột nhiên mất tích chẳng có dấu vết, cô không thể ra mặt để liên lạc cho anh, sau vài lần suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, đột nhiên thấy những sự việc nối tiếp nhau và lời kể của cô gái lạ mặt đó có sự liên kết vô cùng hợp lí, vì vậy mà thành nửa tin nửa ngờ. Có lẽ ngoài mặt là thực sự muốn ghét bỏ người con trai này. Nhưng trong lòng lại vẫn có sự tin tưởng vô điều kiện.

Cô hiểu rằng bản thân chưa hoàn toàn mất hết tin tưởng ở anh, bởi vì nếu như vậy, cô sẽ dứt khoát căm thù Lâm Huy, không ngu ngốc tới nỗi hỏi anh vấn đề này.

Cô hỏi, là bởi vì muốn lấy lại sự tin tưởng hoàn toàn đối với anh, là muốn nhận định suy nghĩ trong đáy lòng của mình không sai, muốn chứng minh lời cô gái đó là không đúng, chỉ là lời của một người qua đường không hơn không kém…

Lâm Huy xoay người, yên lặng nhắm mắt nằm bên cạnh cô. Không biết bao lâu sau, tiếng của Lục Chi đột nhiên vang lên:

“Tay của cậu không sao chứ?”

Lâm Huy mở mắt, hỏi lại: “Tay của tôi làm sao?”

“Cậu không cảm nhận được à?” Giọng nói của cô có chút ngạc nhiên.

“Sao phải cảm nhận?” Anh gác tay lên đầu, thật sự chẳng cảm thấy gì. Rốt cục ý cô là sao?

Lục Chi thấy vậy đành khàn khàn thở dài một tiếng, vục dậy rồi bước đi lò dò tới đâu đó, lấy gì đó rồi lại nhanh chóng quay lại.

Lâm Huy cũng vục dậy, chưa kịp nói gì đã bị Lục Chi ra lệnh với vẻ mặt hết sức uy nghiêm:

“Cởi áo ra.”

“…”

Lục Chi leo lên giường, trên tay cầm một túi giấy bên trong đựng gì đó khả nghi. Hơn nữa còn kêu người ta cởi áo…đúng là không thể tin tưởng được…

“Cởi ra.” Cô nhíu mày, khản tiếng nhắc lại lần nữa.

Thấy cô quyết tâm như vậy, anh đành làm theo lời cô, cởi áo rồi ném sang một bên, nhìn cô bằng ánh mắt có vẻ khiêu khích.

Lục Chi thờ ơ lườm: “Đừng lo, tôi không có ý định ăn cậu.”

Ngoài mặt có vẻ thản nhiên và bình tĩnh, thế nhưng nội tâm một lần nữa lại lộn xộn.

Không ngờ cái tên oắt con mới hơn mười tuổi mà đã có một thân hình nhìn vào đã khiến người khác muốn chảy máu mũi rồi… Đây là hậu duệ của Hec-quyn sao…

Ôi thật mẹ nó…

Cô nhớ không nhầm thì Rau Cải nhà cô tập Gym hơn sáu tháng trời mới có sáu múi mờ nhạt, nhưng sao tên này chỉ tập karate thôi mà sáu múi rõ rệt như một người đàn ông trưởng thành vậy?

Oa…

Rắn chắc, trông thật săn chắc khỏe mạnh nha…

“Cậu làm gì thế?” Tiếng nói vang lên trên đỉnh đầu kéo cô trở về hiện tại.

Lục Chi chớp mắt giả nai không biết gì, nhưng tới khi biết ngón tay trỏ của mình đang chạm phải cái gì mới thực sự…đơ.

Sáu múi…

Múi thứ sáu…

Ngón trỏ…

Bàn tay phải…

Chọc chọc…

Cho những dữ liệu như vậy, có lẽ mọi người cũng biết, nguyên nhân dẫn tới máu lên mặt của Lục Chi là cái gì rồi nhỉ.

Cô chậm chạp rụt tay lại, mặt mũi tuy đã đỏ hết lên, nhưng trong trường hợp này vẫn bình tĩnh lạ thường.

“Tôi chỉ muốn xem xem cậu và Rau Cải ai rắn chắc hơn thôi…” Lục Chi lôi đống dụng cụ y tế trong túi lên trên giường, thờ ơ nói.

“Vậy kết quả là gì?”

« Hả ? »

Gần như thế này…Lục Chi có thể nhìn thấy rõ từng đường nét cái nhếch môi đầy bí ẩn của anh…

Thì ra nhìn gầ nó lại dâm tà đến vậy…

Cô lạnh nhạt liếc anh một cái cảnh cáo, sau đó thô bạo kéo cánh tay phải của Lâm Huy về phái mình, lật ra phía sau soi xét, miệng vẫn lẩm bẩm :

« Tôi thấy hai người trước sau gì vẫn bánh bèo như nhau thôi… »

« …Cậu… »

Không biết có phải nhìn nhầm hay không, nhưng lúc cô chạm vào Lâm Huy, ánh mắt của anh thực sự không được bình thường. Cô bèn hỏi :

« Sao vậy ? »

Đột nhiên, Lâm Huy buột miệng thốt ra một từ :

« Bỏng ! »

« …Hả ?! »

Vãn giữ nguyên tư thế, cô chỉ hơi bị kích động bởi lời nói của anh… Ý nghĩa vẫn sẽ đầy ẩn ý như thường chứ ?

…Hay sẽ trần trụi hết chỗ nói ??

Lâm Huy thờ ơ lướt qua cô, vẻ không để ý nói : « Không có gì, cậu tiếp tục đi. »

« Hắt xì ! »

Cô khịt mũi, bấy giờ mới để ý thật kĩ vết thương mà lúc chiều nay cô để lại cho anh, mới soi bên bắp tay phải đã chẳng muốn nhìn sang tay trái…

Mấy nốt đỏ thâm xì trên cánh tay vẫn còn hằn nốt móng tay hình vòng cung sắc nhọn của cô, đủ năm ngón, không thiếu hụt một ngón nào cả…

Lục Chi cố gắng nuốt nước bọt mấy lần, mới ra được tiếng ồm ồm nói với anh :

« Vết như vậy mà cậu nói là không cảm thấy gì sao ? Da cậu bọc đá à ? »

Sau đó lấy băng gạc lên, bắt đầu quấn cho anh, nói :

« Cho dù đây không phải cách hữu hiệu nhất, nhưng cuốn vào thì sẽ khiến cậu dễ chú ý tới nó hơn, đừng động chạm mạnh nhiều, hơn nữa cũng đừng để nước vào… »

Cô vừa chăm chú băng bó cho anh, vừa lẳm nhảm vài câu bằng chất giọng khàn đặc của mình. Lâm Huy dường như vẫn chú tâm, nhưng hành động của anh thì chẳng có gì là lo lắng cho bản thân.

Tay còn lại túm lấy chiếc chăn bông bên cạnh, kéo lên, đắp vào sau lưng cho cô, điều bất ngờ là khuôn mặt vẫn có thể giữ được phong thái không lạnh cũng chẳng nóng, đều bình bình như chẳng có gì xảy ra, hiển nhiên mà đúng mực.

Nhưng động tác của anh dường như đã cản trở lại thao tác của người nào đó…

Phủ tấm chăn ra sau lưng cho Lục Chi xong, thấy cô đột nhiên đơ một cục…

« Cậu tiếp tục đi. »

Anh kẽ nhắc.

« Ồ. » Lục Chi nhíu mày liếc ra xa, tiếp tục băng bó cho anh, lảm nhảm : « Tại ở cửa sổ có con chuột vừa chạy qua… »

« Chuột to không ? »

« …To. »

« To thế nào ? »

« To… » Lục Chi bóp bóp bắp tay anh, nhếch môi mờ nhạt : « To thế này… »

« … »

Sau khi băng bó xong cả hai bên, cô trịnh trọng nhìn anh nói :

« Lần sau nếu tôi còn bị như vậy nữa, đừng làm gì cả, tát tôi một cái thật mạnh, lúc đó tôi sẽ tỉnh. »

Nói xong còn hắt xì một cái vô cùng có tâm.

Lâm Huy không nói gì, nhanh chóng mặc lại áo rồi kéo cô nằm xuống, chùm chăn lên, lần này không còn là ai nhìn trần nhà của người ấy nữa, anh trực tiếp kéo cô vào lòng ôm thật chặt.

Lục Chi dãy giụa :

« Đồ điên này ! Buông ra !! »

« Im lặng. » Giọng nói của anh có chút nghiêm khắc, hơi khàn khàn vang lên, nhưng hai cánh tay bất giác ôm chặt cô hơn, đôi mày vô ý nhíu lại, mắt nhắm tịt, khe khẽ nói :

« Ngủ đi. »

« Cậu…nhưng thế này thì sao mà tôi ngủ được ?! Buông ra !! Tôi đang bị cảm cúm đấy !! » Lục Chi như dùng hết sức của mình mà gào lên thậm chí còn co chân lên đạp anh một phát, giọng tức giận nói :

« Tôi là đầu gấu đấy, cho dù ốm yếu thì tôi vẫn là đầu gấu đấy, cậu mau buông ra trước khi tôi còn đang nói mồm !! »

Lâm Huy dường như chẳng để tâm, giọng nói nhàn nhạt vang lên :

« Cậu biết tôi là ai không ? »

« Sao ? Cậu là Dương Lâm Huy thì sao chứ ? » Cô lại co chân lên, khuyến mãi vào bụng anh một cái đạp.

Đôi chân dài to lớn liền phản kích, trong một giây cả người cô đều bị thu vào trong lòng của ai đó to lớn… Trước đó còn có một câu nói kinh điển :

« Tôi là Dương Lâm Huy, nên nếu cậu còn quậy phá nữa, tôi sẽ trực tiếp hôn cậu. »

« … »

Im lặng…

Im lặng…

Chẳng biết bao lâu, không biết cô còn thức hay không, nhưng cả căn phòng tĩnh lặng vang lên giọng nói trầm ấm hơi khàn khàn của anh, Lâm Huy dịu dàng nói :

« Tôi biết để vượt qua quá khứ không phải ngày một ngày hai, nhưng nếu có lặp lại, thì nhớ rằng, người đang ôm cậu, chính là tôi. »


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.