Vũ Hương Ly lặng lẽ nuốt nước bọt, bắt đầu nói: “Ba…từng nhắc tới một người tên Vương Lục Chi đúng không? Đó là ai vậy? Một cô gái bằng tuổi con… con gái độc nhất của hai tập đoàn mỹ phẩm thương hiệu hàng đầu đất nước đúng không?”
Vũ Quang Đức dừng đũa, nhìn con gái, một lúc rồi từ từ hỏi: “Con nghe được ở đâu tin gì sao?”
“Không…” Vũ Hương Ly lập tức phản bác: “Ý con là…có một vài việc vô cùng điên dồ đang diễn ra…ba à…” Sau đó, ánh mắt cô ta lập tức trở lên bối rối và lo lắng nhìn bố của mình, giọng nói cũng thay đổi, gấp dần lên:
“Vương Lục Chi…có thể chính là…Hà Linh Chi trước đây đã từng ở gia đình mình, hơn nữa tổ chức cũng đã từng nhắc tên cô ta với ba...”
“Im lặng!”
Vũ Quang Đức có chút gấp gáp thốt lên, điều đó khiến cho Vũ Hương Ly không thể không giật mình, còn dọa người hơn cả ma đứng trước mặt…
Vũ Hương Ly nhìn ba mình trân trân. Vũ Quang Đức đột nhiên đứng dậy:
“Lo ăn cơm của con, những chuyện khác đừng nhúng tay vào bất cứ chuyện gì liên quan tới Lục Chi, tổ chức đó không phải là tổ chức mà con nên nhắc đến và…tuyệt đối đừng tham gia vào bất kì một vụ án nào của họ.”
Ông bước đi lên lầu và bỏ lại một câu đầy uy lực:
“Sau khi lớn lên con mới hiểu được điều mà ba chọn cho con là đúng đắn, thu sự yếu đuối không cần có trên khuôn mặt con lại, nó vô dụng trong mọi trường hợp.”
…
Cuộc sống hiện tại như một khởi đầu mới. thế giới duy nhất của Lục Chi là đứng giữa những con người lạnh lùng và vô tâm, tới nỗi bản thân cô cũng bỗng hóa thành một trong sô bọn họ…
Lâm Huy…
Hình như chỉ một mình anh cũng đủ để khiến thế giới trong cô đảo lộn.
Cô không hiểu chút nào, ngày hôm đó, khi được anh ôm vào trong lòng, không thể phủ nhận rằng một chút ấm áp len lỏi vào tâm hồn, đủ để bao bọc lấy cô và xua tan đi những lạnh lùng cô đã từng đối mặt, đối với anh cũng vậy, nó giống như buông hết mọi sự lãnh đạm hay thờ ơ, để ôm trọn cô. Có ngọt ngào, bất ngờ và không tưởng, hơn nữa còn nen nhóm sự vui mừng trong cô.
Thế nhưng…cô đã lầm. Anh của hiện tại, sau khi nói những câu nói đầy chuyên quyền trên bàn ăn hôm đó, tất cả nhưng sự ảo tưởng coô vừa mới nhen nhóm đều không cánh mà bay…như những hạt bụi nhỏ, chúng tồn tại mà ta chẳng thể thấy chúng.
Bắt đầu một chương trình học tập đầy khổ luyện sau khi cô chuyển tới biệt thự của Lâm Huy, không biết là may mắn hay đau khổ, nhưng không thể gạt bỏ sự thật rằng Lâm Huy là người hướng dẫn của cô.
Trong quá trình theo học và luyện tập, ‘giáo viên’ Thái Thế An có bay qua bay lại vài lần, mỗi lần tới đều ở chưa tới một ngày đã liền rời đi và giao lại trọng trách cao cả, hướng dẫn học sinh mới là cô cho người nào thì ai cũng biết là ai rồi đấy.
Mỗi lần gặp Thái Thế An, anh ta chỉ trêu chọc cô vài câu rồi cùng Lâm Huy vào căn phòng bí mật – phòng đọc sách huyền bí.
Sở dĩ gọi nó như vậy, nghĩa là cô cảm thấy nó vô cùng bí ẩn, Lâm Huy chưa bao giờ cho cô bước chân vào căn phòng đó, đương nhiên, cô cũng sẽ không đi vào mặc dù vô cùng tò mò, nhưng không cần Lâm Huy phải lên tiếng cô cũng biết, cho dù cô có cố thế nào, thì cũng chẳng bao giờ vào được nếu không có sự đồng ý từ anh.
Ngay từ hôm đầu tiên, điện thoại bị anh tịch thu, không thể liên lạc với bên ngoài được, cũng không thể đi lung tung, cô cũng không thể tớ thăm bố mình và càng không thể nói điều đó cho Lâm Huy, nếu không đó có thể sẽ là một sai lầm khiến cô phải hối tiếc. Lục Chi cũng chẳng còn cách nào, Lâm Huy cứ bỏ mặc như vậy rời đi.
Vậy là cứ như thế, cuộc sống của cô trôi qua một cách tẻ nhạt mà đầy vất vả. Sáng dậy sớm đi học, đối mặt với những ánh nhìn khinh khỉnh và xa lánh. Sau khi về nhà lại bắt đầu một bài học vận dụng cả trí não lẫn tinh thần, Lâm Huy dường như muốn lấy cạn mạch sức sống trong người cô, học tới tận nửa đêm, không cả nhớ giờ ăn uống. Tuy những bài mà anh giao cho đều là cấp cơ bản của bậc đại học, thế nhưng đối với một người mới như cô thì quả thật có chút khó khăn, tuy nhiên, khi nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo đối diện mình và câu nói:
“Muốn có tất cả trong tay, trước hết, hãy đánh bại được tôi.”
Cô lại nhiệt huyết tràn trề, lao đầu vào học.
Hôm nay cũng vậy, ở trong phòng khách nghiên cứu kinh tế vi mô và vĩ mô cùng Lâm Huy, không cần biết giờ giấc. Đột nhiên Lâm Huy mở miệng:
“Tôi mệt rồi, đi nghỉ thôi.” Sau đó đứng dậy. Lục Chi phản ứng nhanh liền nói:
“Tôi chưa mệt, chúng ta nên học tiếp, tôi không có nhiều thời gian, mà có vẻ cậu cũng vậy.” Cô lãnh đạm nói. Tất cả những biểu hiện của sự lạnh lùng và thờ ơ, đều là công mà lâm Huy tu dưỡng cho cô, cô còn nhớ câu đầu tiên mà anh nói trước khi bắt đầu những bài giảng ác ma chính là:
“Điểm mạnh không cần nhiều, chỉ một là đủ, đó chính là không bao giờ để người khác biết được điểm yếu của mình.”
Cô hiểu, nếu không muốn người khác biết được điểm yếu của mình, thì trước tiên phải bảo vệ khuôn mặt của mình bằng lớp mặt nạ vừa dày vừa kín, đảm bảo rằng không ai có thể nhìn thấu khuôn mặt thật của mình, như vậy mới có thể áp chế thành công.
Hơn nữa mỗi lần nói chuyện với anh đều có ảnh hưởng không nhỏ tới lối suy nghĩ và biểu hiện của cô, Lục Chi đã không còn biểu hiện ra nhiều như trước nữa, giờ đây đối với ai cô cũng một kiểu, lạnh lùng và lạnh lùng, nếu như để người ngoài thấy được vẻ mặt khác ngoài lạnh lùng, vậy thì một bài toán tâm lí mà Lâm huy giao cho cô căn bản cô không có khả năng hoàn thành.
Đúng vậy, mỗi lần giao bài, Lâm Huy đều thâm hiểm như vậy, không hề trực tiếp nói ra mà phải khiến cô tự suy nghĩ, bắt cô vận động trí não nhớ lại những lời mà anh nói, bất cứ câu nào cũng có thể trở thành đề bài của một bài tập cuối buổi.
Lâm Huy luôn ở nhà, vì đã có rất nhiều giải xuất sắc toàn quốc và quy mô thế giới, không cần thi cũng có thể vào đại học, hơn nữa đã có một tấm bằng tốt nghiệp cấp ba của Đức, vì vậy giờ anh chỉ cần ngồi ở nhà và nghe thông tin gọi tới từ bộ giáo dục, nếu có yêu cầu tham gia một cuộc thi nào đó, anh sẽ tham gia, nhưng điều kiện là anh phải thực sự có hứng thú, còn nếu không Lâm Huy vẫn sẽ từ chối thẳng thừng.
Nhìn qua có thể thấy anh rất thản thơi những thực sự không như ai nghĩ, Thái Thế An mỗi lần tới đều đưa cho anh một tập tài liệu rất dày, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có, sau đó ra về. Mỗi lần cô về tới nhà, đều thấy anh cầm tập tài liệu đó và một cây bút khoanh vùng vào bên trong rồi ghi ghi chép chép, vô cùng mờ ám. Lục Chi cũng không tiện hỏi, hơn nữa cô cũng chẳng muốn hỏi, chuyện này căn bản không phải của cô, chẳng có lí do gì để cô bận tâm cả.
Thường ngày lãnh đạm và ra vẻ khỏe khoắn là vậy, vậy mà lúc này đột nhiên kêu mệt, cô có mười quả não cũng chẳng tin, hơn nữa bây giờ mới có hơn chín giờ tối.
Lâm Huy nghe vậy cũng chẳng nói hai lời, lập tức đi lên cầu thang, trở về phòng của mình.
Lục Chi nhìn theo, cho đến khi cửa phòng nào đó đóng lại, trong lòng có ngàn cái ghét bỏ cũng chẳng thể hiện ra ngoài, gấp sách vở lại, lên phòng.
Sau khi tắm xong, Lục Chi chợt nhớ rằng mình còn chưa ăn cơm, bụng rỗng đánh trống dai dẳng một hồi, đành khoác tạm một cai áo khoác dày xuống nhà. Vừa mới mở cửa đã thấy bác giúp việc từ bên phía phòng của Lâm Huy đi sang, nhìn thấy cô liền hớn hở gọi lại.
Lục Chi tiến lại gần, lễ phép hỏi:
“Bác chưa ngủ sao? Có chuyện gì thế ạ?”
Bác giúp việc chạy tới, đứng trước mặt cô vẫn còn chưa hết hớn hở, mỉm cười cầm tay cô, không một lời thừa thãi, lập tức lôi co vào phòng của Lâm Huy.
Lục Chi có chút ngạc nhiên xen lẫn sững sờ, hơn nữa lúc bước vào phòng của anh, tim đập rộn ràng lạ thường.
“Chuyện gì vậy ạ…” Lời vừa thốt ra, cô đã cảm thấy có điều đặc biệt trong căn phòng này.
Không có Lâm Huy… Không ai ngoài cô và bác giúp việc cả… Nhưng thay vào đó…là một chiếc cầu thang chẳng kém gì cầu thang chính ngoài kia, cũng đẹp và trang tọng như vậy, hơn nữa bậc thang được dải thảm trắng gắn hoa hồng trắng tinh khôi và những hạt óng ánh vàng li ti mà vẫn có thể khiến cho cô chói mắt, tay vịn cầu thang được thiết kế tinh xảo và vô cùng quý phái, dát vàng hoa văn, khảm vào màu trắng của lan can trông thật dịu dàng và trang nhã.
“Đi theo hướng đó.” Đột nhiên, bác giúp việc thúc giục, mặt hớn hở tươi cười, cô vừa ngạc nhiên vừa có chút hồi hộp, chầm chậm bước lên.
Bác giúp việc lặng lẽ ra ngoài đóng cửa…
Ồ! Trước giờ ngỡ tưởng căn biệt thự chẳng to cũng chẳng nhỏ của Lâm Huy chỉ vẻn vẹn hai tầng, không ngờ trong phòng anh lại giấu một lối đi lên tầng ba kín như vậy. Cô tự hỏi, công dụng thực sự của cách làm như vậy là gì?
Hơn nữa…
Vừa bước lên, cô đã ngỡ ngàng tới sững người, tuy khuôn mặt vẫn đơ một cục lạnh lùng, nhưng thực sự nội tâm chao đảo vô cùng lớn.
Là một tầng thượng… Nhưng giá như đây chỉ là một tầng thượng như bao tầng thượng của các căn biệt thự khác thì cô sẽ biết ơn nhiều lắm…
Ít nhất nó không đẹp đẽ và lung linh đến nỗi làm cô choáng ngợp thế này.
Ít ra nó cũng không khiến cô bàng hoàng vì có bàn ăn thịnh soạn với ánh nến và các món ăn Tây đủ kiểu như ở đằng xa kia.
Ít nhất thì cũng không có nhiều hoa hồng tới vậy khi được ai đó trải cả một thảm đỏ ngay từ dưới chân cô.
Và ít ra thì đầu bên kia của thảm cũng chẳng phải anh mà là một người khác…
Nhưng tiếc rằng, đây là sân thượng của nhà anh, và những điều tưởng như không tưởng lại hiện hữu, hơn tất cả, cô đang lạc vào sự hiện hữu ấy…
Lâm Huy mặc một bộ vest trông lịch thiệp như một quý ông đứng đằng đó, nụ cười trên môi như ẩn mà hiện nhìn cô, anh bước tới với một bó hồng phớt yêu kiều trên tay, một bó hồng rất to và lớn, chầm chạm tiến lại.
Nhìn thấy cảnh đó, lúc này cô chỉ có một cảm giác áp lực lớn, trong đầu quay cuồng rối loạn hỏi rằng, anh đang làm gì và trò này nghĩa là gì…
Nhưng không có câu trả lời, bỏi vì ánh mắt cô đã lỡ dính và đôi chân kia, nó đang bước đi thật từ tốn và cuối cùng đã dừng lại trước mặt cô.
Khoảng cách ngắn lại, mắt đối mắt. Không còn là cái nhìn lạnh tanh như ngày thường, đôi mắt chim ưng kia có một chút cảm xúc, tia dao động hay đại loại gì đó, điều này căn bản cô có thể nhìn ra, vì thường ngày nó luôn chỉ có một ánh nhìn, vậy mà hôm nay bất chợt thay đổi, sự lạ lẫm này khiến cô dễ dàng nhận biết.
Đôi môi cao hơn đầu của cô năm phân bắt đầu hé mở, lời nói cũng khác thường ngày…không, vẫn có sự lạnh lùng, nhưng đã biết cho vào một chút cảm xúc tha thiết…
“Buổi tối vui vẻ, chúc mừng sinh nhật, Lục Chi.”
…Không có trả lời, chỉ bằng một ánh mắt khó hiểu hiện hữu trên khuôn mặt cô, Lục Chi hỏi lại:
“Sinh nhật tôi?”
Có nhầm không? Giờ là tháng mấy rồi?
Có lẽ điều này sẽ hơi bất ngờ, thế nhưng Lục Chi thật sự như vậy, mấy năm nay không phải lúc nào cũng được tổ chức sinh nhật, nói thẳng ra, từ bé tới giờ, đây là lần sinh nhật thứ hai của cô. Nhưng lần sinh nhật thứ nhất, còn chưa cắt bánh thì bố mẹ đã có xích mích dận tới li hôn… Có tính không nhỉ?
Đã nhiều năm không sinh nhật, thì ngày trọng đại nhất của bản thân trong năm, quên cũng là chuyện bình thường. Tuy nhớ ngày sinh nhật, nhưng nếu không có thói quen cứ mỗi năm tới ngày này là cảm thấy quen thuộc như bao người khác, thì cũng chẳng thể nhớ nổi. Đối với cô, ngày sinh nhật của mình chẳng khác nào ngày sinh hoạt bình thường.
Vậy mà vẫn còn có một người nhớ…để tổ chức.
Nhìn bó hoa trên tay anh…
Hoa hồng…
Tuy cô chẳng biết ý nghĩa của những loài hoa này, thế nhưng…có lẽ nó mang một ý nghĩa tốt lành và đẹp đẽ.
Không biết bộ não đã thu nhận hình ảnh rồi tác động tới mọi giác quan, cái nhìn và tâm trạng của cô, lúc này, chẳng còn Lâm Huy lạnh lùng cao ngạo đã bỏ mặc bố cô, trước mặt cô lúc này là Lâm Huy của Lâm Huy, Lâm Huy là Lâm Huy và anh.