Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Chương 66: Cảnh tượng cẩu huyết



Hứa Anh Minh trên tay cầm một chiếc túi giấy cộm cộm, đôi mắt không chút biểu cảm nhìn cô và Rau cải vừa mới buông nhau ra. Thấy cô nhìn mình, Hứa Anh Minh cũng nhìn lại, đôi mắt có thần thái lạnh lùng khiến cho Lục Chi dễ liên tưởng tới hình tượng người con trai nào đó.

Nhưng sao, hiện tại cô có chú chột dạ nhỉ…cứ như bị bắt quả tang vậy.

Thấy cô cứ đăm đăm nhìn ra sau lưng mình, Rau Cải cũng quay lại, nhưng người mà cậu nìn thấy, lại chẳng phải con người mà Lục Chi đang thấy.

“Ngọc Ân?”

Đằng xa, Ngọc Ân trên tay cầm hai chai nước khoáng tinh khiết trên tay, đnag từ từ tiến về chỗ hai người.

Trên mặt cô ấy chẳng có gì là bất ngờ, thế nhưng ánh mắt lại lạ lẫm hơn những gì mà Lục Chi biết, biểu cảm giống hệt Hứa Anh Minh, lạnh lùng.

Ngọc Ân cầm chai nước khoáng, ném cho Rau Cải, nói:

“Chúng ta về được chưa?”

Lạ thật, không có tức giận, chẳng một biểu hiện nào cho hay cô ấy đang ghen tỵ, bình thường thì chắc chắn sẽ điên tiết mà nhảy lộn lên giời xuống đất… Còn lúc này, thì chắc chắn không bình thường.

Rau Cải cũng thấy Ngọc Ân mama không được bình thường, bèn trao đổi ánh mắt với Lục Chi rồi quay bước theo cô ấy.

Hai người đó đi trước, để lại giữa cô và Hứa Anh Minh một khoảng trống thật dài…

Cô cười cười, định bước tới, nhưng Hứa Anh Minh lại bước nhanh đến làm bước chân của cô rụt lại.

Tới gần, đột nhiên cậu ta nở nụ cười, nụ cười còn tỏa nắng hơn bình thường, đưa chiếc túi cho cô:

“Trà sữa, của cậu là vị socola.”

Lục Chi đành nhận lấy, hỏi bâng quơ: “Cậu cũng thích uống trà sữa à?”

Hứa Anh Minh lắc đầu:

“Ban đầu tôi không biết về nó, nhưng mọi người nói, nó rất ngọt ngào, vì vậy nên tôi mới tập uống, tiện thể mua luôn cho cậu, không biết cậu thích vị gì nên mua luôn socola, cậu…”

“À, à…tôi không kén chọn, trà sữa thì sao cũng được.” Lục Chi cười cười.

“Vậy à. Vậy giờ tôi về cùng cậu, đi thôi.”

“Ơ…” Lục Chị khựng lại, Hứa Anh Minh quay sang:

“Sao vậy?”

“Nhà cậu không tới đón à?”

Không thể được, Hứa Anh Minh mà đi cùng cô thì cái gì cũng lộ, cậu ta đợt này được rất nhiều tạp chí teen yêu thích, lỡ một phát là cô lại bị lên báo cùng cậu ta thì không phải đời này xong rồi sao, không được, nhất định phải khước từ.

“Hôm nay bọn họ sẽ không tới, tôi lại có nhiều thời gian hơn cho cậu. Cậu… thấy phiền sao?”

Lục Chi mỉm cười:

“Không phiền, nhưng thường ngày tôi đi xe bus quen rồi, không thích kiểu đi trên bốn bánh cho lắm, không biết cậu…”

“Nghe nói xe bus cũng rất thú vị, tôi chưa đi lần nào…”

“Vậy à…” Lục Chi đành mỉm cười thân thiện, sau đó ngẩng lên một cách tự nhiên nhìn cậu ta:

“Đi thôi, nếu không sẽ lỡ xe bus.”

“Được.”



Cô tưởng chừng như trên đường, mọi thứ sẽ chẳng có gì phát sinh ra sau khi cậu ấy hỏi cô có làm được bài kiểm tra hay không và cô cũng trả lời như đã từng trả lời với Rau Cải vậy. Nhưng đó chỉ là tưởng chừng, bởi vì ngay sau đó đã sinh ra thêm một kỉ niệm đáng có nữa giữa cô và Hứa Anh Minh…

Giữa đường, tới một trạm xe bus, Lục Chi rất hồn nhiên lừa gạt một thiếu niên chưa một lần đi xe bus, để cậu ta một mình trên xe, cô chuồn về ngay từ trạm thứ hai.

Và có lẽ, đương nhiên cô sẽ không quên, hình ảnh lúc đó của Hứa Anh minh thực sự rất bi thảm.



Kết thúc kì thi cuối năm, học sinh được nghỉ hai ngày, đầu tuần sau sẽ báo điểm cụ thể và công bố top đầu của trường.

Nhưng lúc này Lục Chi cũng chẳng để ý mấy, bởi vì một điều thất vọng nữa lại tới. Lúc cô về, Lâm Huy đã biến mất, thật chẳng hiểu thế nào cô lại buồn được, có gì đâu, thầm nhủ nó cũng như những ngày trước, không có anh cuộc sông càng thoải mái, bài tập vận động trí não level max không còn, sướng thế còn gì, cô lại còn xen chút thất vọng, thế này tới bản thân cô cũng không thể giải đáp.

Đành để thời gian trôi đi, hết hai ngày, cuối cùng cũng tới ngày công bố kết quả, học sinh tới lấy kết quả thi rồi nhận thông báo nghỉ hè và một vài hoạt động nhỏ trong hè không đáng kể. Lục Chi đương nhiên tới, cô cũng chẳng có gì phải lo lắng, thực ra cô đã chuẩn bị tâm lí tất cả mọi thứ, cho nên cho dù kết quả ra sao cũng không ảnh hưởng tới tinh thần cô được, Lâm Huy từng nói với cô thất bại là yếu tố cần thiết trên con đường thành công, đây mới là bước đầu tiên, nên Lục Chi chẳng việc gì phải sợ.

Cô ưỡn thẳng ngực, dáng đi manly bước hiên ngang vào cổng trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.