Lục Chi tỉnh dậy, thấy xung quanh có mùi thuốc sát trùng nhẹ, đầu óc ong lên, tim đập thình thịch cả người mệt nhoài như vừa mới động tay động chân với ai đó. Cô nhắm mắt lại, thở nhẹ ra, chí ít thì cô cũng đã làm quen được dần với việc này, tuy không nhớ một chút nào cả.
Họng khô rát, Lục Chi nhổm dậy muốn đi tìm nước uống, bỗng nhiên có một bàn tay to lớn đỡ lấy gáy cô, Lục Chi giật mình nhìn sang, thấy khuôn mặt Hứa Anh Minh tràn ngập lo lắng xen lẫn vui mừng, cậu ta nhẹ nhàng nâng cô dậy, ánh mắt đau lòng:
“Tôi suýt nữa cử vệ sĩ đi tìm cậu, đột nhiên không thấy cậu đâu… Tại sao cậu lại ngất vậy?”
Cô nhíu mày không hiểu:
“Tôi biến mất?”
Hứa Anh Minh gật đầu: “Đúng vậy, cậu không nhớ gì cả?”
Cô nhìn cậu ta, nhẹ nhàng lắc đầu, suy ngẫm… Nếu cậu ta nói không thấy cô đâu…vậy thì ai đưa cô tới đây? Không phải là cậu ta ư?
“Đây là chỗ nào? Tôi ngất đi bao lâu rồi?” Lục Chi vội hỏi.
“Phòng y tế của trường. Cậu ngất được khoảng gần một tiếng rồi.”
“Vậy…” Lục Chi hỏi tiếp: “Cậu có biết ai đưa tôi tới đây không?”
Hứa Anh Minh nhìn cô một lúc rồi nhẹ nhàng nói:
“Tôi cũng đang thắc mắc, chỉ biết là có người tới báo rằng cậu đang nằm ở phòng y tế vì bị ngất, tôi hỏi cậu ta thì cậu ta nói có người báo vậy. Nhưng mà cậu yên tâm, tôi sẽ tìm ra người bạn đó và thay cậu cám ơn, nếu không có cậu ta thì tôi nghĩ rằng giờ này mình vẫn đang lo sốt vó đi tìm cậu trong vô vọng.”
Lục Chi có chút cảm động, thầm nghĩ tới một người.. Mà khoan đã… Cô nhớ, cô nhớ một việc, đó là trong lúc hoảng loạn, cô có gọi tên của anh, hơn nữa còn gọi rát to, dường như gào thét bằng tất cả sức lực lúc đó vậy…
Hơn nữa Hứa Anh Minh lúc đó ở ngay bên cạnh, cậu ta nhất định sẽ nghe thấy. Nhưng… tại sao cậu ta lại không hỏi gì? Không có nghi ngờ? Ngược lại còn lo lắng cho cô tới vậy?
Lục Chi lén nhìn cậu ta, trong lòng thật sự hỗn loạn không biết phải làm thế nào, có thật sự là cậu ta thích cô? Nhưng cô có thích cậu ta không? Có thích anh trai của Hứa Anh Tú hay không?
Điều đó luôn luôn là một dấu hỏi chấm lớn trong suốt mùa hè vừa qua, từ sau khi Hứa Anh Minh tỏ tình, cô có chút rung động, thế nhưng dường như nó chưa đủ để nói lên điều gì cả, càng nghĩ, càng loạn.
“Lục…Linh Chi!”
Đang nghĩ, bỗng dưng cánh cửa phòng riêng mở ra, và đương nhiên, người chạy vào không ai khác là Rau Cải, vẻ mặt lo lắng sốt ruột hiện hết lên trên mặt lúc mới bước vào và gọi tên, thế nhưng vừa nhìn thấy Hứa Anh Minh, cậu ta đột nhiên thay đổi thái độ, từ từ bước tới, nhìn cô, nhàn nhạt hỏi:
“Cậu có sao không?”
Lục Chi lắc đầu, hiểu ý Rau Cải, liền trả lời:
« Tôi không sao… quên mất không mang « đồ » cho cậu rồi, để ngày mai được không? »
Rau Cải ngẩn người, rồi như hiểu ra, bất chợt gật đầu lia lịa:
« À, à, không sao, không sao… »
Lục Chi nhìn ra phía sau, thấy Rau Cải chỉ đi một mình thì lên tiếng hỏi:
« Ngọc Ân đâu? Bình thường hai người rất hay đi với nhau mà… »
Nghe vậy, Rau Cải có chút lúng túng nhìn cô, rồi lại có chút không tự nhiên nói:
« Cậu ấy ốm, xin nghỉ về nhà rồi. »
« Ốm ư? Ốm… »
Ban đầu, Lục Chi tưởng thật, liền có chút lo lắng, sốt ruột, sau đó thấy ánh mắt Rau Cải chẳng có chút gì khiến người ta tin tưởng, đành hiểu ra mọi chuyện, sau đó mỉm cười lo lắng diễn sâu:
« Vậy à. Có nặng lắm không? »
Rau Cải cũng rất phối hợp nói: « Bệnh không nặng, khoảng ngày kia là đi học được rồi. »
« Ồ, cũng không nhẹ nhỉ… »
Hai người nói lan man những vấn đề xung quanh cuộc sống một lúc, Lục Chi đột nhiên đòi đi ăn, sau khi ăn uống xong, cô lấy cớ khuyên Hứa Anh Minh về trước, sau đó một mình đi với Rau Cải. Bấy giờ Rau Cải mới dám khai ra sự thật, nhưng cuối cùng lại khiến cô đau lòng…
Rau Cải nói, từ năm ngoái, ngay khi học bắt đầu chuyển tới đây thì cuộc sống của gia đình Ngọc Ân ở thành phố E đã liên tục bị quấy nhiễu, hầu hết toàn là bọn côn đồ phố huyện tới đòi nợ. Mẹ Ngọc Ân vì vậy mà nhập viện, phát hiện ra bị ung thư não, đang trong giai đoạn điều trị, cả gia đình lo lắng ngập đầu khiến cho Ngọc Ân chẳng còn tâm trí nào để tâm tới những việc khác, cô ấy chỉ muốn quan tâm tới gia đình, nhưng trước khi tới đây, Ngọc Ân đã từng lập lời thề với Rau Cải rằng, cô chưa tìm được Lục Chi, thì sẽ không về thành phố E. Cũng tại vì lúc đó, Ngọc Ân không hề biết mẹ mình mang mầm mống bệnh trong người, nên có thể phát biểu hùng hồn tới vậy. Hôm nay, đúng ngày mẹ Ngọc Ân vào phòng phẫu thuật, để cho cô ấy yên tâm về thành phố E, Rau Cải đã nói ra một sự thật, đó chính là thân phận thật của cô, Rau Cải nói Ngọc Ân không có vẻ gì là bất ngờ quá đáng, chỉ có ánh mắt hơi ngạc nhiên, sau đó nhẹ nói một câu:
« Biết rồi. »
Rồi mỉm cười bước lên xe đi về thành phố E.
Lục Chi bỗng dưng cảm thấy có xúc cảm mãn liệt, từng lời nói của Rau Cải như cứa vào một mảng trong tim, cũng chính lúc đó cô nhận ra, tình bạn này, thiêng liêng tới nhường nào…
« Lục Chi, chị cũng đừng hiểu lầm một người. »
Đang trong dòng cảm xúc mãnh liệt, bỗng nhiên Rau Cải nhắc tới ai đó, Lục Chi chột dạ hỏi lại:
« Ai? »
Đúng như những gì cô nghĩ, Rau Cải trả lời lại hai chữ, khiế tim cô đập thình thịch mất kiểm soát.
« Lâm Huy. »
« Sao… Cậu ta thì làm sao? » Ánh mắt cô như muốn lờ đi, giọng nói cũng nhàn nhạt như chẳng quan tâm, nhưng đôi tai cứ như căng ra chờ nghe một câu nói khiến đáy lòng cô thỏa mãn.
Rau Cải nhẹ nói:
« Lâm Huy không phải người xấu, cậu ấy ngược lại rất tốt, em cảm thấy vậy. »
Nghe vậy, cô cố tình cười khẩy một cái:
« Chú có phải cậu ta đâu mà biết cậu ta tốt hay không. »
« Em biết. »
Rau Cải nói chắc nịch, Lục Chi bị thu hút quay sang nhìn, nhíu mày hỏi:
« Chú biết cái gì? »
Rau Cải mỉm cười: « Biết rằng, không biết cậu ta đối xử với người khác xấu ra sao, nhưng đối với chị lại vô cùng tốt, thậm chí trên mức tốt, thậm chí còn lo lắng cho chị hơn cả bố mẹ chị. Chị đừng nói rằng em không phải cậu ấy thì không biết cậu ấy tót thật hay tốt giả, bởi vì chị không phải đàn ông, chị sẽ luôn không hiểu cách họ đối xử với người con gái của mình ra sao. »
… Và từ lúc đó, cô đơ tới tận khi về nhà…
Trên đường đi, những mâu thuẫn đang diễn ra vô cùng khốc liệt trong những suy nghĩ của cô, và cuối cùng cũng chẳng đi tới đâu cả. Cho tới khi đứng trước cổng nhà…
Không biết... Liệu Lâm Huy đã đi chưa?
Nhưng…đi chưa hay không để làm gì? Đi thì sao? Mà không đi thì sao? Chẳng phải mọi thứ vẫn là do anh quyết định sao? Cô đâu có làm được gì.
Nhưng… nếu anh đi, thì cô lại cảm thấy có chút khó chịu, chẳng lẽ lúc nào cũng xuất hiện và biến mất như đóng phim vậy sao? người chứ có phải quái vật đâu.
Còn nếu anh ở nhà… thì… Nghĩ tới đây, Lục Chi bỗng có chút phấn khích, nghĩ tới khuôn mặt đó đang đợi sẵn ở nhà, ngày nào cũng thấy mặt, đột nhiên không thể không vui…
Nhưng…tại sao?
Lục Chi nhíu mày, rồi càng ngày càng nhíu mày, sau đó suy nghĩ tới những câu nói của Rau cải ban nãy…
Mấy chữ cuối cùng…
« …người con gái của mình… »
Người con gái của mình… Người con gái của mình…
Tại sao vừa nhắc tới hai từ này, lại liên tưởng tới Lâm Huy và cô, còn cảm thấy có chút ngọt ngào như sô cô la tan chảy đang cuộn trào trong tim vậy…
?!
…
Cảm giác của hai năm trước?? Nhưng không đơn thuần là như vậy…hình như…lần này, cô thực sự thích một người rồi.
Khoan đã?!! Thích?? Thích ai?
Thích…Lâm Huy??
Cô?
Lục Chi như choàng tỉnh lại giữ giấc mộng hồng, cô lắc đầu thật mạnh không cho ý nghĩ đó xuất hiện nữa, trong đầu liên tưởng vô vàn những hình ảnh xấu về anh, khuôn mặt ngay tức khắc trở nên khó chịu, cau có bước vào nhà.