Ai Nói Con Gái Không Phải Hổ Báo?

Chương 8: Đi học lại



Sáng hôm sau...

Trường cấp III Thủy Trạc.

Tại phòng học số hai mươi, nơi những cư dân 10a9 đang ngự trị quậy phá điên đảo. Cửa cách âm phòng học đã được đóng lại, tiếng nhạc xập xình trong lớp đang dâng đến đoạn cao trào, dân tình điên cuồng nhảy múa, hai thanh niên sung sức lột cả áo đồng phục ra quay quay trên tay, hăng quá không tự chủ được liền quăng thẳng vào mặt...thầy giáo...

Thầy giáo phụ trách bộ môn Mỹ Thuật một tay run run gỡ chiếc áo trên đầu mình xuống, một tay vò tóc không gào nổi thành tiếng:"Loạn rồi! Loạn hết rồi..."

Nữ giới trong lớp không hiểu sao chia làm hai phe phái, rất chi là cân bằng, một bên tụm năm tụm mười ở chiếc bàn thứ ba từ dưới lên dãy giữa, còn lại quây hết bên bàn thứ ba từ dưới lên dãy trong cùng...

Ế? Dãy trong cùng? Chẳng phải là bàn của Lục Chi và Lâm Huy sao??? Lục Chi không có ở đây, bọn con gái này dám ngang nhiên xâm chiếm địa bàn của cô? Không sợ bị ăn xẻng ư???

"Nhìn Lâm Huy kìa...cậu ấy lúc ngủ trông mới thoát tục thuần khiết làm sao..."Cô nàng ngồi cạnh say đắm ngắm nhìn Lâm Huy đang yên bình chìm trong giấc ngủ... Ê ê, đó là chỗ ngồi của Lục Chi nha...

"Đáng yêu làm sao..." Lại một nữ sinh nữa tỏ ra thèm thuồng, quay xuống ghé sát vào mái tóc của anh tham lam hít hà...

"Trái tim của tớ...ngày nào cũng điên đảo mà đập mạnh vì cậu ấy...nhìn mà muốn yêu..." Xem ra những tháng ngày này quả thật họ đã quên sự tồn tại của Lục Chi rồi, câu nói này thật sự quá to gan...ai da, cũng là do có tin đồn truyền rằng cô đã bị đưa vào trung tâm giáo dục thiếu niên hư cho nên thời thế mới loạn xị lên thế này...

"Đúng là vị trí nam thần của trường chỉ có Lâm Huy xứng đáng..." Một nữ sinh vừa nói câu này dứt lời đã có những tiếng đồng tình vang lên, thậm chí còn có người đề cao vẻ đẹp của Lâm Huy lên tận trời xanh, miêu tả anh cái gì mà đôi mắt phượng hoàng, khí chất rồng băng, oai phong như bạch hổ...

Tóm lại, điều này khiến cho phe phái bên kia tức lộn ruột, phản bác lại, nói thần tượng của mình mới chính là như thế... Bấy giờ, mọi người cũng sẽ để ý tới, chiếc bàn thứ ba từ dưới lên dãy giữa...một khuôn mặt anh tuấn đào hoa lãng tử đang ngồi rung đùi hưởng thụ sự xoa bóp miễn phí của các sắc nữ nghiêng về phía anh, đôi mắt nhìn thẳng nhưng hai chiếc tai vẫn dỏng lên, hứng thú nghe hai phe phái gây chiến võ mồm với nhau...

Trái với Lâm Huy đang nằm ngủ trên bàn, tỏ ra không quan tâm tới bất kì đề tài nào trong lớp thì anh chàng này lại tỏ vẻ khá là cao hứng.

"Không chỉ có Lâm Huy của các bà, Anh Tú của bọn tôi hoàn toàn có tư cách top 1 nam thần trong trường nhé." Nữ sinh đang bóp vai cho Anh Tú, giọng nói leo lẻo

"Hứ! Hứa Anh Tú mới chuyển đến được ba ngày, danh tiếng còn chưa vang xa bằng Lâm Huy, lấy tư cách gì được?" Bạn gái theo phe Lâm Huy ra sức dìm hàng đối thủ.

Lần này, một bạn gái ngồi cạnh Hứa Anh Tú bị son phấn che hết khuôn mặt bỗng dưng hếch mũi lên ra vẻ đắc ý nói:" Ít ra tao cũng là bạn gái người ta, còn chúng mày? Không khéo đến tên của một trong số bọn mày cậu ấy còn chẳng thèm nhớ, xí!" Nói xong, Lý An Mai cười khanh khách, vậy mà chính điệu cười đó của cô ta đã kích động đến vô số trái tim của các cô gái bên phía Lâm Huy, không cần nói cũng biết, bọn họ xắn tay áo lên hùng hổ cãi cọ chửi bới lôi cả mười tám đời tổ tông của nhau ra nói, tứ phía trong căn phòng này đều vang lên những chất giọng lanh lảnh của các mỹ nữ 10a9, bất chấp tiếng nhạc có xập xình sôi động thế nào, đều bị các giọng ca nữ trong lớp dìm hết thảy...

Trận chiến dành trai kinh điển của các sắc nữ, người biết điều đừng có vào can!

Trong khung cảnh rầm rộ náo nhiệt ấy, học sinh mới Hứa Anh Tú chỉ đứng một bên mỉm cười cũng đã thấy thỏa mãn...bộ não của anh ta...đã xấu xa đến mức cần tiêm thuốc trong sạch thuần khiết vào rồi...

Vẫn là Lâm Huy anh điềm tĩnh, nhẹ nhàng rời khỏi ghế ngồi của mình, giơ tay vò lại mái tóc rồi lại bỏ tay vào túi quần, ung dung bước ra khỏi lớp như thể...chuyện không hề liên quan đến anh. Đã thế, ra đến ngoài cửa anh lại tốt bụng đóng cửa giùm cả lớp, hành động này như muốn nói... Tiếp tục đi, không làm phiền mọi người nữa, ha!

...

Lục Chi hôm nay vẫn đi học muộn, điều này khá là bình thường... Nhưng sao cô lại thấy ánh mắt của bọn xung kích nhìn cô lại khác thường thế kia?

Nhìn xem nhìn xem, bọn chúng soi cô từ đầu đến chân, lại từ chân lên đến mặt, rồi nhìn nhau trợn mắt...cuối cùng thì ngất xỉu...

Lâm Huy nói quả là không sai, một tuần cô vắng bóng bọn chúng tha hồ sung sướng tận hưởng thú vui hiếm khi của trần gian, đến lúc cô xuất hiện thì rủ nhau cùng lăn đùng ra đất...hừ, thật chả ra thể thống gì cả.

Lục Chi hậm hực bước qua hai cái 'xác' trên mặt đất, cau có mặt mày đi về phía cầu thang lớp học của mình.

Hừm, có vẻ ông trời rất ghét mỗi lúc thấy Lục Chi cau có mặt mày thì phải, đại loại như lúc này, mặt mũi Lục Chi nhăn nhó không khác gì mặt khỉ, đúng lúc bị ông trời phát hiện, ông liền sắp đặt cho một con người chạm mặt cô...

Người đó không ai khác...vị hôn phu của Lục Chi

"Lâm huy, cậu đi đâu vậy?" Ông trời dường như rất hài lòng với phản ứng của Lục Chi, quả không nằm ngoài dự đoán, Lục Chi rạng rỡ mặt mày chắn đường anh hỏi lớn.

Thấy Lục Chi anh bỗng nhếch miệng nhả ra hai từ:" May rồi..."

"Hả?" Lục Chi không nghe rõ, anh nói hơi nhỏ, cứ như là tự nhủ.

"Không có gì, ban nãy có mấy bạn gái dùng mông lau chỗ ngồi cho cậu, tôi nghĩ cậu nên thưởng chút gì đó cho người ta..." Anh mỉm cười, dùng giọng điệu hết sức tự nhiên 'kể công' mấy bạn nữ ban nãy quấy rối giấc ngủ của anh...

Đây phải chăng là mượn dao giết người?

Nhưng Lục Chi không nghĩ thế, cô hiện giờ đã tức lại càng thêm tức...cái gì chứ? Dám dùng mấy cái mông to để lau chỗ ngồi của cô sao? Bọn chúng tưởng cô bị nhốt trong lồng mãi mãi không ra khỏi hay sao mà lại dám động đến vật cô sở hữu?

Lục Chi trợn mắt, nắm đấm siết lại, không quản cái chân vừa mới khâu mà dậm thùm thụp trên mặt đất, bình bịch leo cầu thang tiến về phía lớp học...

Trong trường cấp III Thủy Trạc bỗng dưng xuất hiện một luồng âm khí nặng nề...bóng mây u tối che bao trùm trên đỉnh đầu của cô nàng nào đó...

"Rầm!" Cánh cửa phòng học bị một lực từ ngoài vào đá không thương tiếc, trong tích tắc, cánh cửa chính trong lớp học đã sụp đổ...Cô nàng hổ báo dùng một chân không bị thương đạp vào nó không hề kiêng nể, sắc mặt vô cùng u ám...

Thuận theo tự nhiên, cả lớp cùng ông thầy bất lực như tâm linh tương thông mà cùng quay đầu nhìn về phía cánh cửa bị vỡ tung cùng ai đó đứng ngoài cửa với bộ mặt sầm sì khó coi...

Nhạc tắt ngay tức thời!

Thế giới có hẳn ba giây yên tĩnh!

Sắc mặt của cả lớp hiện giờ trắng bệch hệt như đang bị người ta lột da rút gân mà không làm gì được...trông còn khó coi hơn cả Lục Chi...

Lúc này, Lục Chi bỗng dưng nhớ đến câu nói của Lâm Huy ban nãy, cô liếc mắt đến chiếc bàn của mình...

Một, hai, ba, bốn đứa con gái, hai đứa trên bàn hai đứa ngồi ghế...tỉ lệ thật hoàn hảo...

Cô nhếch môi một cái, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bốn nữ sinh đó không chớp...đây là báo hiệu của điều gì đó tàn nhẫn sắp xảy ra chăng?

Dường như cảm nhận được điều này, ông thầy mỹ thuật chuồn ra khỏi lớp thật nhanh bằng cửa sau.

Lục Chi chậm rãi rút điện thoại vừa mới được bố trả ngày hôm qua ra, ấn nút liên tục mà không cần nhìn màn hình, cô tự nhiên như không đưa điện thoại lên tai, ánh mắt hờ hững, tối tăm...

Chưa đầy hai tiếng chuông, phía bên kia đã hồi âm:" Alo? Đại ca?"

Âm thanh phát ra từ phía chiếc điện thoại lại lần nữa cảm nhận được giờ tận thế sắp đến...

Nín thở!

Lục Chi vẫn không ngừng nhìn về phía bốn cô gái đang run sợ không dám nhúc nhích ở bàn mình kia ung dung nói một câu với sắc thái vô cùng nhẹ nhàng...

"Rau Cải, phong tỏa trường Thủy Trạc."

"..." Chưa đợi Rau Cải lên tiếng,cả căn phòng lúc trước vốn rất tĩnh mịch giờ bỗng chấn động não bộ toàn diện, không cần báo trước với nhau một tiếng mà đã đồng loạt quỳ hết xuống, mặt hướng về bảng xanh mà than khóc...rõ ràng là quỳ về phía bảng xanh...nhưng những câu nói từ miệng họ phát ra đều là cầu xin cô...thật mất mặt...

Khí phách nam nhi, lòng tự tôn của nữ nhi...đâu hết cả rồi?

Lục Chi nắm chặt nắm đấm, cô rất ghét những loại người ở trước mặt thì coi cô như thần thánh nhưng đằng sau lại chửi rủa mong cô biến khuất mắt họ, hừ, họ làm thế thì có ích gì chứ? Thà rằng cứ ở trước mặt mà chửi bới cô luôn đi, làm sao lại phải chơi trò hai mặt nói xấu? Cô từ trước đến nay cũng chưa hề đắc tội với ai cả, chưa nói biết nói xấu ai bao giờ, cớ gì họ lại phải bàn tán chửi thầm sau lưng cô chứ?

Cô thừa nhận, ai ai trong cái tỉnh này cũng đều sợ cô, nhưng cũng chả phải là do cô gây gổ đánh nhau, phá hoại của công làm người ta sợ...thực ra...

Năm đó Lục Chi chín tuổi, vào trong rừng nghịch ngợm bỗng thấy một chú hổ con bị thương, lần đó cô cũng chỉ là một cô bé nhỏ nhắn, chỉ hơi hiếu động một chút, nhưng không có nghĩa là không sợ cái gì trên đời, thế là cô rụt cổ định chạy đi nhưng vừa mới quay lại thì bị vấp vào hòn đá, ngã kềnh ra mặt đất, cô hốt hoảng quay đầu xem con hổ có đuổi kịp không thì lại thấy một cảnh tượng thương tâm...

Chú hổ con bé nhỏ nằm quằn quại giữa những đám lá khô rụng xuống từ trên cây, mắt nó lim dim nhắm, cơ thể vấy đầy những vệt máu, cả những vết tích cào cấu để lại trên cơ thể nó cho thấy nó vừa mới trải qua một trận đấu vô cùng kịch liệt...

Lục Chi từ từ bước đôi bàn chân bé nhỏ mong manh của mình tiến về phía nó, khẽ chạm...

Chú hổ không động đậy...

Cơ thể cô cũng từ đó mà run theo, vội vã bế chú hổ con có khả năng cân nặng ngang mình lên, chạy một mạch về nhà theo đường tắt....đương nhiên, chuyện này cô không để cho một ai biết, ngoại trừ Ngọc Ân...

Năm đó, cô cùng Ngọc Ân chăm sóc chú hổ rất chu đáo, cho nó ăn bao nhiêu là thịt lợn sống, cuối cùng, năm cô mười ba tuổi, nó cũng đã lớn...

Cô cùng Ngọc Ân lưu luyến trả nó về rừng xanh...

Mấy tháng sau, nghe cả tỉnh bàn tán nói rằng, phía bìa rừng có một con hổ rất hung dữ, đã ăn thịt mất hai mạng người, cả tỉnh đang tìm mọi cách để tiêu diệt nó nhưng đều không dám đến gần vì không ai có thể khống chế được...

Lục Chi và Ngọc Ân vừa nghe tin xong đã hốt hoảng, cô lôi vội Ngọc Ân đến hang của chú hổ đã được mình cứu sống, vừa đến nơi cô đã thấy cái cảnh làm cô nhớ mãi trong kí ức...

Hàng trăm người cầm đèn và đuốc lửa hô hào đòi đốt cháy cả khu rừng nhằm diệt trừ mối hiểm họa cho cả tỉnh. Lục Chi lúc đó giận xanh mặt, cô hung hăng đến trước mặt tên cầm đầu cùng với Ngọc Ân, khản cổ nói lí cho ông ta và người dân hiểu, đốt rừng là một việc rất nguy hiểm. Vậy mà ông ta cùng người dân chẳng những không đáp ứng là còn gọi người lôi cô và Ngọc Ân ra ngoài.

Lục Chi lúc đó nhận thức ra, đấu khẩu với bọn họ là một điều ngu ngốc, thế nên bỏ mặc Ngọc Ân đang la hét om sòm ở đó, cô chạy nhanh vào hang trước ánh mắt kinh ngạc lẫn hốt hoảng tới thất kinh của mọi người. Không ai ngăn được cô cả, cho đến lúc cô vào được trong hang thì những người đuổi theo cô cũng dừng bước, họ sợ, so với tính mạng của cô thì tính mạng hiện giờ của bọn họ còn quan trọng hơn...

Thế là bọn họ xác định, cô bé mười ba tuổi Lục Chi, một đi không trở lại...

Lục Chi vừa vào trong hang, cô soi đèn pin mang từ nhà đi, đột nhiên thấy con hổ vạm vỡ trên mình đầy vết thương đang liếm máu trên thân ngẩng lên nhìn cô rồi gầm một tiếng to lớn, vang ra cả bên ngoài, dân làng không ngừng thương tiếc cho số phận của cô, tưởng cô đã hi sinh trong đó, nhiều người còn khóc lóc thay cho người nhà của cô...

Lục Chi cũng giật mình đến nỗi rơi cả đèn pin bèn hô lên một tiếng theo phản xạ. Con hổ đang nhảy chồm lên định vồ lấy cô bỗng dưng như bị điểm huyệt mà dừng lại tức thời...đúng thời khắc mấu chốt nhất, suýt nữa là cô mất mạng, chỉ một chút nữa...

Con hổ khịt khịt ngửi khắp người cô, rồi như nhận ra ân nhân của mình, nó quay đi, nằm một góc, tiếp tục liếm vết thương của mình.

Lục Chi có hơi căng thẳng, tim cô vẫn đập thình thịch không ngừng nghỉ, mồ hôi úa ra như nước chảy...

Cô nhặt đèn pin lên, dò dẫm bước đến phía con hổ...nó rất lớn, thậm chí to hơn cô hẳn mấy chục miếng thịt... Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt lông , nước mắt không hiểu sao rơi a từng chút một... Chú hổ này đáng thương như vậy...dường như là nó vừa mới vật lộn với người ta cho nên mới bị thương đến rách cả da thịt thế này...trên người nó còn bao nhiêu là vết tích do những cái bẫy mà con người đặt ra để lại, sức mạnh của nó đã chiến thắng những cái bẫy kinh khủng đó...nhưng nỗi đau lại dần dần tích tụ...nó đang rất đau đớn, cô có thể cảm nhận được nó run rẩy nhưng không dám làm gì cô, để mặc cho cô vuốt lông nó...thậm chí nó còn liếm cả khuôn mặt của cô...hệt như một con vật nuôi đáng yêu khiến cho cô phải mỉm cười trong hai dòng nước mắt...

Cô cứ như vậy ở đó với nó, ngắm nó vật vã với vết thương mà không làm gì được...

Phải đến nửa tiếng sau, bên ngoài vẫn còn những ngọn đèn đuốc, và hơn một trăm con người vẻ mặt lo lắng bên ngoài cửa hang như đang tưởng niệm cho sinh linh vô tội ngây thơ vừa mới mất trong hang...

"Buông cháu ra, cháu phải vào...vào với bạn cháu...bỏ ra..." Ngọc Ân vẫn bướng bỉnh giãy dụa trong lòng của một người đàn ông ngoài năm mươi

Ông già cầm đầu vẻ mặt thương cảm nói với Ngọc Ân:" Cháu à, bạn cháu mất rồi, về rồi thông báo cho gia đình bạn cháu đi..."

Ngọc Ân hét ầm lên phản bác lại:" Bác đừng có phán bừa như thế, bạn cháu chưa chết, cậu ấy chỉ đang chữa thương cho...a Lục Chi!!!!!" Hai mắt Ngọc Ân bỗng sáng quắc, trượt ra khỏi lòng của người đàn ông giữ cô, chạy đến bên Lục Chi trong ánh mắt như nhìn thấy âm hồn bất tán của hàng trăm con người

Lục Chi bình yên vô sự đi từ trong hang ra trái ngược hoàn toàn với ý nghĩ cô đã chết của mọi người. Càng binh hoang mã loạn hơn khi mọi người nhìn thấy...trên tay cô bế...xác của chú hổ mà bốn năm trước đã từng cứu sống...

Khi nhìn thấy con vật trên tay Lục Chi, Ngọc Ân hoảng hốt đến độ tí thì ngất xỉu.

Hàng trăm con người bâu kín lấy cô hỏi han rồi tiện thể nhìn kĩ con hổ trong tay cô, không ngừng kinh hãi...một cô bé mười ba tuổi mà co thể tiêu diệt được con hổ hung dữ đã từng ăn thịt hai người đàn ông vạm vỡ?

Lục Chi ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, gầm lên một câu:"Cút!"

Mọi người không khỏi trợn mắt há mồm... Cô bé này so với ban nãy thực sự quá khác nhau... Nhưng vì cô bé mới mười ba tuổi đã hạ gục được một con hổ to lớn nên ít nhiều trong mắt họ...đã tôn thờ cô giống như vị thần linh cứu thế rồi, vì vậy cũng'cút' theo lời thần linh căn dặn...

Lục Chi trao chú hổ lại cho Ngọc Ân, nói một câu với chất giọng vô cảm nhưng chan chứa biết bao đau đớn..

"Đem đi chôn..."

"Cậu...cậu..cậu...đã giết nó sao?" Ngọc Ân bế con hổ mà vẫn chưa hết hốt hoảng

Lục Chi không trả lời... Cô không giết, là nó mất máu, tự chết...trước mắt cô...

Từ đó, Lục Chi từ dịu dàng trở thành cô nàng ngổ ngáo, hiếu động, hay cáu gắt với người khác...

Và cũng ngay từ ngày hôm đó, Lục Chi trong ấn tượng của người khác đó là: Dọa chết được hổ!

Và khi nhắc đến Lục Chi người ta thường nói tới: Đừng có dây dưa vào, một con hổ còn không phải là đối thủ của Lục Chi!

Thế là, từ năm cô mười ba tuổi đã được người ta coi như là thần là thánh, được ông trời phái xuống để cứu thế toàn tỉnh, cô nói một thì tuyệt đối không phải hai, nói có mà thằng nào bảo không thì tự vả mình trăm cái, ai ngu ngơ đắc tội thì kẻ đó coi như xác định. Lục Chi vì muốn xóa bỏ cái danh thần thánh mà liên tục phá hoại đồ dùng công cộng rồi đập phá triền miên, may sao trong ba năm sau, cái danh thần thánh được ít người gọi hơn...nhưng hai từ Lục Chi thì ngoài dân mới và những kẻ không quan tâm vấn đề xã hội như ông Hâm trước đây thì ai ai cũng đều biết, thậm chí còn có những người vừa đẻ con ra đã nhồi não nó rằng: Lục Chi không thể đắc tội, Lục Chi không thể đắc tội!

Đã ba năm rồi, vậy mà cái bọn óc heo này vẫn coi cô như thần thánh mà quỳ lạy cô sao?

Hừ, cái lịch sử chết tiệt!

Lục Chi bỗng dưng liếc đến chiếc bàn thứ ba từ dưới lên dãy giữa...

Có một anh chàng duy nhất không quỳ...mặc cho cô bạn gái bên cạnh kéo xuống, anh ta vẫn nhất quyết không quỳ.

Đang lúc Lục Chi suy nghĩ xem tại sao hắn không quỳ bỗng giọng nói của Rau Cải lại vang lên trong điện thoại...

"Đại ca, đã sắp xếp xong rồi."

Hiệu suất làm việc quả không tồi, nãy giờ mới có hai phút, Rau Cải có khác...

"Tốt lắm!" Lục Chi mở miệng khen một câu rồi đút điện thoại vào trong túi quần nhìn cả lớp mà mỉm cười hắc ám

Cả lớp như cảm nhận được, gào khóc trong tuyệt vọng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.